Tiểu Thư Sinh Sát Vách

Chương 119: Phiên Ngoại 2




Ba người thương nghị xong rồi, liền phân phó nhà đò cập bờ ở bến tàu huyện Thanh Hà kia, tuy còn chưa có đi vào trong, nhưng liếc mắt nhìn lại một cái đã thấy tiêu điều.
Bọn họ đều là người phương bắc, khi Mạnh Dương tuổi nhỏ theo người nhà cư trú ở Giang Nam cũng an ổn mười phần, nào đã từng kiến thức hồng thủy phương nam? Dọc theo đường đi suy nghĩ rất nhiều, nên tận mắt nhìn thấy tình cảnh trước mắt thì khó tránh khỏi khiếp sợ.
Ngược lại không phải hồng thủy ngập trời, bao phủ lấy nhà cửa như tưởng tượng vậy, nhưng trên đại bộ phận mặt đường đều có nước đọng, cao cỡ chừng mắt cá chân, trong nước thường thường có chuột chết, lá nát vân vân trôi qua.

Rất nhiều bá tánh và nha dịch đều xắn ống quần cẩn thận mà vớt: Thời tiết ẩm nóng, nếu không kịp thời rửa sạch thì rất dễ nảy sinh dịch bệnh.
Nhà cửa vốn sạch sẽ ngăn nắp đều sinh ra từng đốm mốc dày nặng màu xanh đậm, thậm chí còn có, từng mảng từng mảng nấm nhú ra......
Vốn nên là mùa thu hoạch, nhưng trên mặt các bá tánh lại đầy ắp u sầu, đôi mắt ảm đạm không ánh sáng, tản ra thần thái có tên là tuyệt vọng.
Tuy là cái tính vạn sự không để tâm như Liêu Nhạn ấy, thấy tình cảnh như vậy cũng là trầm mặc.
Ba người một đường cưỡi ngựa lại đây, bọt nước bẩn văng khắp nơi, A Hôi quen với thảo nguyên khô hạn rất không kiên nhẫn với loại cảm giác này, tiếng rầm rì trong cổ họng chưa từng dừng lại.
Chọn một khách điếm trọ lại.
Một tòa tửu lầu 3 tầng vốn thật lớn, lúc này lại trống rỗng lặng ngắt như tờ, trên từ chưởng quầy, dưới đến tiểu nhị, đều vội vàng múc nước từ trong phòng ra bên ngoài, lại khuân vác một vài đá tảng với bao cát tới lấp kín cửa, để tránh lại bị xối nước vào.
Thấy có người dừng lại, chưởng quầy kia mờ mịt ngẩng đầu lên, đôi mắt phát ngốc một lát rồi mới hồi phục tinh thần lại, tựa hồ có chút không tin nổi.
"Mấy vị là muốn......!Ở trọ?"
Mạnh Dương gật dầu, mới muốn xoay người xuống ngựa, lại thấy chưởng quầy kia lập tức xua tay cản lại, cười khổ nói: "Quý khách xin vẫn là về đi, ngài nhìn cảnh tượng này......!Qua mấy ngày nữa lại muốn mưa, không thiếu được phải phải úng một trận, chi bằng lên thuyền chắp vá mấy đêm đi."
Nếu là vào ngày thường, có khách tới cửa tất nhiên vui mừng vô hạn, nhưng hôm nay? Nào có thể hầu hạ khách cho tốt chứ!
Chưởng quầy thì thật ra lại thành thật khó được, đều đã đến nước này, còn đẩy khách ra ngoài cửa.
Mạnh Dương nói: "Thật không dám giấu diếm, bọn ta tới quý bảo địa có việc muốn làm đó."
Thấy bọn họ khăng khăng như thế, chưởng quầy cũng không thể làm gì, chẳng qua vẫn là lặp lại nhắc nhở, chỉ nói chắc rằng ăn không ngon, ngủ không tốt.
Trong sảnh lớn thì thật ra đã quét tước được tầm tầm rồi, chỉ là vẫn ẩm ướt như cũ, ở giữa là một cái bếp lò hừng hực thiêu đốt, ý đồ loại bỏ đi một chút hơi ẩm, cơ mà cũng như muối bỏ biển.
Chưởng quầy áy náy mười phần, thế nhưng không chịu lấy bạc, khá là ủ rũ cụp đuôi nói: "Thôi thôi, kiểu gì cũng uổng phí, nếu mấy vị không chê, cứ việc trọ lại, chỉ là một ngày 3 bữa thì tiểu điếm không cung cấp nổi."
Hồng thủy đột kích, trừ bỏ mấy tiểu nhị không chỗ để đi, người còn lại cũng đều về nhà lo việc rồi, cả tòa khách điếm cơ hồ đã chết.
Mạnh Dương móc một viên bạc, "Bọn ta mới đến, trời xa đất lạ, còn phải làm phiền ngài hỗ trợ mua chút thức ăn, lại lo ra hai cái bếp lò và than lửa......"
Không bột đố gột nên hồ, chàng đúng là am hiểu trù nghệ đó, nhưng cũng không thể biến ra từ hư không được.

