Tiểu Thư Sinh Sát Vách

Chương 35: 35: Thịt Nướng Mì Xào






Thịt nướng rốt cuộc có ngon không, mấu chốt quyết định bởi 3 nhân tố, một là chất thịt, 2 là ướp, 3 là độ lửa.
Chất thịt tại bộ vị tốt thậm chí căn bản không cần cố tình ướp, chỉ cần hơi rải chút muối đã liền mỹ vị mười phần rồi.
Muối là đứng đầu vạn vị, mặc kệ là hương vị gì, chỉ cần rải một chút muối là đã có thể kích phát 5 phần hương vốn dĩ đến mười phần.
Bạch Tinh với Mạnh Dương bọn họ trên đỉnh đầu còn thịt bò đó, tuy phương diện cung ứng hơi có chút hút hàng, nhưng người nuôi bò hiển nhiên là phi thường nhiệt tình yêu thương nghề nghiệp của mình, tận khả năng nuôi cho mỗi con bò đều phiêu phì thể tráng.
Thịt bò kia thật sự mỹ lệ, trên mặt cắt ngang trải rộng hoa văn trắng đỏ, trắng chính là mỡ, đỏ chính là thịt nạc, tươi đẹp thanh thoát, giống như váy hoa đỏ trắng khoác trên người vũ nữ tuyệt sắc.
Không cần thêm lời khẳng định gì hết, loại màu sắc này chính là tiêu chí của thịt bò ngon, mỡ rải rác đều đều giữa thịt nạc sẽ làm êm dịu mỗi một sợi thịt, đạt tới hương vị béo mà không ngấy nạc mà không sảm.
Chỉ cần nắm chắc độ lửa, liền có thể vào miệng là tan.
A, còn có ruột non bò to mọng đặc biệt bảo tồn cho đến hôm nay nha! Sau đó lửa cháy bốc lên, nó nhảy lên vũ đạo nhiệt liệt trên ván sắt này a!
Thời tiết cũng rất tốt, trên trời quang xanh thẳm vạn dặm không mây, mặt trời tròn trịa quang mang vạn trượng.

Cành khô màu nâu đen im ắng, trong không khí một tia gió cũng không......
Chỉ là nhiều thêm một vị khách không mời mà đến.
Bạch Tinh biểu tình phức tạp nhìn chằm chằm vật nhỏ cao nửa khúc trước mắt, hai tay hai chân đều bày thành hình chữ đại (大), chặt chẽ lấp kín cửa, một chút cũng không có ý tứ nhiệt tình hiếu khách, "Vì sao ngươi cứ chọn lúc chúng ta làm đồ ngon mà tới?"
Mũi chó sao?
Đông Đông chớp chớp mắt, không sợ hãi nàng mặt lạnh chút nào, thanh thúy sửa đúng nói: "Không phải nha, là mỗi lần lúc ta tới ca ca tỷ tỷ đều đang làm đồ ngon!"
Hôm nay cậu nhóc mặc một bộ áo đỏ, trên cái mũ quả dưa cùng màu còn thêm một chuỗi tua, nhìn qua phi thường vui vẻ, vừa di động thì y như cái đèn lồng đỏ thẫm thành tinh.
Bạch Tinh trầm mặc một lát, thật sự bắt đầu nghiêm túc tự hỏi: Ừ, nếu đổi thành loại cách nói này......!Hình như cũng không có gì sai đâu.
Không đúng, trọng điểm là ngươi vì sao lại tới nữa?
Đại khái là sợ lại bị quăng ra ngoài, vừa thấy Bạch Tinh muốn mở miệng, Đông Đông liền lập tức la lớn: "Hôm nay trước lúc tới đây, ta có nói với cha mẹ nha! Ta còn mang theo quà nè."
Lần trước bị đét mông nằm mơ còn đau đây, nhóc cũng sẽ nhớ lâu mà được chứ?
