Sáng sớm hôm sau ...
Nó thức dậy sớm để chuẩn bị thức ăn và dọn dẹp nhà cửa ... Về phần thức ăn thì không có gì để nói ... Nhưng về phần dọn dẹp thì nó thuộc dạng không biết ... Nên chỉ làm qua loa
" Tôi có làm thức ăn ... Anh mau ăn rồi còn ra ngoài ... " - Nó bưng một đĩa cá kho còn vương khói đặt xuống bàn ...
" Cô ... Làm đó sao ... " - Đăng ngạc nhiên ...
" Tôi ... Tôi chỉ làm những gì mình biết thôi ... " - Nó lè lưỡi cười xòa ...
Ánh nắng ban mai xuyên vào ngôi nhà ... Chạm vào gương mặt trẻ con của Nó ... Khẽ kéo ghế ngồi xuống ... Nó cho cơm và một ít thức ăn tự tay làm vào chén của Đăng ...
" Ờ ... " - Đăng mặt thẹn đỏ bừng ... Anh kéo ghế ngồi xuống ... Chỉ biết cúi đầu ăn ...
" Anh ăn món này đi ... À ... Còn món này nữa ... Món này ... Cả món này " - Nó gắp lia lịa đến nổi đầy ắp chén ... Đăng thì vui vẻ ăn hết phần thức ăn kia với cái bụng căng tròn ...
" Cô ... Nấu ngon lắm đó ... " - Đăng ăn xong thả đũa xuống ...
" Lần sau ... Tôi sẽ nấu cho anh ... Gần đến giờ rồi đó ... " - Nó đứng dậy,kéo tay Đăng ra ngoài ...
" Cũng còn sớm lắm ... Cô ... Đi dạo ... " - Đăng vội che miệng như lỡ một cái gì đó ...
" Đi dạo ... AAA ... Đúng rồi ... Tôi muốn ngắm biển vào buổi sáng lắm đó ... " - Nó mở to mắt ... Miệng nở nụ cười nắng mai ...
" Ơ ... Ờ được ... Tôi đưa cô đi ... " - Đăng lần này thì không thể kiểm soát được nữa ... Tim anh đập mạnh hơn mọi ngày ... Mặt đỏ như gấc ...
" Đi ... " - Nó nắm tay Đăng kéo anh ra ngoài ...
Cảnh bình minh của biển thật đẹp ... Nó và Đăng sải bước trên làn cát trắng mịn màng ... Nó như một đứa trẻ chạy tung tăng xung quanh ...
Hết nghịch nước đến trêu chọc Đăng ... Đăng không ngại mà véo má Nó ... Cả hai rượt đuổi nhau chạy đến nổi Nó mệt mà ngồi xuống ... Không muốn mất vui ... Đăng đưa Nó lên lưng cõng ... Từng làn sóng nhỏ lăn tăn khi gần khi xa ...
Phía xa xa là một thế giới màu xanh nhạt ... Làn nước trong xanh ... Từng đợt sóng vỗ vào rồi lại trôi ra xa ... Khi thì yên ắng ... Khi thì bắn cả vào người Nó ...
" Vui quá ... " - Nó chạy ra ngoài ... Hất nước vào mặt Đăng ... Sau đó bỏ chạy
" Cô dám ... " - Đăng cười xòa đuổi theo Nó ... Cả hai nô đùa chạy trên cát ...
" Bắt được cô rồi ... Xem còn chạy nữa không ... " - Đăng kéo tay Nó lại ...
" Ơ ... " - Nó đưa bộ mặt ướt đẫm ... Tròn xoe mắt nhìn Đăng ... " Này ... Tha cho tôi nhé ... " - Nó
" Tha à ... Xem tôi tha cho cô này ... " - Đăng chọc cù vào Nó ... Tiếng cười giòn tan phát ra từ gương mặt xinh xắn kia ...
Đăng lại đỏ mặt ...
" Này ... Haha ... Tôi biết lỗi rồi mà ... Haha ... Anh mau đi làm đi ... Haha ... " - Nó cười to ...
" Xì ... Tha cho cô đó ... " - Đăng dừng lại ... Hai tay chạm vào gương mặt của Nó ...
" Anh ... " - Nó đưa tay mình nắm lấy tay Đăng ...
" Cô ... Không có gì ... " - Đăng vội bỏ Nó ra ... Quay lưng đi về phía những con thuyền đang chuẩn bị ra khơi ...
" ... " - Nó không nói gì ... Chỉ đứng yên nhìn theo Đăng cho đến khi anh lên thuyền thì Nó mới quay về ...
