*Mở đầu cho Bắp xin vài dòng : Thật sự Bắp không có ý muốn cho
truyện kéo dài chậm hơn rùa đâu nhưng máy Bắp hỏng nên hôm nay mới có
chương mới được.
***********************
Màn đêm buông xuống, mọi người mọi vật đều đã chìm trong giấc ngủ còn cô thì vẫn ngồi trên giường nhìn ra ngoài trời cao suy nghĩ. Cô suy nghĩ thật lâu và
thật đắn đo mặc cho màn đêm đang dần dần qua đi . Cô suy nghĩ đến quên
cả ngủ, chỉ vì một chuyện mà nó đã quấn lấy cô bao lâu rồi. Cô cứ tưởng
những chuyện buồn, phức tạp đã qua nhưng cô đã lầm, không những thế nó
làm cho cô hiểu ra được rằng anh quá cao và cô không thể với tới được.
Cô nên buông tay, biến mất trước mặt anh để anh được cuộc sống tốt đẹp
hơn, đáng lẽ cô nên nghĩ ra từ sớm chứ không phải vội vàng đồng ý để giờ phải đi trong cơn đau này….
Sáng đã đến , cô đang định đứng dậy khỏi giường thì điện thoại lại reo lên. Khỏi phải nói cô cũng biết
là Thúy Hoa, cô không ngờ cô ta gọi cho mình sớm đến thế. Cả đêm không
ngủ nên cô cũng có đáp án trả lời cho cô ta rồi nên cô cũng chẳng màng
nói nhiều rồi đứng lên thu dọn đồ đạc .
Đã muốn cắt đứt với
anh, quên đi anh cô chỉ có thể đi thật xa mới có thể quên đi được. Cô
cảm thấy mình thật nực cười mà, bỏ đi bảy năm rồi giờ lại tiếp tục ư? Có chăng chỉ có thế cô mới quên đi được con người ấy.
Chỉ một
tháng nữa thôi sẽ thấy con bạn mình lên xe hoa nhưng cô không thể chờ
được nữa , nếu cứ giả tạo mà đối mặt với anh hằng ngày sẽ làm cô không
nỡ, càng độc ác chiếm lấy anh không chịu buông tay. Cô nên bỏ đi lúc này và gửi lời xin lỗi tới nó.
Đồ đạc mang đi cũng không nhiều
nên chỉ một thời gian ngắn mà cũng không quá ngắn cô đã xếp xong gọn
gàng. Kéo vali ra khỏi phòng , cô trả lại phòng cho bà chủ rồi bắt xe đi tìm một nơi mới. Giờ cô nên đi đâu, đi về đâu mới được…
------------------------------------
Vẫn như thường ngày , sáng 7 giờ anh đến trước nhà cô thuê đón nhưng
hôm nay cửa rả đóng hết lại. Anh đoán chắc cô thấy muộn nên đã đi trước , nghĩ vậy nên anh vẫn tiến lên xem như thế nào thì đúng là không có
người thật rồi anh mới đi .
Đến công ti đang định xuống phòng làm của cô thì tên thư ký đáng ghét từ đâu chui ra liệt kê toàn bộ công việc chật ních làm anh không còn cách nào đành từ bỏ ý định , trong
lòng đương nhiên rất ấm ức không nói lên lời.
Gọi điện không
nghe máy, nó chẳng thể đoán ra lí do mà cô không đi làm hôm nay . Đang
ngồi vắt chân vắt cổ điện thoại nó rung lên tin nhắn, tưởng tin nhắn rác của mấy bạn rảnh rỗi gửi thì hóa ra là Nhi. Nó nuốt nước bọt một cái,
không ngờ cái tính tiết kiệm của cô vẫn duy trì mãi mãi, nhắn tin còn
hơn gọi điện. Nó mở tin nhắn thì là những dòng chữ làm nó không thể bóp
nát luôn cái điện thoại. Nó bực tức không hiểu đang có chuyện gì xảy ra , tại sao cô tự dưng nói đi xa và không gặp lại mình nữa chứ. Một góc
phòng bên trong cũng cùng thời điểm này vang lên tiếng chiếc điện thoại
rơi, nó không chần chừ chạy vào phòng nhỏ thì thấy màn này đoán chắc nhỏ cũng đã nhận được tin nhắn tương tự như thế.
Riêng anh cô
không thể nhắn tin nên đã trực tiếp gọi luôn cho anh nhưng… máy bận. (
Bắp: Gọi đúng lúc họp thì nghe kiểu tây à .-. )
Không thể chần chừ được nữa , cô đành nhắn tin dài cho anh rồi vất luôn mọi thông tin
liên quan đến cô xuống dưới sông. Nếu đã muốn rời đi vậy giữ lại những
thứ này có ích gì….
(Còn tiếp...)