Bạch Tinh nâng mí mắt lên, liếc mắt nhìn gã sai vặt tuổi trẻ đứng sau nhóc, phi thường không khách khí trào phúng nói: "Ha, ta còn tưởng rằng là tới bắt ngươi."
Đông Đông lập tức vểnh miệng lên.
Tỷ tỷ thật sự xấu lắm.
Chờ bọn họ kết thúc hiệp đấu võ mồm thứ nhất, lúc này gã sai vặt vẫn luôn trầm mặc mới tiến lên một bước, trên đôi tay nâng một cái gói giấy dầu, khách khách khí khí nói: "Chủ nhân với thái thái bọn tôi đều nói đã làm phiền, nếu hai vị thật sự không muốn lưu, vậy tiểu nhân liền dẫn thiếu đông gia về.

Nếu hai vị......"
Hắn còn chưa nói xong, Bạch Tinh đã liền thuần thục mà hít hít cái mũi trước, đột nhiên tràn ngập cảnh giác mở miệng:
"Nếu mà không muốn, có phải ngươi liền phải mang tương vịt muối này đi hay không?"
Nếu nàng nhớ không lầm, cái hương vị này hẳn chính là một trong những món tủ của tửu lâu Vương gia mình phát hiện khi âm thầm quan sát khi trước, tương vịt muối.
Tuy rằng chưa từng ăn, nhưng chỉ đơn thuần lấy doanh số mỗi ngày và đánh giá của các thực khách mà xem, hương vị chắc chắn không kém.
Mạnh Dương vẫn luôn không tóm được cơ hội mở miệng: "......"
Gã sai vặt: "......"
Gã sai vặt hiển nhiên không dự đoán được vị Bạch cô nương này sẽ xuất ngữ kinh người như thế: Dù cho trong lòng đang tính toán vụ này, chẳng lẽ mọi người không phải đều nên khẽ làm sao? Ngươi đây lớn tiếng hỏi ra thì tính thế nào đây chứ?
Một chút cũng không nói quy củ giang hồ a!
Cũng hoặc là đây mới là quy củ giang hồ chân chính?
Da mặt hắn hơi hơi giật giật, nỗ lực chôn đầu, "......!Cái đó đổ lại là không đến mức.


Chưởng quầy nói......"
"Không cần nhiều lời." Bạch Tinh đã nhanh chóng tìm hiểu tình huống quyết đoán giơ tay, phi thường có khí phách nói, "Vịt lưu lại, người dẫn đi."
An bài mỹ diệu cỡ nào.
Không những sẽ không có người cướp ăn với nàng, mà thêm vào còn nhiều ra một món ăn đâu.
Ai, xem ra là nàng trách oan Vương chưởng quầy, cũng là người tốt a.
Gã sai vặt: "......"
Vốn tưởng rằng là một lần nhiệm vụ hộ tống thường thường chẳng có gì lạ, không nghĩ tới thế mà lại gian nan đến thế!
Mạnh Dương thật sự là không nhìn được, vươn đầu ngón tay ra từ đằng sau, nhẹ nhàng chọc chọc bả vai Bạch Tinh, giọng rất nhỏ mà nói: "Cái này......! Đổ lại cũng không cần cảnh giác thế, chẳng qua là chuyện thêm một đôi đũa thôi."
Bạch Tinh dùng sức xoay đầu đi, phi thường bất mãn đối với loại tâm thái khinh địch này của chàng: Ngươi có biết vật nhỏ này có thể ăn cỡ nào không?
Mạnh Dương rụt rụt cổ, đột nhiên linh cơ khẽ động, "Không nể mặt tăng cũng phải nể mặt Phật, tốt xấu nhìn mặt mũi Vương thái thái đi."
Vương thái thái!
Bạch Tinh giống như bỗng lại ngửi được hương thơm nhàn nhạt của bánh hạch đào.