**********
" Cạch "
" Cậu ơi ... Mau dậy đi ... Mình phải đi tìm gì Jersey nữa ... " - Khánh Huy mang trên một balo nhỏ chạy vào lay lay Hắn dậy ...
" Huy ... Để cậu nghĩ một chút ... " - Hắn chau mày đau đớn ... Toàn thân nóng ran ... Cơ thể mệt mỏi ... Ngay cả thở ... Cũng rất mệt ...
" Cậu ... Cậu làm sao vậy ... " - Khánh Huy bỏ giày ra ... Trèo lên giường ... Hai tay sờ lên trán thì thấy nóng hổi liền chạy xuống nhà ... Lấy một cái khăn lạnh đắp lên trán cho Nó ...
Lục trong túi áo ... Khánh Huy lấy điện thoại của Hắn ... Bật màn hình ... Khánh Huy thấy hình ảnh một cô gái xinh xắn đang mỉm cười ... Nụ cười của cô ấy thật đẹp ... Đó là Nó ...
" Alo ... " - Khánh Huy bấm máy gọi cho Tiểu Thiên
" Alo ... Ai vậy ạ ... " - Giọng nói một cậu bé vang lên ở đầu dây ...
" Tiểu Thiên ... Là mình Khánh Huy đây ... " - Khánh Huy
" Là cậu hả ... Có chuyện gì không vậy ... Mình về VN rồi đó ... "
" Uh ... Tiểu Thiên cho Huy mượn gì Lyna một chút nha ... Cậu bảo gì ấy đến nhà cậu mình giúp nha ... Gấp lắm đó ... " - Khánh Huy
" Tiểu Thiên biết rồi ... Đợi một chút sẽ qua ngay ... " - Khánh Huy nghe Tiểu Thiên nói xong liền tắt máy ...
" ... Alo ... " - Khánh Huy lại gọi cho Hoàng ...
" Tao nghe đây ... " - Hoàng hai tay day day huyệt thái dương mệt mỏi
" Ba ... Là con ... Ba đang ở đâu vậy ạ ... Còn mẹ nữa ... " - Khánh Huy
" Là con sao ... Ba đang ở công ty ... Mẹ con đã đến tổ chức ... Con sao lại cầm điện thoại của cậu ... " - Hoàng chau mày
" Cậu bị sốt ... Huy phải ở lại với cậu ... Ba mau mau về đây đi ... Khánh Huy không biết phải làm sao ... " - Khánh Huy bắt đầu làm nũng
" Uh Uh ... Ba về ngay ... " - Hoàng chiều lòng cậu con trai mà nhanh chóng lấy áo khoát ra về ...
" Cậu ơi ... Cậu mau tỉnh dậy đi ... Cậu đã hứa sẽ tìm gì cho Huy mà ... " - Huy khóc thét lên
" Khánh Huy ngoan ... Cậu sẽ tìm gì cho Huy ... " - Hắn gắng hết sức gượng dậy mà xoa đầu Huy ...
Ở dưới nhà ...
Có 5 tên áo đen đang lãng vãng trước khu biệt thự nhà Hắn ...
Bọn họ đều là người của Waitail ... Nhanh chóng leo rào vào trong ...
Bọn kia phân theo 2 nhánh đánh lạc hướng đề phòng có người ...
" Cậu ... Huy đi lấy nước cho cậu nha ... " - Khánh Huy vội leo xuống giường ...
" Huy ... " - Hắn chau mày ... Gian phòng của Hắn như yên lặng hẳn ...
Hắn nghe rõ ràng ... Tiếng bước chân người ...
" Cậu ... " - Huy cũng nghe thấy liền sợ hãi mà leo lên giường chui tọt vào lòng Hắn ...
Hắn như tỉnh hắn sau cơn sốt ... Mặc dù rất mệt nhưng Hắn không thể bỏ mặc Khánh Huy ...
" Cậu ra ngoài trước ... Con ngồi yên đây ... " - Hắn đưa tay ra hiệu im lặng ...
" ... " - Khánh Huy chỉ khẽ gật đầu ...
" Cạch "
" Đoàng ... Đoàng ... Phập ... " - Hai phát súng cùng con dao nhỏ đã yên vị trên vai tên áo đen kia ...
" Đoàng ... Đoàng ... " - Hai tiếng súng liên tiếp bắn vào tay Hắn ... Nhưng Hắn chỉ né được một lần ...
" Rầm "
Hắn tức điên lên mà đá bay cái ghế trước mặt ...
Vậy là 2 tên áo đen đã chết tại chỗ ...
" Cạch "
Hắn không để Huy kịp nói mà bế thốc Huy lên ...
