Tiểu Thư Sinh Sát Vách

Chương 71: 71: Năm Mới





Vương chưởng quầy theo tiếng khóc của đồ gấu con tìm tới đây, xách sau cổ áo mà mang người đi, ven đường gieo rắc tiếng khóc cực kỳ bi thương của Đông Đông, đưa tới tiếng cười vang thiện ý của đám láng giềng.
Ba người Mạnh Dương không hề có lòng đồng tình mà cuồng tiếu một trận, lại đuổi qua đi trả lại cái răng sữa hai cha con đã quên.
Đây chính là lần đầu tiên thay răng trong đời đó, để lại giữ làm kỷ niệm đi.
30 tết muốn đón giao thừa, ý nghĩa chính là ở tại chỗ không ngủ được, ba người ngồi vây quanh bếp lò vừa ăn ăn uống uống, chuẩn bị đón năm mới đến đây.
Ngồi không thôi thì không thú vị, lò lửa ấm áp dễ chịu vừa hun cái thôi, không được một chốc đã mơ màng sắp ngủ.

Lại cứ bọn họ ít người, không chơi trò chơi được, đánh bài chẳng thành, chi bằng mỗi người kể chút chuyện xưa nghe, đã thú vị lại đỡ buồn ngủ.
Mạnh Dương suy nghĩ một hồi, kể 2 đoạn truyền thuyết từng thấy trong kỳ văn dị chí, lại thúc giục Bạch Tinh với Liêu Nhạn kể lại chuyện từng trải và hiểu biết của bọn họ trong chốn giang hồ, bất giác thời gian đã qua cực nhanh.
Cuộc sống hằng ngày chú ý mặt trời mọc thì đi làm, mặt trời lặn thì nghỉ, ngày thường trời tối liền ngủ, hôm nay lại thình lình phải hầm đến tận hừng đông, thật sự khổ sở.
Người trẻ tuổi thì còn thôi, tốt xấu có thể nỗ lực chống đỡ, không ít nhà có người già và trẻ nhỏ, ấy căn bản là chịu không nổi, đều liền đi chợp mắt trong chốc lát, đợi tới rạng sáng lại dậy ăn sủi cảo.
Không ăn sủi cảo, sao tính là ăn tết được?
Khi bóng đêm thâm trầm, Mạnh Dương mang theo Bạch Tinh với Liêu Nhạn gói sủi cảo, một bộ phận trong đó nhét vào tiền đồng đã rửa sạch.
Nước đã nấu sôi, đang ùng ục ùng ục nổi bong bóng lớn, chàng dọn miếng lót ra, cho hết sủi cảo ưỡn cái bụng tròn vo trên đó vào trong nồi, lại dùng phần lưng muỗng mượt mà nhẹ nhàng đẩy.

Lưng muỗng cũng đủ khéo đưa dẩy, đụng tới vỏ sủi cảo hơi mỏng cũng sẽ không chọc rách.
Sủi cảo bụng lớn chắc nịch rất nặng, nếu không đẩy đẩy thì rất dễ dính ở đáy nồi, sẽ bị rách mất.
À, đúng rồi, năm mới không thể nói rách mất, phải nói "căng ra", ngụ ý phúc khí nhiều hơn, tài vận nhiều hơn, thế cho nên sủi cảo đều căng dữ lắm.
Sủi cảo nhân thịt phải nấu nhiều trong chốc lát, Mạnh Dương kiên nhẫn đợi 3 lần sôi, lúc này mới dùng muôi vớt vớt ra.
Phần đầu tiên cho vào 1 đĩa cúng tổ tiên, tế thiên địa, sau đó mới là tự mình ăn.
Trước kia lúc chỉ có chính mình ăn tết ấy, Mạnh Dương không cho tiền đồng vào sủi cảo, bởi vì cứ cảm thấy có chút ấu trĩ lừa mình dối người.

Nhưng nói cũng lạ, năm nay rõ ràng lại thêm một tuổi, nên càng thành thục hiểu chuyện, chàng lại bỗng cảm thấy nhét tiền đồng rất thú vị.
Nhưng chàng không có đánh dấu trên sủi cảo, có thể ăn được hay không, có thể ăn mấy cái đều bằng vận khí hết.