Nàng theo bản năng sờ sờ bím tóc đã biến dạng, thanh âm đột nhiên trở nên mềm mại, thậm chí còn mang chút ngượng ngùng cùng e thẹn của tiểu nữ nhi, "Thái thái nhà các ngươi cũng là ý này sao?"
Gã sai vặt không rõ nội tình, chỉ là gật đầu, "Phải đó, con vịt này vẫn là thái thái tự tay chọn con lớn nhất!"
Siêu lớn!
"Được rồi."
Liền thấy môn thần Bạch cô nương vừa nãy còn lạnh như băng, cứng như sắt đột nhiên thay đổi một bộ dáng, khóe miệng hơi vểnh vểnh lên trên, phi thường cố mà làm mà nghiêng người đi, sau khi chờ Đông Đông vèo cái đã vọt vào rồi, lại lập tức trở lại chỗ cũ, cảnh giác nhìn gã sai vặt.
Gã sai vặt: "......"
Ta thật không muốn cướp ăn, thiệt lòng đó!
Hắn dùng sức lau mặt một phen, "Thế 1 canh giờ sau tiểu nhân lại trở về đón thiếu đông gia, làm phiền hai vị."
Hắn chạy đây.
Giữa trưa nay ăn thịt nướng, thịt heo thịt bò đều cắt mấy đĩa to, còn có các loại nội tạng, củ cải, cải trắng với đậu hủ vân vân, chẳng sợ lại thêm một Đông Đông thì cũng không thiếu thốn gì.

Mạnh Dương liền treo tương vịt muối vừa lấy được lên xà nhà, dự bị để sau nếu mà không đủ thì liền gỡ xuống cắt ra.
Tương vịt muối lắc lư, giống như đang chào hỏi với các vị tiền bối khác:
Các thịt khô, giò heo, chào các ngươi nha!
"Nói đi, hôm nay rốt cuộc tới làm gì?" Bạch Tinh một lần nữa khoanh tay lại, từ trên cao nhìn xuống hỏi.
Hôm nay từ khi gặp mặt đến bây giờ, tiểu tử này một câu có liên quan đến thu đồ đệ đều không nói, hiển nhiên rất không tầm thường.
Đông Đông gãi gãi mặt, đôi mắt to vẫn luôn rất linh động bỗng trở nên có chút mờ mịt.
Thật giống như ánh sáng vốn có trong đó, bỗng nhiên liền ảm đạm đi, giống như bong bóng bị chọc vỡ dưới ánh mặt trời.
Cậu nhóc mặt ủ mày ê suy nghĩ nửa ngày mới hỏi: "Tỷ tỷ, có phải ta thật sự không thể làm đại hiệp hay không vậy?"
"Sao bỗng lại hỏi như vậy?" Mạnh Dương ngồi xuống bên người cậu, thuận tay sờ sờ đầu nhỏ.
Đông Đông do dự một phen, chậm rì rì mà đưa hai bàn tay béo nhỏ đến trước mặt bọn họ, liền thấy bàn tay nhỏ vốn dĩ trắng nõn đều đỏ cả, lòng bàn tay phải còn có một chút dấu vết bọt nước.
"Ai da, đây là làm sao mà ra vậy hả?" Mạnh Dương cả kinh nói.
Đông Đông ấm ức mà nói: "Cha nói làm đại hiệp liền phải có thể chịu khổ, hạ luyện tam phục, đông luyện tam cửu, không chỉ có phải đứng tấn, còn phải tự mình kiếm tiền, ta liền đi rửa chén......"
Đối với đứa con trai này, vợ chồng Vương chưởng quầy cũng là phi thường đau đầu, ngươi nói đánh cũng đánh rồi, mắng cũng mắng luôn, vẫn cứ một lòng một dạ đâm đầu trên chuyện xưa giang hồ không quay đầu......!Tốt xấu là con ruột, cũng không thể thật sự đánh chết nha!