" Cậu ... Hức hức ... "
" Không sao ... Sẽ không sao đâu mà ... " - Hắn vỗ về an ủi
Lyna bước vào cổng thì thấy ba tên áo đen đang chạy ra ...
Không ngần ngại mà tung cước ... Đạp thẳng vào mặt bọn kia ... Hôm mang giày cao gót nên Lyna lợi thế hơn ...
Tên còn lại vừa chạy ra khỏi cửa đã bị Hoàng tóm gọn ... Đạp mạnh vào bụng mà kêu la đau đớn ...
" Không hay rồi ... " - Lyna nhanh chóng kéo tay Tiểu Thiên chạy lên phòng Hắn ... Hoàng cũng đi theo ...
" Khánh Huy ... " - Hoàng thấy Hắn ôm Khánh Huy vào lòng ... Máu chảy ướt áo ... Gần đó là xác 2 người áo đen ...
" Kelvin ... " - Lyna vội đỡ Hắn dậy ...
" Baba ... Hức hức ... Cậu bị sốt rất cao ... Lúc nãy còn đánh nhau ... " - Khánh Huy khóc nức nở ...
" Không sao ... Ba ở đây ... Cậu con sẽ không sao ... " - Hoàng vỗ về cậu con trai sau đó cho người dọn dẹp lại ...
Lyna thì mua thuốc và nấu cháo cho Hắn ...
" Ổn chứ ... " - Hoàng chau mày
" Tình hình hiện tại không ổn cho lắm ... Kelvin sốt rất cao cộng thêm mấy hôm nay không ăn gì nên kiệt sức ... Nếu tối nay vẫn không hạ sốt thì phải nhập viện ... " - Lyna nói rồi cùng Hoàng đi xuống nhà
" Tiểu Thiên ... Huy phải đi tìm gì Jersey ... Cậu đã hứa sẽ dẫn Huy đi nhưng bây giờ thì không được ... " - Khánh Huy buồn bã
" Thiên biết mà ... Chắc chắn sẽ không sao ... Cậu ấy khỏe nhanh thôi ... " - Tiểu Thiên an ủi
***
" Đã có tin tức gì chưa ... " Lyna
" Mọi thông tin đều đi vào ngõ cụt ... Không ai biết nó đã đi đâu ... " - Hoàng đau lòng
" Jersey là người tốt ... Nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì đâu ... " - Lyna buồn bã ngồi xuống ... Tay chống cằm mệt mỏi
" Linh đã cho người đi tìm khắp nơi ... Còn Yun,Ellie và mọi người thì vẫn hôn mê bất tỉnh ... Mọi chuyện cứ dồn hết vào một lúc ... Tôi chẳng thể nào gánh hết một lúc được ... " - Hoàng vò đầu
" Còn nước thì con tát ... Tìm được thì cứ tìm ... Jersey nhất định không sao ... Chẳng phải mẹ cậu luôn dõi theo nó sao ... " - Lyna
" ... " - Hoàng không nói gì ... Lặng lẽ cúi gầm mặt ...
" Chị muốn nghỉ ngơi ... Em ra ngoài chơi tý nhé ... " - Nó xoa đầu Susu sau đó ngã người ra phía sau mà ngủ ...
******
" Ngọc Yến ... " - Đăng vừa về đến nhà liền gọi tên Nó ...
" Anh gọi tôi có việc gì sao ... " - Nó nghiêng đầu hỏi
" Uh ... Dân làng chài sau khi biết được chuyện cô cứu người nên sáng nay đã ra chợ mua thức ăn và làm một bữa tiệc nhỏ xem như chào mừng cô đến với làng và để trả ơn cô ... " - Đăng nói rồi kéo tay Nó ra ngoài đi đến bãi biển ...
Khung cảnh trước mắt thật đẹp ... Hoàng hôn cũng sắp hiện lên ... Dân làng người thì mang bàn,ghế ... Chén đĩa và một số thức ăn đã nấu sẵn dọn lên bàn ...
Thấy bóng dáng của Đăng ... Mọi người liền chạy đến xem cô gái tên Ngọc Yến ra sao ... Có xinh xắn giống các cô gái kể lại hay không ...
" Chào mọi người ... " - Nó nhẹ giọng mỉm cười nhẹ nhàng ...
Mọi người ai nấy hết sức vui mừng và ngạc nhiên ... Cô gái tên Ngọc Yến này thật là đẹp ... Cứ như một thiên thần vậy ...
Rồi dân làng bắt đầu kéo Nó vào bàn ngồi ...
Vừa ăn vừa kể chuyện của làng cho Nó nghe ... Nó cảm thấy vui lắm ...