Chàng còn có chút khẩn trương đâu.
Nhưng nghĩ lại nghĩ, mình chính là nhét vào cỡ chừng 1/3 a, vận khí lại xấu nữa cũng có thể ăn được mấy cái đi?
Vỏ sủi cảo không hề là trắng bệch như trước lúc xuống nồi, mà là hơi hơi phô bày ra làn da có chút nửa trong suốt, bên trong mơ hồ lộ ra màu sắc bất đồng.
Xanh lục là thịt với tể thái, màu trắng hơi đục là thịt cải trắng, vật liệu đều rất đủ.
Sủi cảo nóng hôi hổi phối với súp sủi cảo, nước dùng thành đồ ăn, ngon ghê gớm!
Đồng tiền đầu tiên là Bạch Tinh ăn được, chính nàng cũng có chút không thể tin được, mím miệng cười ngây ngô, hai người còn lại đều phi thường nể tình mà vỗ tay.
Nhưng dần dần......!Liền có chút mất kiên nhẫn.
"Con mọt sách, ngươi đến tột cùng đã nhét bao nhiêu đồng tiền?!" Liêu Nhạn lại lần nữa bị cộm phải răng, "Phốc" một tiếng nhổ ra một đồng tiền cứng ngắc.
Mạnh bật cười hì hì, cũng cảm thấy mình hơi bị cẩn thận quá mức, "Càng nhiều càng tốt, càng nhiều càng tốt mà!"
Hài, về sau liền có kinh nghiệm, một phần mười cũng đủ rồi...!Nếu quá nhiều, thật sự ảnh hưởng khẩu vị.
Ăn xong sủi cảo lại ăn khuya, lấy hết các loại đồ chiên ra bày bàn, còn có chà bông miếng* mới nướng chế.
*: chà bông này là một trong các kiểu chà bông của trung quốc (Nó còn được gọi là thịt khô, nhưng không phải cả tảng thịt phơi khô nha), nó giống như thịt được cán miếng mỏng ý, mình sẽ để hình cho mấy bạn coi, mình thấy kiểu dáng nó khá giống (chỉ khá giống thôi)......!khô mực với khô bò bên mình á (Trong video của chị Lý Tử Thất có làm cái này, nhưng video nào mình không nhớ).
Chà bông miếng là dùng chày cán bột mà lặp đi lặp lại cán, phi thường dai ngon, trên đó được quét vào mật ong và tương ớt ngọt, vị phong phú mười phần, căn bản không dừng được.
Bạch Tinh đặc biệt thích cái này, ăn một hơi hết 3 tấm to gần nửa cân, no căng đến muốn ói ra, đành phải chậm rì rì ôm bụng vào sân đánh quyền tiêu thực.
Mạnh Dương cảm thấy vui mừng cực kỳ, nhất thời cấu tứ suối phun, thi hứng quá độ, múa bút vẩy mực ngay tại chỗ, một hơi làm bảy, tám bài vẫn chưa đã thèm.
Có lẽ là tích lũy đầy đủ, đã hồi lâu không làm thơ, hôm nay chàng hạ bút như có thần trợ, thật sự là vung lên liền mạch, lại dùng điển cố khảo cứu, từ ngữ trau chuốt hoa mỹ, đọc ra môi răng lưu hương, có thể nói là tác phẩm xuất sắc nhất.
Cơ mà hai người khác ở đây đều là hạng người văn hóa thấp, bậc hành vi nhã nhặn này với bọn họ mà nói chẳng thua gì đàn gảy tai trâu, ba người 6 mắt đối đầu, một người chờ đợi, hai người mờ mịt, quả nhiên là đốt đàn nấu hạc gây mất hứng ghê gớm, tất cả mỹ cảm hoàn toàn không còn.
Vốn dĩ Mạnh Dương còn tính viết một bài phú 《 Nhớ tết 》, thấy tình cảnh như vậy, quyết đoán đánh mất cái ý niệm này.
Nghe thấy bên ngoài gõ mõ đến canh ba rưỡi, nhất thời bên ngoài tiếng pháo phát đồng loạt, tiếng vang rung trời, chẳng biết nhà ai đốt pháo hoa thật lớn ánh đỏ nửa bầu trời......!Hết thảy đều tỏ rõ tết đã đến rồi.
Mạnh Dương vừa bị đả kích vội đứng dây vào trong phòng lấy tay nải giao cho Liêu Nhạn, "Nhạn Nhạn, năm mới vui nha!"
Liêu Nhạn đang vùi đầu gặm móng heo sửng sốt, hàm hồ nói: "Ai? Ta?"
Mạnh Dương gật gật đầu, cười tủm tỉm đẩy tay nải qua, "Ngươi mở ra xem thử đi!"
Liêu Nhạn ngây người một lát mới phục hồi tinh thần lại, thoáng có chút mất tự nhiên.
Còn chưa có ai tặng quà cho chàng ta đâu.