Huống hồ nhìn cái dạng này, trong phòng chỉ sợ cũng phải ẩm đến vắt ra nước được mất, nếu không có cái bếp lò hong một phen, thật sự phải bị nghẹn ra bệnh sởi mất.
Chưởng quầy chối từ một phen, chung quy vẫn là nhận, lại dẫn bọn họ đi lầu 2.
"Lầu một không ở được, lầu 3 ẩm ghê lắm, nhưng mà lầu hai ấy à, nếu dùng bếp lò hết sức hong một phen, ấy lại miễn cưỡng có thể ở lại một hồi."
Nói xong, quả nhiên tống cổ tiểu nhị đi chuẩn bị bếp lò, than củi, kèm luôn cả các loại rau xanh với gạo thóc có thể tìm được.

Vì lũ lụt tới, các dạng vật tư đều khẩn trương lên, vì tiết kiệm than lửa, Liêu Nhạn liền ở cùng một gian với Mạnh Dương.
Trong phòng quả nhiên rất là ẩm ướt, ngay cả trên mặt tường gỗ được quét sơn bóng cũng phủ một lớp hơi nước, dùng ngón tay nhẹ nhàng quẹt một cái, hơi nước nháy mắt biến thành bọt nước, bọt nước lại ngưng tụ thành dòng nước, rào rào chảy xuống.
Lúc này toàn bộ huyện Thanh Hà không chỗ nào không ẩm ướt, đệm chăn tất nhiên khó thoát độc thủ, đều mềm oặt ẩm ướt, kề sát vào còn có thể ngửi được một cỗ mùi nước ẩm mốc.
Sau đó, ba người hết sức hong nhà cửa, lại ủi nóng đệm chăn một hồi, rót bình nước nóng mà hong, lúc này mới miễn cưỡng ngồi được.
Mạnh Dương thở dài: "Chúng ta có bạc mua than lửa thì còn thôi, đáng thương bá tánh nhà nghèo khổ phía dưới, lại nên làm thế nào cho phải?"
Ước chừng sau nửa canh giờ, chưởng quầy tự mình tới tặng một đĩa giá đỗ xào, rau trộn mộc nhĩ và một chén cá chưng lại đây, rất là áy náy nói: "Trước mắt, cũng chỉ có mấy cái này ăn ngon."
Vốn là lúc các loại rau xanh tung ra thị trường với lượng lớn, ai ngờ một trận hồng thủy qua đi, cái gì cũng chả dư lại.

Cũng may mấy năm nay, bá tánh bản địa cũng coi như là khổ ra được kinh nghiệm, đều sẽ trữ hàng rất nhiều đậu đỗ, hàng khô, lúc này liền có đậu giá tươi có thể ăn một phen.
Về phần cá à, giờ thật đúng là khắp đường cái đều có, có khi vừa cúi đầu, hay ghê, trong phòng khách trũng nước nhà mình đang rung đùi đắc ý mấy con kìa! Đang lo không có cái no bụng, dứt khoát vớt lên ăn......
Mạnh Dương vội tiến lên đón, liền nói rất tốt, lại hỏi tình hình cụ thể và tỉ mỉ.
Liên tiếp nhiều ngày không có khách, chưởng quầy cũng thật là khổ lắm, lập tức mở máy hát nhổ nước đắng.
"Nói lý lẽ đi, nếu chỉ huyện Thanh Hà bọn ta đầy đất, đổ lại cũng không đến mức cứ như vậy, chỉ là, ai......"
Thì ra từ sau khi có Đại Vận Hà, rất nhiều đường sông đường ngòi khó tránh khỏi phải thay đổi tuyến đường, không sai biệt lắm là mỗi năm cuối xuân đầu hạ, các nơi ven đường đều phải mở áp xả nước, nên không thừa sức để ứng đối mùa mưa tiếp theo.