Đứa bé tuổi này thế giới trống rỗng, chưa từng trải qua nhân gian ấm lạnh lòng người hiểm ác, dù cho người lớn có nói đạo lý đọc làu làu, cũng vẫn cứ là không hiểu.

Bọn chúng tựa như một vũng nước trong, dưới đáy nước có gì đều rõ ràng mà chiếu ra hết, chẳng che giấu chút nào cả, cứ ngây thơ cho rằng mọi người trên đời cũng đều đơn giản trắng ra giống như bọn chúng, thế giới bên ngoài cũng trong vắt như nước trong vậy......
Nó thậm chí ngay cả "tử vong" cũng đều không hiểu.
Nhưng lung tung mà đâm vào giang hồ, là sẽ chết người nha.
Cơ mà khéo là lần trước khi Đông Đông vừa khóc, vừa nói những lời mà Bạch Tinh hỏi nhóc ấy, hai vợ chồng cân nhắc một phen, càng thêm cảm thấy vị Bạch cô nương kia rất ư là ông cụ non, mà lại cũng nghĩ ra một biện pháp không phải biện pháp:
Không phải con muốn lăn lộn giang hồ làm đại hiệp sao? Được, chúng ta cho con cơ hội.
Giống y như Bạch cô nương nói vậy, giang hồ hung hiểm, làm đại hiệp ấy là phải chịu khổ, phải luyện từ nhỏ, trước hết ra ngoài chạy quanh sân 10 vòng, sau đó đi ra đằng sau lấy chén bát ra rửa sạch hết.
Đừng có nhìn Đông Đông ngày thường nhảy nhót lung tung tinh lực tràn đầy, nếu mà thật bắt cậu thành thành thật thật chạy vòng một chỗ thì liền không chịu nổi, cuối cùng vừa nghe còn phải rửa chén, cả người đều không tốt.
"Mọi người gạt con, vì sao làm đại hiệp lại phải rửa chén chứ!"
Trong 18 loại binh khí căn bản là không có chén!
Vương chưởng quầy liền hỏi nhóc: "Làm đại hiệp chắc chắn phải hành hiệp trượng nghĩa bảo hộ người trong nhà nhỉ?"
Đông Đông chạy cho cả người đổ mồ hôi gật đầu, lại ép ra một chút sức lực từ thân hình nhỏ béo tốt, la lớn: "Con sẽ bảo vệ cha với nương!"
Vương chưởng quầy ha ha 2 tiếng, chẳng dám trông cậy vào, thầm nghĩ đến lúc đó ai là cha còn không nhất định đâu.

"Thế thì làm một nam tử hán đảm đương một phía, chắc chắn sẽ không tiếp tục để người trong nhà nuôi đi?"
Đông Đông căn bản là không rõ cái này ý nghĩa cho cái gì, chỉ là gật đầu theo bản năng.
Cậu nhất định sẽ trưởng thành nam tử hán rất ghê gớm!
Thỏa! Vương chưởng quầy sảng khoái vỗ tay một cái, xách theo cổ áo cậu nhóc đi ra sau phòng bếp, "Được, đại hiệp cũng phải ăn uống tiêu tiểu, không có bạc một bước khó đi, con thích ứng chút trước đi, rửa sạch một chậu chén này đổi bữa cơm ăn."
Chậu gỗ đựng chén đĩa dơ ở phòng sau bếp chính là kích cỡ mà người nhà bình thường dùng để tắm rửa, cũng đủ để chứa 2 đứa Đông Đông có dư, với cậu nhóc mà nói không thua gì một ngọn núi nhỏ.
Dầu mỡ dơ hề hề......
Lúc ấy Đông Đông liền đánh lớn trống lùi, nhưng vừa thấy biểu tình hài hước quả nhiên là thế của cha già bên cạnh, tiểu bằng hữu thế mà sinh ra một chút kiên cường nha, giống mô giống dạng mà xắn tay áo lên, lộ ra hai đoạn cánh tay non nớt, xoa cái eo béo buông lời tàn nhẫn, "Rửa liền rửa, con muốn kiếm 10 lượng bạc!"
