Tiểu Thư Sống Lại, Chồng Yêu Cưng Chiều

Chương 33: Chỉ động phòng, không hôn lễ




"Cậu trước kia từng gặp qua chị dâu?" Đổng Lê Triệu nhìn Mục Gai Âm bị Quyền Thiệu Viêm gắt gao ôm trong ngực hỏi.

"Tớ sao?" Hàn Tử Nghị chỉ vào bản thân nói: "Không có."

Không phải hàng năm Mục Giai Âm luôn ở nước ngoài sao? Hắn làm sao có thể quen biết được.

"Không biết vậy sao chị dâu chỉ hỏi mình cậu? Hơn nữa còn nhìn qua hình của cậu?" Đường Tuấn Thần cũng kỳ quái. Thái độ của Mục Giai Âm rõ ràng giống như quen biết Hàn Tử Nghị.

"Khẳng định là vì tớ quá đẹp trai, cho nên ảnh của tớ mới có thể lưu truyền rộng rãi trong tay của các chị em gái." Nói xong Hàn Tử Nghị còn bắn cho Đường Tuấn Thần và Đổng Lê Triệu trái phải vài cái mị nhãn.

Chỉ số thông minh cỡ này, Quyền Thiệu Viêm không giết chết hắn, nhưng bọn họ thật muốn giết chết hắn.

Đường Tuấn Thần và Đổng Lê Triệu liền trực tiếp buông tha cho cái tên chỉ số thông minh không cùng giai cấp với bọn họ.

"Lão đại trước kia có biết chị dâu sao?" Đổng Lê Triệu khó hiểu nhìn về hai con người đang thân thiết phía trước.

"Tớ lúc trước căn bản chưa từng nghe qua cái tên Mục Giai Âm." Đường Tuấn Thần cẩn thận suy đoán về Mục Giai Âm. Anh có thể xác định anh tuyệt đối không biết Mục Giai Âm.

Đổng Lê Triệu hít vào một hơi, rối rắm nói: "Cái này cũng kỳ quái, làm sao tình cảm của lão đại với cô ấy lại tốt như vậy? Tớ cho rằng cô ấy đào hôn, lão đại nhất định hận không thể giết cô ấy. Nếu là cảm thấy Mục Giai Âm xinh đẹp, cho nên mới lấy lý do cưới về nhà làm vợ ấm giường thì còn tạm hiểu được."

Người đẹp thôi, cũng như mấy nữ giúp việc trong nhà bọn họ hay thấy, cũng coi như là cảnh đẹp vui mắt."Nhưng mà, cũng không nhất thiết phải sủng như vậy chứ. Rõ ràng lão đại coi chị dâu như bảo bối nha." Sống hai mươi mấy năm, cũng là lần đầu tiên anh gặp được trường hợp lão đại cảm thấy hứng thú đối với phụ nữ.

"Chẳng lẽ là nhất kiến chung tình?" Hàn Tử Nghị nhảy tới trước mặt hai người nói.

"Một hôn lễ cô dâu bỏ trốn, bị mất mặt trước nhân dân cả nước mà lại nhất kiến chung tình, cậu cảm thấy tỷ lệ được bao nhiêu?"

Có thể đó cũng là một cái khả năng, nhưng mà cái khả năng này nhỏ đến không đáng nói.

Hơn nữa, Quyền Thiệu Viêm cũng không cần thiết ở trước mặt ba người bọn họ diễn trò. Ngay cả dáng vẻ cãi nhau như muốn phun lửa vừa rồi của Quyền Thiệu Viêm với Mục Giai Âm rõ ràng cũng không phải là diễn trò.

Trong lúc nhất thời ba người đều nghĩ mãi không thông.

Mục Giai Âm cùng bọn họ bước vào nhà, ngôi nhà trông rất đơn sơ, nhìn là biết chỉ vừa mới được trang trí.

Bất quá coi như mọi thứ đều đầy đủ hết, cái cần có đều có. Chỉ là xung quanh nhà không có trang trí gì nhiều, có vẻ quá mức đơn điệu. Ngay cả rèm cửa sổ cũng đều là một màu xám. Toàn bộ phòng chính nhìn có vẻ già nua nặng nề, nhưng lại hợp với thưởng thức của Quyền Thiệu Viêm.

Mục Giai Âm nhìn chằm chằm mấy bình rượu đỏ cùng hoa quả hỏi: "Ai mua vậy?"

"Là bọn Hàn Tử Nghị lúc đến mua. " Hướng Tình chỉ phía sau nói: "Bọn họ nói muốn đến chúc mừng."

"Sao anh không nói trước với em?" Mục Giai Âm thấp giọng thì thầm vào tai Quyền Thiệu Viêm: "Em còn chưa chuẩn bị đồ ăn với đồ ngọt."

"Chiêu đãi bọn họ làm cái gì?" Quyền Thiệu Viêm nói: "Nếu bọn họ đói bụng, thì tự bản thân mang cơm đến."

... Chẳng lẽ ngay cả lễ tiết cơ bản cũng không biết?

Quyền Thiệu Viêm thật sự đối xử với bằng hữu tùy ý như vậy sao? Mấy người Hàn Tử Nghị rõ ràng là đã quen, tự giác mang đến cái gì thì cầm vào cái đó.

Đối với bọn người Hàn Tử Nghị mà nói có rượu là đủ rồi, huống chi bọn họ chính là lâu lắm rồi không gặp được Quyền Thiệu Viêm, tìm Quyền Thiệu Viêm nói chuyện mà thôi. Chỉ là Mục Giai Âm nhìn cái bàn trống trơn có chút không quen, hơn nữa, bây giờ cô còn muốn trò chuyện với Hướng Tình.