Cơ mà huyện Thanh Hà lại tọa lạc ở hạ du, địa thế trũng thấp, một khi mấy cái thành lớn phía trên mở áp xả nước, nước kia đều liền dũng mãnh vào bản địa.

Nghĩ đến huyện Thanh Hà này chẳng qua cũng chỉ là huyện thành nho nhỏ, vốn có đập chứa nước, đường sông ứng phó với đường thủy nhà mình khi trước cũng thôi vậy, nhưng hôm nay đột nhiên phải thừa nhận nước trên thượng du của mấy tòa thành trì khác, nào ứng phó cho nổi chứ?
"Triều đình mặc kệ sao?"
"Đều nói thấp cổ bé họng, thả lên địa phương cũng là đạo lý này." Chưởng quầy thở dài, "Huyện Thanh Hà chẳng qua là huyện thành nho nhỏ, nào so được với người ta? Đằng nào bọn hắn mở áp một cái là nhẹ nhàng, nào quản đến bọn ta chết sống!"
Liêu Nhạn nghe mà nhíu cả mày, "Vậy quan chỗ các ngươi thì sao?"
"Ai ui mau đừng nói lời này." Chưởng quầy mới nãy còn thở ngắn than dài thế mà lại đột nhiên kích động lên, vẻ mặt nghiêm túc nói, "Thường đại nhân của bọn ta chính là một quan tốt đó, không ai nhọc lòng bằng ông ấy, nhưng không có cách nào á! Không có bạc! Lão nhân gia ông ấy hận không thể lấp hết bổng lộc vào, quanh năm suốt tháng chỉ vài món y phục cũ kia thay phiên mặc, mụn vá cũng chả biết đã vá bao nhiêu tầng......!Bọn ta cũng coi như tận mắt nhìn thấy ông ấy cầu gia gia cáo nãi nãi khắp nơi, nhưng không ai để ý nha!
Sau đó thật sự là không có cách nào, bọn ta tự mình thắt chặt lưng quần ra tiền túi mà sửa đi? Thế thì lại lấy đâu ra lắm ngân lượng thế......"
Xây dựng đê đập cầu lượng lớn gạch, đá và cát, mấy thứ này huyện Thanh Hà đều không sản xuất, chỉ có thể mua từ bên ngoài, chỉ riêng cái này thôi đã là một tuyệt bút chi tiêu.
Sớm trước đó thì thật từng sửa 2 lần, chỉ là về sau mấy phú hộ kia thấy thịt đau ghê gớm, quyên được 2 năm liền chạy, công trình đành phải tạm thời gác lại.
Mà cố tính loại chuyện dựng đê đập này sợ nhất là bỏ dở nửa chừng.
Có câu cách ngôn hay lắm, "Con đê ngàn dặm sụp vì tổ kiến", chính là nói cần phải tận thiện tận mỹ, phàm là có chút sơ sẩy sơ ý, thế thì toàn bộ công trình liền thất bại trong gang tấc.
Huyện Thanh Hà nghèo, lần nào cũng không góp đủ ngân lượng xây dựng toàn bộ công trình, lại không tiện để đó mặc kệ, chỉ có thể giặc tới thì đánh, nước lên nâng nền, nhưng cuối cùng không phải kế lâu dài.
Ba người thổn thức theo một hồi, qua loa ăn trưa xong, cũng không vội đi nghỉ ngơi, mà liền lên phố dạo bừa, chuẩn bị xem xem vị Thường huyện lệnh này rốt cuộc có phải tốt như trong truyền thuyết vậy không.