Nhóc căn bản là không có khái niệm về tiền, chỉ là trong hiểu biết có hạn, giống như cảm thấy 10 lượng bạc cũng đã là cao nhất rồi.
Vì thế, Đông Đông liền bắt đầu kiếp sống lao động trẻ em bất thình lình xảy ra, nửa ngày trải qua lấy được chiến tích huy hoàng làm vỡ nát 7 cái đĩa, 4 cái chén, hơn nữa không rửa sạch sẽ, bị cha ruột thuận lý thành chương trừ một bữa cơm chiều, ba ngày kế tiếp cũng không có đồ ăn vặt ăn luôn.
Đông Đông đại hiệp trên tay bị mài ra bọt nước tức giận đến oa oa khóc lớn.......
Làm đại hiệp thật sự thật khó a!
Đông Đông chống cằm hỏi Bạch Tinh, "Tỷ Tỷ, ngươi cũng là tự mình kiếm bạc sao?"
Bạch Tinh gật đầu.
"Ngươi cũng rửa chén sao?" Cậu lại chưa từ bỏ ý định hỏi.
Bạch Tinh gật gật đầu, lại lắc đầu, sau đó lãnh khốc mà nói trong ánh mắt chứa đầy chờ mong của nhóc: "Rửa chén lại tính là gì chứ? Nếu kỹ không bằng người*, ngay cả chân của người khác cũng phải rửa."
*: kỹ ở đây là kỹ thuật, kỹ năng.
Sợ rồi chứ?
Đông Đông nháy mắt lộ ra biểu tình sợ hãi, hồi tưởng lại chân thúi bị ghét bỏ bao nhiêu lần của lão cha nhà mình, hoàn toàn vứt bỏ một chút may mắn cuối cùng, thở dài một hơi thật mạnh.
"Ai!"
Nếu không......!Cậu lại về nhà luyện tập rửa mâm?
"Trước hết không cần nghĩ nhiều thế, ăn no lại nói." Mạnh Dương nhéo nhéo thịt má mềm múp của cậu nhóc, một cái tay khác thả một miếng thịt bò tươi non to hoa văn đỏ trắng lên mâm sắt.
Xì xèo!
Nháy mắt khi bề mặt nóng bỏng tiếp xúc với thịt bò sống đó, một cỗ khói trắng nhàn nhạt cùng với âm thanh bén nhọn truyền ra, hương thơm đặc hữu của thịt cũng theo đó mà đến.

Ba người hai lớn một nhỏ đồng thời nuốt nước miếng: Thơm quá à ~
Gì mà giang hồ, gì mà rửa chén, tất cả ý tưởng trong nháy mắt đều không còn, trong thế giới của hai vị hiệp khách một lớn một nhỏ, chỉ còn dư lại có miếng thịt bò trước mắt này.
Hoa văn mỹ lệ kiểu gì, thanh âm êm tai kiểu gì a!
Thịt bò ngon cũng không cần nướng quá lâu, bằng không ngược lại dễ già, trong lòng Mạnh Dương yên lặng đếm mười mấy con số, liền lật mặt miếng thịt bò dày cỡ chừng nửa đốt tay này.
Khi sương khói màu trắng dần dần rút đi, thịt bò trên ván sắt rốt cuộc hiển lộ ra chân dung của nó:
Bề mặt vốn dĩ đỏ tươi đã trở nên ảm đạm, phô bày ra một loại màu nâu trở nên hơi hơi trắng, phần mỡ chưa hoàn toàn nguội đi nhẹ nhàng nhảy múa trên bề mặt bóng mượt, giống như đứa trẻ nghịch ngợm, nhảy nhảy......