Đồ mọt sách này, hay là muốn chơi xấu nhỉ?
Chàng ta nghĩ như vậy, nhưng lý trí lại cho chàng ta là đối phương còn chưa đến mức, vì thế lời chèn ép bò đến bên miệng, lại liền nuốt về.
Thấy Bạch Tinh cũng tò mò mà chờ, chàng ta do dự một chút, cọ tới cọ lui đi rửa sạch tay, lúc này mới mở tay nải ra.
Là một bộ xiêm y vải bông màu xanh lá, có thể mặc sát người vào bây giờ, cũng có thể trực tiếp mặc bên ngoài lúc trời ấm lại.
Đường may rất kỹ càng, cũng là áo tay bó phi thường thuận tiện để hành động, có thể thấy được người làm xiêm y thật sự dụng tâm.
"Năm mới phải mặc quần áo mới." Mạnh Dương nghiêm mặt nói, "Tinh Tinh có y phục mới Vương thái thái tặng rồi, ta cũng có áo khoác mới làm, nghĩ tới nghĩ lui, ta liền trộm làm cho ngươi một bộ, cũng không biết ngươi có thích không."
Mình thật sự sơ ý quá mức, nếu không có lần trước Vương thái thái nhắc nhỏ, chàng thế mà không phát hiện áo trong của Tinh Tinh với Nhạn Nhạn đều cũ nát.
Bạch Tinh rất là khiếp sợ, "Ngươi làm lúc nào?"
Gần nhất chàng vừa phải nấu cơm, lại phải chuẩn bị đồ để đi ra ngoài, còn phải chế tác vũ khí, đâu ra thời gian nhàn rỗi để làm xiêm y?
Mạnh Dương sờ sờ cái mũi, còn được đi, chỉ là khâu vá đơn giản nhất, cũng không cần thêu hoa, ba hai ngày cũng đã làm xong."
Một đôi mắt của Bạch Tinh càng thêm tròn, "Ngươi còn biết thêu hoa?!"
Mạnh Dương hơi hiện xấu hổ mà cúi đầu, "Cái đó......!Còn chưa biết."
Nhưng nếu ngươi thích, ta cũng có thể nỗ lực học nha.
Liêu Nhạn nhìn chằm chằm quần áo suy nghĩ xuất thần, bất giác dùng tay sờ sờ, mềm như đám mây vậy.
Ngón tay vừa đụng tới quần áo thì rụt về y như bị phỏng vậy, lớn tiếng hét lên trong tiếng pháo hoa nổ ầm ĩ: "Thường thường đi!"
Lời tuy là thế, nhưng đôi mắt lại nhịn không được mà đã ngắm lại nghía, giống đứa bé kiêu ngạo có được kẹo, đã muốn, lại mạnh miệng không chịu thừa nhận.
Bạch Tinh chọc chọc chàng ta.
Liêu Nhạn dữ dằn ngẩng đầu, "Làm gì!"
Bạch Tinh chỉ chỉ vành tai chàng ta, "Đỏ rồi."
Liêu Nhạn đột nhiên che lại, ôm tay nải lên vọt về phòng, "Đông lạnh mất! Lão tử buồn ngủ!"
Nhưng chờ sáng sớm tỉnh lại, Mạnh Dương lại rõ rành nhìn thấy bên trong áo da của Liêu Nhạn lộ ra một đoạn ống tay áo màu xanh lá mới tinh.
Mùng một tháng giêng chúc tết, chủ nhà thâm niên Mạnh Dương cứng rắn kéo Bạch Tinh với Liêu Nhạn đi, đem mấy nhà người quen trên trấn đều đi hết một vòng.