Nếu đúng thật là một quan tốt, bọn họ ngược lại không ngại giúp một phen; nếu bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rừa, hì hì, cứ nhìn kết cục của Bao Minh Kiệt là biết.
Quan viên chỗ khác đều là thần long thấy đầu không thấy đuôi, ai ngờ được ba người xoay mấy ngày trong huyện Thanh Hà, không những nghe nói rất nhiều về sự tích của Thường huyện lệnh, thậm chí còn từng thấy hắn rất nhiều lần!
Vừa đen lại vừa gầy lại héo, tóc hoa râm, một thân y phục cũ giặt đến bay màu, trên ống quần với cổ tay áo xắn lên cao cao kia tràn đầy bùn, bá tánh đầu đường còn thể diện hơn hắn một chút.....!Mới đầu ba người Bạch Tinh căn bản không dám nghĩ đến hán tử lôi thôi người đầy mồ hôi kia lại là quan phụ mẫu bản địa.
"Quyên tiền?!" Thường huyện lệnh nhìn ba người trẻ tuổi trước mắt, kinh ngạc nói.
Cũng không phải hắn có cái giá quan viên, nghe người dưới bẩm báo nói bên ngoài có bá tánh cầu kiến, giống như còn phi thường bức thiết, liền qua loa sửa sang lại quần áo rồi gọi họ tiến vào.

Ai ngờ đối phương thế mà mở miệng nói muốn quyên tiền sửa đê đập?
Ba người chỉnh tề gật đầu.
"Thật à?"
"Thật."
Thường huyện lệnh sửng sốt hồi lâu mới phục hồi tinh thần lại, trên khuôn mặt đen gầy dần dần xuất hiện ra thần sắc kích động.
Hắn thậm chí đã không ngồi được, vèo cái đứng lên, đùng một tiếng va chạm đến đầu gối cũng không tự biết, một hơi vây quanh cái bàn mà vòng mấy vòng.
"A, đây thật đúng là......"
Trong phút chốc, trong đầu hắn xẹt qua vô số ý niệm: Có tiền, là có thể sửa đê đập cho tốt; sửa tốt đê đập, là có thể giữ được lương thực; giữ được lương thực, là có thể để bá tánh ăn no mặc ấm; bá tánh ăn no mặc ấm rồi, mới có khả năng làm giàu......
Thấy hắn không nói lời nào, chỉ xoay quanh cái bàn như lừa kéo cối xay, Mạnh Dương rốt cuộc không nhịn được mà chủ động dò hỏi: "Không biết quý huyện còn thiếu bao nhiêu ngân lượng vậy?"
"A!" Thường huyện lệnh chợt hoàn hồn, hiếm thấy mà có chút co quắp.

Hắn sải bước về lại sau án thư, gỡ xuống một quyển sách trên giá ở trong đó, cũng chẳng mở ra, mà trực tiếp trịnh trọng đưa qua, "Ta ngày đêm thử lại phép tính, nếu có cỡ chừng 87500 lượng, liền có thể thoáng cản một phen!
Nếu mấy vị đúng là có thể khảng khái giúp tiền, ta và bá tánh bổn huyện vô cùng cảm kích, tiếc là hai tay trống trơn, không gì báo đáp."
Tuy nói người ta chủ động muốn quyên bạc, cơ mà thật sự không có mặt mũi mở miệng.
Phải biết trong huyện người một nhà lao động quanh năm, kết quả là cũng không thừa được mấy đồng tiền lớn, mà hắn thân là huyện lệnh thất phẩm, bổng lộc một năm với cả các loại băng kính, than kính đổi thành ngân lượng, chẳng qua cũng chỉ hơn một trăm......
Bao nhiêu nhà đời đời thắt lưng buộc bụng, chỉ sợ cũng không thấy được mấy lượng bạc đâu.

Nhưng mình đây vừa mở miệng, chính là mấy vạn lượng.
Ba người châu đầu vào nhìn, chỉ thấy trên quyển sách kia được dụng tâm vẽ rất nhiều bản nháp rồi giàn giáo, chỗ nào phải đào, chỗ nào nên lấp, chỗ nào cần bao nhiêu gạch đá, chỗ nào cần bao nhiêu cát, ước chừng bao nhiêu cân, cộng lại là bao nhiêu bao cát......!Còn có đá xám, vật liệu gỗ bao nhiêu bao nhiêu, đều viết cực kỳ rõ ràng, chỉ cái này ba người ngoài nghề đều vừa nhìn là hiểu ngay.
Đối với địa phương mà nói, xây dựng đê đập thực sự là công trình lớn, sức người sức cửa cần có khó có thể đếm hết, làm khó Thường huyện lệnh thế mà ghi chép tỉ mỉ thỏa đáng đến vậy.
Với cái này thì Bạch Tinh với Liêu Nhạn dốt đặc cán mai, chỉ nhìn náo nhiệt thôi, nhưng mà Mạnh Dương thì sau khi xem sơ sơ lại chấn động, sắc mặt cũng nhanh chóng trở nên phức tạp.