"Chắc được rồi." Mạnh Dương lấy thịt bò xuống, dùng dao cắt thành 2 miếng chia cho hai người đưa mắt trông mong ngó nhìn, "Nếm thử hương vị trước xem thế nào?"
Đông Đông nhìn nhìn của chính mình, lại ngó ngó của Bạch Tinh, lập tức la lớn: "Ca ca bất công, miếng kia của tỷ tỷ thật lớn á!"
Bạch Tinh híp mắt: Cọ cơm mà lại còn dám đưa yêu cầu? Làm càn!
Mạnh Dương cười tủm tỉm, "Bởi vì ngươi còn nhỏ a."
Mà nhỏ thì đương nhiên phải ăn phần nhỏ.
Vào miệng là tan!
Ngươi có thể tưởng tượng ra thịt thà thế mà cũng có thể thoải mái tươi mát ngọt lành như trái cây vậy sao? Dù sao thì trước lúc này, Bạch Tinh là không thể.
Nàng cơ hồ không cảm giác được bất luận thứ gì có khả năng bị dắt răng trong thịt, hai hàng răng nhẹ nhàng nhấn một cái, thịt kia liền vỡ vụn, nước sốt văng khắp nơi.

Hương thơm nguyên thủy của thịt bò và vị của muối thong thả mà kiên định khuếch tán ra, tràn ngập trong mỗi một góc của khoang miệng.
Thật non á ~
Nàng chậm rãi phả ra một hơi khí nóng, gương mặt xinh đẹp có một chốc thất thần: Thì ra thịt bò chính là thứ ăn ngon như vậy sao?
So ra, phản ứng của Đông Đông liền huỵch toẹt rất nhiều.
Cậu nhóc rung đùi đắc ý, quơ chân múa tay, trong đôi mắt tròn xoe tràn ngập tán thưởng, "Oa, thật là ngon nha."
Dừng một chút, nhóc mút tinh hoa nước thịt vào trong miệng, lại cảm khái một lần: "Thật ngon nha ~"
Chỉ đơn thuần lấy lượng từ ngữ cằn cỗi và năng lực biểu đạt mà xem, hai vị hiệp khách vẫn là có điểm chung rất lớn.
Nhìn phản ứng của bọn họ, Mạnh Dương nhẹ nhàng thở ra: Tốt quá, vậy chứng minh không cần thêm gia vị nữa.
Tuy rằng không dùng đến mật ong, có chút tiếc nuối, nhưng chúng ta có thể chờ lần tới nướng heo nguyên con, hoặc là lúc nướng gà nguyên con lại quét mà!
Vì thế càng nhiều thịt lấy tốc độ càng nhanh phủ kín cả tấm ván sắt, tiếng xì xèo nổi lên tứ phía, cái đáy vốn dĩ khô cằn dần dần nhiều thêm một chút mỡ màng.
Đây là mỡ béo bị nướng ra, nếu dùng để xào rau thì cũng không tồi.
Ruột non bò!
Tiểu tử này tuyệt đối là một con hắc mã* hôm nay, lớp ngoài dai mềm, lớp trong béo non mọng nước làm nó trổ hết tài năng từ trong một đám đối thủ cạnh tranh.
*: Hình như mình có từng giải thích hắc mã ở đâu đó, chắc ở cuốn khác mình làm, vậy nên mình sẽ nói sơ lại ý nghĩa của cụm từ hắc mã này nhé, nó mang ý ẩn dụ chỉ một đối tượng nào đó là đối thủ cạnh tranh không thể lường trước hoặc một người chiến thắng bất ngờ.
Ai, nói như vậy ngược lại cũng không tính quá hợp, vì hình như trước lúc chính thức bắt đầu, nó cũng đã được kỳ vọng cao rồi......
Ruột non rất béo, nướng hai mặt đều sém, mỡ bên trong liền chảy ra, nhẹ nhàng cắn một cái, "Rắc", có thứ gì đang nổ mạnh trong miệng sao?