Mục Giai Âm đứng lên nói: "Mọi người tán gẫu trước, tôi đi rửa một ít hoa quả."

"Tớ giúp cậu." Hướng Tình cũng đứng dậy, cô một cô gái ở tại chỗ này cũng rất xấu hổ.

"Chị dâu không cần rửa sạch."Hàn Tử Nghị sang sảng cười nói: "Chúng tôi chỉ nói chuyện phiếm thôi."

"Dù sao cũng phải ăn một chút, các anh cứ trò chuyện đi, tôi và Hướng Tình đi rửa là được rồi." Mục Giai Âm quay đầu khẽ cười đối với Hàn Tử Nghị.

Đổng Lê Triệu cùng Đường Tuấn Thần lại không dấu vết rời xa Hàn Tử Nghị.

Hàn Tử Nghị có chết tính tình cũng không đổi, chỉ cần thấy mỹ nữ liền lộ ra tật xấu, nhưng mà Hàn Tử Nghị cũng không nhìn thử xem Mục Giai Âm là người của ai? Chồng người ta còn chưa lên tiếng đâu, Hàn Tử Nghị nói thay người ta như vậy là cảm thấy bản thân sống quá an nhàn sao?

Đi vào phòng bếp, Mục Giai Âm nhìn Hướng Tình bên người, lại không dấu vết nhìn về phía Hàn Tử Nghị.

Nơi này muốn không dấu vết quan sát tuyệt đối là không thể nha.

Cảm giác được một tầm mắt dừng ở trên người hắn, Hàn Tử Nghị còn theo bản năng nhìn tới người nọ lộ ra một khuôn mặt tươi cười. Quyền Thiệu Viêm vốn hơi chút hòa hoãn sắc mặt lại lập tức lạnh đến cực điểm.

Đổng Lê Triệu bắt đầu cẩn thận suy xét có khi nào Hàn Tử Nghị đắc tội chị dâu hay không? Anh thật muốn lập tức liền cùng Hàn Tử Nghị phân rõ quan hệ, sau đó lại nói cho chị dâu biết lập trường của mình?

"Trời ạ, Giai Âm, cậu cư nhiên thật sự gả cho Quyền thiếu!" Vừa vào phòng bếp, Hướng Tình liền triệt để bỏ xuống bộ dáng khúm núm vừa rồi, đưa tay vỗ vỗ bả vai Mục Giai Âm.

Nước mắt Mục Giai Âm kém chút liền rơi xuống, khí lực của Hướng Tình thật lớn nha.

"Hướng Tình.. " Mục Giai Âm nói hơi lớn một chút: "Sau này cẩn thận chút, tớ đang mang thai."

"Mang thai?" Sắc mặt Hướng Tình nhất thời liền đại biến, y như một cái tượng gỗ.

Cô mang thai có đáng sợ như vậy sao?

"Giai…Giai Âm, xong đời rồi, nếu để Quyền thiếu biết cậu có đứa bé của người khác, cậu nhất định phải chết?" Hướng Tình hốt hoảng xoay quanh, giống như mất đi ý thức, Hướng Tình vẫn không quên đóng cửa phòng bếp đóng lại, giống như vậy là có thể ngăn cách Quyền Thiệu Viêm ở bên ngoài.

"Giai Âm, tớ còn nhớ quan hệ của Quyền thiếu và ông nội cậu cũng khá tốt, cậu bây giờ không cần để ý mâu thuẫn giữa cậu và ông nội, nhanh cầu cứu đi, ông nội thương cậu như vậy, mặc kệ cậu phạm bao nhiêu lỗi, ông nhất định sẽ không ngồi yên trơ mắt nhìn đâu." Bộ dạng này, Mục Giai Âm hẳn là vẫn có thể bảo vệ được một cái mạng đi.

Hướng Tình thật nhanh lấy điện thoại di động ra nói: "Mau gọi."

Cảm giác như Mục Giai Âm chậm trễ một giây, thì cách tử thần càng gần hơn.

Kiếp trước Hướng Tình cũng bảo vệ cô như vậy, nhiều năm vẫn không thay đổi, thủy chung luôn vì cô suy nghĩ, trong lòng sớm đã bị cảm động lấp đầy. Mục Giai Âm cũng không đành lòng để Hướng Tình lo lắng: "Tớ có đứa nhỏ của Quyền Thiệu Viêm, cậu còn cảm thấy tớ sẽ chết sao?"

"Của ai cũng đều phải chết. " Hướng Tình vội vàng tiếp lời, nói xong, Hướng Tình mới phản ứng lại, không thể tin được nhìn về phía Mục Giai Âm nói: "A? Quyền thiếu? Làm sao có thể? Quyền thiếu sau hôn lễ liền rời đi mà, hôm qua mới trở về sao lại?"

Cái thai này là ở đâu đi ra đây? Mục Giai Âm nhìn Hướng Tình trợn mắt há hốc mồm nhịn không được liền cười thành tiếng: "Ngày thứ hai sau hôn lễ anh ấy mới đi a, tối hôm đó bọn tớ ở cùng nhau." Nói xong, Mục Giai Âm cũng có chút ngượng ngùng.

Cũng không phải là thừa nhận chuyện tối hôm đó bọn họ làm gì." Không phải cậu bỏ trốn sao?" Hướng Tình triệt để hồ đồ: "Hai người các cậu đây là chỉ động phòng, không hôn lễ?"