Khó được có người đột nhiên muốn tới quyên tiền, thật sự là ông trời mở mắt, mắt thấy thần sắc Mạnh Dương có dị, lúc này Thường huyện lệnh cũng chả cần thể diện gì sất, khuôn mặt đen sì kia dần dần trướng tím cả, thế mà kéo một cái ghế đến trước mặt họ, lại đem chỗ hao phí tiền bạc các nơi trên sách kia bẻ nát ra nói kỹ càng, sợ đối phương hiểu lầm.
"......! Nếu có thể xây dựng đê đập, sẽ không ai cần tiền công......!Chỉ tiếc là trừ bỏ gỗ ra, tất cả những vật liệu yêu cầu đều không phải cái bản địa có, cần phải mua từ bên ngoài......"
Nếu không phải thế, đê đập kia sớm đã xây từ 800 năm trước rồi.
Mạnh Dương rốt cuộc than ra một hơi, trong ánh mắt nhìn về phía Thường huyện lệnh tràn ngập bội phục.
Chàng thế nhưng đứng dậy, làm một cái ấp cung kính với đối phương, "Đại nhân cao thượng!"
Mới nãy chàng sở dĩ thần sắc phức tạp, cũng không phải vì nhìn ra cái gì mờ ám, mà là quyển sách này tính toán khéo léo, dùng tiền lại tiết kiệm, thật sự vô tiền khoáng hậu.
Chàng tuy tuổi nhỏ gặp nạn, nhưng sau khi lớn lên cũng bảo trì thói quen chú ý quan báo của triều đình, mỗi lần luôn nhờ tiệm sách hỗ trợ vơ vét, để mà kịp thời hiểu biết hướng đi của triều đình.

Mà trên quan báo, chính là không thiếu tin tức cứu tế.

Ví dụ như ngày nào, tháng nào rồi năm nào, triều đình rót xuống tiền cứu tế tổng cộng bạc trắng có bao nhiêu triệu lượng, lương thảo bao nhiêu, để cung cấp cho chỗ nào chịu hạn chịu úng vân vân.
Chẳng sợ cụ thể đến địa phương nhỏ, thuế má cần có cũng phải lấy trăm ngàn mà tính! Trong đó đến tột cùng có bao nhiêu là chân chính được dùng trên lưỡi dao, ai cũng nói không rõ.
Nhưng hiện tại, có cái huyện thành muốn sửa đê đập, thế mà chỉ cần chưa đến chín mươi ngàn lượng!
Tuy là cứ vậy, vị Huyện thái gia này còn đầy mặt thấp thỏm và sợ hãi, tựa hồ có ý khẽ cắn môi, lại đè hạn mức xuống một chút.
Thường huyện lệnh lại xua xua tay, rất là hổ thẹn nói: "Ở vị trí nào lo việc vị trí đó thôi, nhưng thật ra là mấy vị lại trượng nghĩa ra tay, thật sự đại nghĩa......"
Hai bên lung tung khách sáo vài câu, liền dứt khoát lưu loát định ra kế hoạch:
Do Thường huyện lệnh tự mình viết ra tất cả vật liệu cần có, lại để chủ bộ hạch toán tiền bạc khoản mục kỹ càng, sau lại viết đơn ra nhận từ trong tay Bạch Tinh, sau đó bằng vào giấy tờ nhà bán đưa về nhiều thì trả, thiếu thì bù.
Nước lửa vô tình, ngày hè lắm mưa gió, huyện Thanh Hà tùy thời đều có khả năng nghênh đón một đợt lũ lụt mới, cho nên tin mới vừa thả ra, trên đê liền tự phát tụ tập vô số bá tánh khiêng xẻng, đẩy xe con ra.
Không ai cần tiền công, cũng không ai sợ nguy hiểm, càng không ai hỏi lỡ mà mình xảy ra chuyện, trong nhà nên làm sao bây giờ.
Bởi vì bọn họ đều rất rõ ràng, không giữ nổi đê, huyện Thanh Hà liền vĩnh viễn không có ngày lành yên ổn, đời sau liền không có hi vọng.

