Họp xong, anh nhanh chóng đi tới chỗ cô mà quên mở điện thoại. Anh có
cảm giác gì đó kì lạ lắm, chắc chắn đã có chuyện gì xảy ra rồi...
Vừa mở được cánh cửa thì nhỏ cũng đang mở cửa nên anh bị cái cửa một
phát đập luôn vào đầu u một cục to tướng. Vừa thấy anh , nhỏ liền không
trần trừ hỏi luôn :" Anh biết Nhi ở đâu không?"
Vẫn chưa rõ sự việc như thế nào , ngắn gọn hai từ :"Không biết" rồi nói tiếp :" Có chuyện gì sao?"
Nhỏ ngạc nhiên, chả nhẽ anh chưa biết chuyện gì sao :" Nhi nó bỏ đi
rồi không muốn gặp chúng ta nữa... em đang định đi tìm nó đây..."
*****************************
*3 tháng sau....
Anh đang đứng một mình mang tâm trạng buồn rầu đau khổ. Đúng ngày
này 3 tháng trước cô đã bỏ anh mà đi, anh không hiểu tại sao cô lại làm
thế và vì sao cô lại lần nữa cho anh thêm tuyệt vọng. Anh đã cố gắng tìm cô để hỏi rõ mọi chuyện nhưng vẫn không có thông tin gì, kể cả về chỗ
bố cô cũng không thấy. Anh chỉ biết 3 tháng nay nhỏ và nó cũng đã mệt
mỏi tìm kiếm lắm rồi, kể cả lễ cưới cũng phải dời ngày lại đến hôm nay , còn Thúy Hoa thì anh không hiểu tại sao trong thời gian này cô ta luôn
bám lấy anh . Rõ ràng anh đã nhiều lần nói rõ với cô ta nhưng cũng chẳng ăn thua gì, cô ta vẫn vậy vẫn bám theo anh dần đều.
Một nụ cười nhạt hiện lên trên môi anh có tia đau khổ , có lẽ anh đã nghĩa
kĩ rồi nên buông tay ra cho cô , cô buông tay anh đi đến với cuộc sống
mới thì chắc đã hết yêu anh rồi vậy anh phải cố gắng níu kéo cái tình
cảm này làm gì, anh không thể giằng buộc cô , nên buông tha thì hơn...
"Anh Nam"- lời nói Thúy Hoa nhẹ nhàng đưa tình vang lên....
Anh chẳng buồn liếc cô lấy một cái cứ để cô nói tiếp một mình (Bắp:
như tự kỉ rồi a) :" Hôm nay bạn thân anh lấy vợ, anh cho em đi chung
được không"
Lời nói nhẹ nhàng nhưng mang ý nghĩa năn
nỉ làm anh đang định từ chối cũng không thể không cho cô đi theo được.
Anh thật muốn cô ta biến mất đi cho đỡ hả giận nhưng anh không thể làm
thế. Một hợp đồng với công ti ba cô ta đã làm cho anh không thể làm điều đó. Chỉ cần một tháng nữa thôi, anh sẽ cho cô ta biến luôn khỏi cái nơi này....
********************
"Mời cô dâu, chú rể trao nhẫn cưới cho nhau"
Sau đó là tràng vỗ tay nồng nhiệt của mọi người.
Nay là ngày vui của nó nhưng trong sâu thẳm nó vẫn có tia buồn , đứa bạn thân nhất của mình không đến được chúc mừng cho nó thì làm sao nó
vui hết được cơ chứ. Nếu cô có ở đây thì tốt biết bao, cô đã hứa làm phù dâu cho nó mà giờ lại là nhỏ làm vị trí đấy. Tất nhiên mọi người không
nghĩ được rằng ở một góc nào đó có một người tre khăn kín mít đang nở nụ cười cùng lời nói :"Chúc hai người hạnh phúc" rồi rời đi luôn.
Cô bỏ cái khăn trùm ra , dạo bước một mình trên con đường rộng xe cộ
tấp nập. Từ khi cô rời đi, cô luôn nhớ tới mọi người và anh nhưng cô
không thể làm điều gì khác . Chỗ ở hiện tại của cô là nơi cách xa chỗ
này nên cô chắc anh cũng không thể tìm ra được cô còn về công việc thì
cô cũng đã tìm được một công việc mới, mức lương cũng ổn định cô có thể
vừa tiết kiệm được nhiều mà đủ trang trải cuộc sống . Có lẽ, cô tự nhủ
rằng chắc mình sẽ sống mãi như vầy nhưng cô đâu biết rằng ý trời không
như vậy....
Ông trời đã cho cô một lần sống ở thế giới
hiện đại văn minh này là đều có ý hết . Nếu không có gì sao lại để cô từ một nơi xa xôi đến đây, chỉ là bây giờ vẫn chưa là lúc mà thôi....
Tiếng reo điện thoại vang lên, cô nhấc máy nghe . Người gọi là người trưởng phòng của cô, cũng trạc tuổi cô , là người con trai tốt bụng và
gọi cho cô đến nhà dự tiệc sinh nhật. Cô nhìn xung quanh thấy một cửa
hàng lẽn bẽn chọn một thứ cô vui vẻ bắt xe rồi trở về nhà mới.
Trên chiếc bàn nhỏ vẫn có quyển sổ nhật kí ngày nào , cô không thể từ bỏ nó nên vẫn giữ lại viết tiếp những trang nhật kí hàng ngày. Cô muốn
lưu trữ kỉ niệm đẹp ấy dù cho nó không còn đi chăng nữa , nó vẫn là kí
ức đẹp nhất cuộc đời cô....
Lời cuối của tg : Cả tháng không đọc cái gì , viết gì nên truyện cứ thế giảm đi ngày càng tệ hại. Bắp xin cảm ơn những người còn lại đã không bỏ rơi Bắp mà đi vẫn gắng theo dõi đứa con này....
(Còn tiếp...)