A, là hương thơm và mỹ vị à!
Hương vị thật bá đạo nha!
Phần thịt heo được dùng chính là thịt ba chỉ, thịt mỡ màu trắng và thịt nạc màu đỏ từng lớp rõ ràng, trắng thì ôn nhu như tuyết, đỏ thì như phấn thoa mặt trên mặt nữ tử tuổi thanh xuân, hết sức động lòng người.
So với thịt bò cao quý, thịt heo thật giống như càng bình dân một chút, cũng càng ngon.
Hương thơm của nó đơn giản lại trắng ra, giống như tất cả dân chúng sinh hoạt trên mảnh đất này, nỗ lực mà bĩnh tĩnh mà sống, chẳng che giấu thêm chút nào.
Bộ phận thịt mỡ đã hoàn toàn trong suốt, nhuốm một chút khô vàng nhàn nhạt, trên bề mặt có váng dầu mảnh nhảy lên, biểu hiện ra sự nhiệt tình của nó.
Độ lửa ở phần rìa hơi lớn hơn so với phần chính giữa một chút, hơi hơi cuốn khúc, mặt cắt vốn rõ ràng đã không nhìn ra, chỉ có một vòng khóa mép chắc chặt.
Khóa lại mỡ trôi đi, khóa lại hương thơm phả ra ngoài, chỉ chờ đến khi ầm ầm nổ tung trong khoang miệng.
Lòng kiên cố của đao khách giờ phút này dao động, lập trường của Bạch Tinh bắt đầu điên cuồng lắc lư:
Khi trong miệng đang ăn thịt bò ấy, nàng cảm thấy đây có khả năng chính là thứ mỹ vị nhất trên đời; mà khi đưa một miếng thịt heo được nướng đến phần rìa hơi hơi khô vàng ngon miệng vào trong miệng ấy, nàng lại không thể tránh khỏi bắt đầu hoài nghi phán đoán của mình, cảm thấy có phải nùng hương của thịt heo càng ngon hơn hay không?
Lựa chọn gian nan cỡ nào a!
Nàng âm thầm vô cùng đau đớn nói, cảm thấy có khả năng cần phải lại thêm mấy cân mới có thể bình phán ra đôi điều.
Cái đáy chảo rất nhanh liền bắt đầu tụ lại một vũng mỡ trong trẻo như một vũng nước, mấy cái đó đều là tinh hoa từ thịt nướng mà ra, tất nhiên không thể lãng phí hết.

Vì thế Mạnh Dương lại như ảo thuật mà móc ra 3 quả trứng gà tươi từ dưới bàn lên, nhẹ nhàng gõ một cái nơi góc bàn, ba ngón tay tay phải linh hoạt bẻ ra một cái, dịch trứng được bọc kia liền ngoan ngoãn rơi vào trên chảo.
"Xì xèo ~"
Thật nóng nha! Trứng gà tươi nhỏ giọng oán giận.
Xem, rìa của nó hơi hơi nhảy lên, đây chẳng phải là đang nói chuyện sao?
Lòng trắng trứng vốn dĩ trong suốt nhanh chóng trở nên trắng, cô đọng lại dưới tầm mắt của ba người, ngay sau đó chính là lòng đỏ trứng.
Chờ hình dạng của trứng gà cố định xuống, Mạnh Dương lại dùng cái xẻng lật mặt từng đứa chúng nó.
Bang!
Xì xèo!
Ba quả trứng gà hấp thu thất thất bát bát phần mỡ nơi đáy chảo, phần vỏ ngoài cũng bởi vì lửa lớn mà trở nên vàng và giòn.
Bề mặt của chúng nó hình thành một tầng màng mỡ hình thành từ dịch trứng và mỡ, là màu vàng kim nhàn nhạt, chia lìa với lòng trắng trứng bên trong, phi thường dẻo dai.