Hiện tại cái bọn họ phải lo liệu chính là nhà lớn, về phần nhà nhỏ thế nào......! Ngày sau chậm rãi tu chỉnh cũng được mà!
Mấy ngày tiếp theo, ba người Bạch Tinh, Liêu Nhạn với Mạnh Dương tựa như mở ra một đoạn đời mới, cứ cảm thấy mình năm đó luyện công, đọc sách cũng chưa từng đua đến vậy!
Mới đầu bọn họ còn chỉ ẩn cư sau màn, nhưng sau khi nhìn một ngày, đều trầm mặc mà xắn ống quần lên, gia nhập vào trong đội ngũ xây dựng đê đập.
Mặt trời mọc, mọi người đang xây đê đập; mặt trời lặn, mọi người còn ở đó! Những cây đuốc khó có thể đếm hết chạy dài mấy chục dặm, chiếu rọi hơn phân nửa bên màn trời đến sáng như ban ngày.
Không ai chủ động yêu cầu nghỉ ngơi, đều cố mà thi chạy với ông trời một phen, tất cả ăn uống tiêu tiểu đều giải quyết trên đại đê, đói liền lung tung mà và mấy miếng lẫn nước bùn, mệt thì tùy tiện tìm cái ổ bùn mà lịm đi một chốc......!Rồi lại bò dậy tiếp tục làm.
Trên da thịt bị chà nổi bọt nước, bọt nước bị vỡ lại lộ ra phần thịt đỏ tươi bên trong, nước bùn vừa dính vào, đau thấu tim, nhưng không ai kêu!
Mồ hôi lẫn nước bùn làm ướt đẫm xiêm y, bao tải nặng nề đã mài nát bả vai, vải vóc đều đè bên trong, chỉ có thể dùng kéo mà cắt ra......
Tráng đinh đều đang ở trên đại đê, người già, phụ nữ và trẻ em sức yếu chút cũng không nhàn rỗi, đều bỏ lại công việc nhà lại phía sau, tự giác tự phát khiêng nồi to bếp lửa trong nhà ra, lôi gạo, mì, lương thực với dầu áp đáy hòm ra nấu một bữa nóng hôi hổi, dùng cái làn chuyển từng chuyến một lên tiền tuyến.
Cụ già râu tóc bạc trắng tới, đứa bé xiêu xiêu vẹo vẹo cũng tới, một người không dọn nổi thì hai người vác, thất tha thất thểu xách theo cái làn chứa đầy cơm canh đi tới đi lui.
Người trong nhà nói, trên đê đều là hào kiệt thật sự!
Vốn có người thấy Bạch Tinh là một cô nương trẻ tuổi, còn không cho nàng ra.


Nàng cũng chả hé răng, vùi đầu một hơi khiêng lên ba bốn cái bao tải chứa đầy hạt cát cứ đi về phía trước, làm một đám đàn ông cả già lẫn trẻ nhìn ngây người.
Khi người ta như liều mạng mà làm một chuyện gì đó, thời gian trôi đi đã không còn quan trọng.
Cũng không biết đã qua mấy ngày, lại là một trận mưa to, mà đại đê còn chưa hoàn công.
Không trung đen như vẩy mực vậy, tia chớp chói lòa một tia lại một tia, kèm theo đó là sấm rền cuồn cuộn xé rách không trung, lộ ra màn mưa màu trắng phía sau, ào ào như trút nước xuống dưới.
Mắt thấy bao cát mới vừa ném xuống đã bị hồng thủy cuồn cuộn cuốn trôi, chớp mắt đã biến mất trong sóng nước màu đen, Thường huyện lệnh đau lòng đến hai mắt đỏ máu, cơ hồ muốn chảy máu ra, thế nhưng cắn răng một cái, trực tiếp nhảy xuống ôm lấy.