Vốn dĩ Bạch Tinh với Liêu Nhạn còn không quá muốn đi.
Người giang hồ, sinh ly tử biệt là chuyện quá ư là tầm thường.

Bọn họ đều không phải người thích từ biệt, đằng nào thế sự cũng vô thường, nếu có duyên phận, tự nhiên có thể có ngày lại gặp nhau; nếu không có duyên phận, từ biệt cũng vô dụng, chỉ có tăng phiền não thôi.
Nhưng không chịu nổi Mạnh Dương quấy nhiễu, đành phải đầu hàng.
Nhà đầu tiên tự nhiên là nhà trưởng trấn Lưu tư lịch lâu nhất, thân phận cao nhất.
Ba người mới vừa vào cửa đã bị cứng rắn nhét bao lì xì cho, Liêu Nhạn vốn còn có chút không tình nguyện nháy mắt đã vui vẻ lên, lập tức đập bao lì xì vào trong tay Bạch Tinh, phi thường hào hùng vạn trượng mà nói: "Xem đi, lão tử có tiền, trả lại ngươi nè!"
Túi tiền tổng cộng cũng không có mấy đồng, làm khó chàng ta khảng khái như thế.
Nghe Mạnh Dương nói rõ ý đồ đến, trưởng trấn Lưu sửng sốt, "Ngày mai đi ngay, nhanh như vậy?"
Chuyện rời đi sớm đã biết, nhưng không nghĩ tới nhanh như vậy.
Mạnh Dương xoa xoa tay nói: "Đã xem hoàng lịch, ngày mai hợp ra ngoài."
Thật ra thì cũng không riêng gì nguyên nhân này.
Chàng đã ở cái trấn nhỏ này chừng 6 năm, trước kia không có dũng khí, nhưng giờ......!Hận không thể đi ra ngoài giương cánh bay cao ngay lập tức.
Chàng quá khát vọng đi ra ngoài, nằm mơ cũng muốn đi ra nhìn núi bên ngoài, nếm thử nước bên ngoài, kiến thức phong thổ bên ngoài...
Bạch Tinh với Liêu Nhạn cũng là ý tứ này, hợp sớm không nên muộn.
Nếu luôn kéo dài, sau mùng một còn có mùng hai mùng ba, có hội chùa, còn có 15 tháng giêng, còn có hôn lễ của Khang tam gia bọn họ, kéo dài tới ngày nào mới đến đầu?
Đêm dài lắm mộng, muộn tắc sinh biến, chi bằng đi sớm về sớm.
Lưu nãi nãi cũng kinh ngạc mười phần, kéo kéo tay chàng nói: "Người trẻ tuổi nguyện ý ra cửa đi một chút là chuyện tốt, chỉ là mấy đứa nhất định phải cẩn thận."
Mạnh Dương nhất nhất đồng ý.
"Đồ vật có chuẩn bị đủ chưa? Bạc đủ không? Cùng gia phú lộ*, đừng có cất giấu không nói." Con đi ngàn dặm mẹ lo lắng, bên người hai vợ chồng già hàng năm không có tiểu bối, liền đem mấy đứa nhỏ trấn trên thành con cháu mình hết, lúc này nghe nói Mạnh Dương muốn ra xa nhà, ngày về không chắc chắn, khó tránh khỏi vướng bận.
*: Ở nhà nghèo, ra đường thì giàu.

Ý nói là ở nhà có thể chắt chiu dè sẻn, nhưng ra đường thì phải chuẩn bị sung túc đầy đủ.
"Đủ rồi." Mạnh Dương cười nói, "Con tích cóp gần 20 lượng đó, ba người cùng nhau ăn ở, nhưng thật lại có thể tiết kiệm không ít."
Một nhà 4 miệng ăn bình thường 1 năm cũng không dùng tới 20 lượng,
Tầm thường tứ khẩu nhà một năm đều không dùng được hai mươi lượng, hắn một người, vậy là đủ rồi.
Trưởng trấn Lưu ừ một tiếng, đứng dậy xuống giường đất, "Ta đi lấy chút thuốc thường dùng cho con, ra bên ngoài hết thảy đều bất tiện......"
Mạnh Dương xua xua tay, "Thuốc con đều chuẩn bị tốt rồi."