Lòng trắng trứng với lòng đỏ trứng non mềm, trắng là trắng, vàng là vàng, đặc biệt là đứa sau, ăn đến tận cùng bên trong còn có chút lòng đào nà!
Trơn tuồn tuột, hì hì.
Đông Đông ăn đến quai hàm phình phình, trên mặt chẳng biết như nào mà cũng quệt cho một vết lại một vết, như một con mèo hoa nhỏ.
Nhóc con vù vù hà hơi nóng, "Ca ca, ta ở lại nhà ngươi được không? Giờ ta biết rửa chén rồi!"
Bạch Tinh liền ở bên dội nước lã, "Hừ, chúng ta nhưng là không có nhiều chén cho ngươi đập như vậy đâu."
Cái đó gọi là rửa chén à? Gọi là đập chén thì thật ra càng chuẩn xác một tí.
Đông Đông nhăn cái mũi với nàng, không phục nói: "Đó là bởi vì ta bây giờ vẫn là tiểu hài tử nha, chờ ta lớn lên, liền có thể rửa rất tốt."
Bạch Tinh lãnh khốc nói: "Không muốn chờ."
Đông Đông: "......!Ô ô, tỷ tỷ, ngươi chờ ta chút mà!"
"Không muốn!"
"Chờ ta chút mà!"
"Không muốn!"
Mạnh Dương vừa ăn vừa nhìn hai người họ đấu võ mồm, đau đầu mà đồng thời lại cảm thấy buồn cười mười phần.
Hai người kia rõ ràng kém mười mấy tuổi, nhưng có đôi khi thoạt nhìn thế mà rất giống đâu.
Ăn thịt nhiều khó tránh khỏi có hơi ngấy, Mạnh Dương bảo 2 người đi rửa vài lá cải trắng, chính mình thì lấy củ sen non xắt sợi mỏng, pha một chút nước dấm thơm pha tỏi, rồi cùng nhau trộn với miến đã ngâm nở trước đó.
Củ sen giòn non, cải trắng xắt sợi tươi mát, miến dai mềm, thế nhưng lại phối hợp thiên y vô phùng với nước dấm thơm và tỏi, biến tất cả dầu mỡ đều thành hư không.
Khát chứ? Tới một chút nước sơn tra nấu đi! Chua chua ngọt ngọt, sinh tân giải khát nha.
Thế nào? Uống xong rồi có phải lại cảm thấy có thể tái chiến một hiệp nữa không?
Chờ thịt đã tiêu hao được không sai biệt lắm, Mạnh Dương hỏi Bạch Tinh, "No chưa?"
Bạch Tinh liếm liếm môi, phi thường nghiêm túc nói: "Ta thấy ngươi cán mì."
Ta có ăn no hay không, mấu chốt quyết định bởi có còn thừa lại nguyên liệu nấu ăn gì hay không.
Ai, nàng thật đúng là một người nghiêm cẩn mà.
Mạnh Dương cười khúc khích, quả nhiên đứng dậy đi nấu mì.
Hai người trên chỗ ngồi vốn dĩ đều cầm chén sẵn rồi, không nghĩ tới! Mạnh Dương thế mà lấy mì sợi đã luộc sẵn đổ vào trên cái chảo sắt đã chứa đựng tinh hoa nặng nề!
Đây là muốn làm cái gì?!
Liền thấy chàng giơ tay lên, hơi cho thêm một chút nước tương vào trong, bay nhanh mà lật xào lên.
Mì xào?
Mì sợi còn có thể xào sao? Bạch Tinh chấn kinh rồi.
Cuối cùng, Bạch nữ hiệp vỗ cái bụng tròn vo, phi thường qua loa mà quyết định, liệt mì xào vào hạng nhất hôm nay.
Hầy, rốt cuộc nó là đứa cuối cùng vào miệng mà! Cái này lại có cách gì chứ?
Tác giả có lời muốn nói:
Gã sai vặt: Ta quá khó khăn.......