Không thể trôi, không thể trôi a! Đây là bạc mà người hảo tâm quyên, nếu bị trôi đi, vậy thì rốt cuộc không còn cơ hội nữa!
Không thể trôi!
"Đại nhân!"
"Đại nhân nguy hiểm a!"
Trên con đê tiếng la nối thành một mảnh, một lát qua đi, mấy chục hán tử thế mà cũng nhảy xuống theo.
Con mẹ nó, làm!
Ghê gớm nhất chính là chết, mười tám năm sau lại là một hảo hán! Huyện thái gia cũng không sợ, bọn họ sợ cái cầu!
Trước mặt hồng thủy, lực lượng cá nhân mỏng manh đến cực điểm, nhưng khi mấy chục người, trên trăm người dùng sức ôm nhau ấy, sóng gió động trời kia tựa hồ cũng không hề chi.
Thế nước tạm hoãn.
"Bao cát lên!"
"Đá tảng lớn, lên nữa!"
Luận đến sức lực, võ nghệ, tại hiện trường không ai có thể bằng Bạch Tinh với Liêu Nhạn, hai người không rảnh lo quá nhiều, trực tiếp đem chính mình làm gia súc mà dùng, nước chảy, đem vật liệu nặng mà mọi người đưa lên phía sau nhất nhất thả xuống địa điểm dự tính.
Trên bờ lòng người run sợ, Mạnh Dương đều đã cào chính mình chảy máu mà không tự biết, trơ mắt nhìn hai bóng hình thon gầy kia như ẩn như hiện trong bùn dưới nước, cả trái tim nhảy lên cổ họng.
Lần đầu từ lúc chào đời đến giờ, chàng hận mình không hiểu công phu đến vậy.
Mưa to xối xả một ngày một đêm, nước sông dâng mạnh mấy lần, con đê mới ra được hình dạng ban dầu mấy lần lung lay sắp đổ, nhưng đều nhờ vòng bảo hộ xây từ thân hình máu thịt mà được bảo vệ một cách thần kỳ.
Giữa chừng có người kiệt sức, hai mắt tối sầm ngã nhào vào nước, mắt thấy sắp sửa bị hồng thủy cuốn đi, lại thấy trong đất nghiêng đột nghiên chìa tới một cánh tay mảnh khảnh, gắt gao túm lấy cổ tay hắn.
Một người đàn ông thành niên chí ít cũng phải được hơn trăm cân, lại do thế nước kéo một phen, trọng lượng không cách nào phỏng chừng, Bạch Tinh chỉ cảm thấy trong tay chìm xuống trượt một phen, thế mà suýt nữa rời tay mà đi.
Nàng dùng sức mím chặt môi, lại phát lực lần nữa, trong dòng nước màu xám đậm nhanh chóng nổi lên một đóa hoa máu nhàn nhạt, lại trong khoảnh khắc bị tản ra.
Chờ sau khi người nọ được kéo lên đê, cùng nhau dập đầu nói lời cảm tạ với nàng ấy, lúc này mọi người mới phát hiện, năm cái móng tay nàng đều đã quay lên......
Mà chờ khi mặt trời mọc lần nữa, đường sông rít gào một ngày một đêm này đã bình tĩnh trở lại, con sóng cuồn cuộn dọc theo con đê mới xây ào ào ập đến.
Tia nắng ban mai màu đỏ cam hào phóng chiếu rọi vào trên mặt nước, rọi ra một mảnh sóng nước lấp lánh mênh mông.
Con đê chống đỡ được rồi!
Không biết là ai mở đầu, tiếng hoan hô nổi lên tứ phía, vang tận mây xanh, chấn động đến chim chóc trốn tránh một đêm rào rào bay lên, đón lấy mặt trời mới lên, tản như mưa tên.
Hào quang bắn ra tứ phía!
Mỏi mệt mấy ngày liền rốt cuộc đánh úp vào thời khắc thả lỏng lại, dù có cường hãn như Bạch Tinh với Liêu Nhạn cũng thấy thân thể nặng nề không chịu nổi.
Ba cái tượng đất nhìn nhau cười, ngay sau đó, liền ngã vào một chỗ, thế nhưng cứ vậy lâm vào ngủ say..