Từ rất nhiều năm trước chàng đã muốn ra ngoài xem, trừ bỏ tiền bạc ra, cái nên chuẩn bị đều vẫn luôn chuẩn bị, thuốc men thường dùng tự nhiên cũng ở trong đó.
Trưởng trấn Lưu cười, khó được trêu ghẹo một câu, "Nhìn thì thật ra y như chờ không kịp vậy."
Mạnh Dương ngượng ngùng mà gãi gãi tóc.
Cuối cùng, Mạnh Dương lại đưa chìa với A Thanh, A Hoa phó thác cho nhà Vương đại nương......
Sáng sớm mùng 2 tháng giêng, ba người không kinh động bất kỳ ai đã liền rời khỏi giường.
Bởi vì hai ngày chúc tết này mọi người đã rất mỏi mệt, nên không hẹn mà cùng ngủ nướng, lúc này mặt trời mới bò dậy từ trên đường chân trời, trấn trên im ắng không có chút động tĩnh nào, chỉ có đám sương màu trắng ngà di động trong không khí, tựa như ảo mộng.
Phải đi sao? Mạnh Dương hít một hơi mang theo không khí ướt át lạnh băng một cái, bỗng có loại lo lắng không thực tế:
Không phải là nằm mơ đi?
Cuộc sống ở Đào Hoa trấn rất tốt, rất bình tinh, giống một lớp kén cùng vỏ ngoài dày nặng, gắt gao bao bọc lấy chàng, ngăn cách hết thảy ác ý cùng xung kích đến từ ngoại giới.
Nhưng thời gian lâu rồi, chàng cũng không chỉ một lần mà nghĩ, loại bảo hộ này liệu có cũng sẽ thành trở ngại hay không?
Mạnh Dương khóa ổ khóa lại, đè chìa khóa vào dưới cục đá đã nói trước với Vương đại nhân, dắt Tiểu Ngũ đi theo Bạch Tinh với Liêu Nhạn cùng nhau ra khỏi thành.
Chàng nhìn lại tường thành lạ mắt nơi mình sống 6 lần một lần cuối cùng, cắn răng một cái, xoay người lên ngựa.
Tiểu Ngũ phát ra một tiếng phì phì trong mũi, xoay tại chỗ một vòng tròn, nhấp nha nhấp nháy mắt to nhìn chàng:
Chuẩn bị sẵn sàng xuất phát chưa?
Tim Mạnh Dương đột nhiên bùm bùm kinh hoàng lên: Nơi đó có khẩn trương, có thấp thỏm, có kích động, nhưng duy độc không có sợ hãi.
Nhiều năm như vậy, dưới sự làm bạn của người khác, chàng rốt cuộc lấy hết can đảm đột phá cái kén đã bọc chính mình, dũng cảm mà đi xa.
Chàng dùng sức lắc dây cương lên, "Giá!"
Vó ngựa phi dương, chở chàng bay nhanh đi xa.
Sau khi chạy ra một đoạn, Mạnh Dương quay đầu nhìn Đào Hoa trấn càng ngày càng xa phía sau, bỗng cảm nhận được một loại tự do xưa nay chưa từng có.
Thuật cưỡi ngựa của chàng cũng không tính đặc biệt tốt, nhưng lúc này thế mà to gan lớn mật duỗi một bàn tay ra, nỗ lực duỗi người đi đụng vào gió nhẹ đón mặt mà đến.
Ánh nắng ấm áp vung vãi rơi trên gò má chàng, làm lòng chàng không ngừng bành trướng.

Nơi đó không ngừng nảy sinh, lên men ra vui sướng, làm chàng hận không thể mọc ra 2 cái cánh trên lưng bay lên!
"Ta đã ra rồi!"
"Ta đã ra đây chơi rồi ha ha ha!"
Chàng rốt cuộc nhịn không được mà lớn tiếng kêu to lên, thanh âm truyền ra thật xa, dọa cho trong rừng khô bay một mảnh chim chóc..