Rồi sau đó đến phần vui chơi của mọi người sau tiệc ... Họ nhảy múa ... Ca hát ... Rồi chơi một vài trò chơi của làng ...
Cứ thế đến gần 2h sáng thì tiệc tàn ... Nó phụ giúp dọn được một lát thì cùng Đăng về nhà ...
Trên đường đi do mệt nên Đăng đã cõng Nó ... Nó dù mệt nhưng vẫn thấy rất vui ... : " Người dân ở đây thân thiện quá "
" Đương nhiên ... Ở đây rất quý khách mà ... " - Đăng khẽ cười ...
" Anh có mệt không ... " - Nó hỏi thăm ...
" Không sao ... " - Đăng
" Hay cô hát tôi nghe đi ... " - Đăng cười ...
" Hát sao ... Được mà ... " - Nó cười rồi bất đầu cất giọng hát ...
" Nếu ngày mai, Anh rời xa Em ... Em không biết sống thế nào đây? ... Con tim Em nhói đau từng cơn ... Em biết, hạt mưa không ngừng rơi khi thấy Anh buồn ... Xin thời gian, hãy trở lại đi ... Em không muốn mất Anh người ơi! ... Con tim Em nhói đau từng cơn ... Em khóc, vì Em biết mình sai, tất cả là vì tại Em ... " - Từng câu hát ... Là từng cái nhói trong tim Nó ... Một cái gì đó như đang bóp nát trái tim đang đập liên hồi này ... Nó bỗng quặng lòng ...
" Cô ... Nhớ ai sao ... "
" Anh đang đùa tôi à ... "
" Xin lỗi ... "
" Không sao ... Anh mau về nhà đi ... Tôi muốn ngủ ... " - Nó ngồi trên lưng Đăng mệt mỏi ...
" Ngủ trên lưng tôi đi ... Khi nào về tôi sẽ gọi ... "
" Uh ... " - Nó đáp rồi nhắm tịt mắt lại ngủ ...
Hơi thở đều đều phả vào nóng ran cơ thể Đăng ...
Đến nhà ... Susu đã ngủ từ bao giờ ...
Đăng không gọi mà bế Nó vào phòng mình nghỉ ngơi ...
Đặt Nó xuống giường ... Kéo mền đắp cho Nó ...
Đăng khẽ hôn nhẹ lên má Nó rồi lặng lẽ đi ra ... Tim anh đang loạn nhịp rồi đây ...
*****
The Royal
" Thưa chủ tịch ... Ngày mai chúng ta có chuyến công tác của J.K tại Hàn Quốc ... Lần này họ đích thân mời chủ tịch ... E rằng không thể từ chối ... Họ dù sao cũng là đối tác làm ăn lớn với chúng ta ... Nếu không nể mặt ... Có thể họ sẽ trở mặt các dự án sắp tới ... " - Thư kí thông báo cho Hắn ...
" ... Thì đã sao ... Bấy lâu nay chẳng lẽ một tập đoàn như The Royal lại đi dựa dẫm vào J.K sao ... " - Hắn thả bút xuống ngã người ra sau ...
" Không phải phụ thuộc ... Mà chỉ là J.K đã hợp tác cùng The Royal chúng ta bao lâu nay ... Khó khăn vẫn âm thầm giúp đỡ The Royal ... " - Thư kí Hắn giải thích ...
" Tôi sẽ suy nghĩ ... Cô ra ngoài ... " - Hắn mệt mỏi ...
************************
Thành Phố Seoul
" Anh yêu à ... Anh chắc chắn The Royal sẽ tham gia chứ ... " - Vy Anh ỏng ẹo bên cạnh Huyng Joon
" Em nhất định phải mời Kelvin sao ... Theo như anh đoán thì chắc chắn sẽ đến ... " - Huyng Joon chằm chằm vào laptop ... Hai tay gõ phím ... Mặc cho Vy Anh thích làm gì thì làm ...
" Chỉ là muốn gặp để biết chủ tịch The Royal phong độ lãng tử đến đâu thôi mà ... " - Vy Anh
" Đủ rồi đó ... Hôm nay em về trước ... Mai anh sẽ đón ... " - Huyng Joon đưa tay nâng cằm Vy Anh lên khẽ cười rồi quay mặt đi ...
°°°°°
- Kang Huyng Joon 25t : Chủ Tịch tập đoàn J.K ... Là bạn chí cốt của Hắn ... Anh là người Hàn Quốc ... Tính tình lãng tử và trăng hoa ... Huyng Joon luôn biết cách cuốn hút người đối diện ... Anh là hiện thân của " Moter " Tại Hàn Quốc ...
- Mai Vy Anh : Chị kết nghĩa của Hạ Băng và Tiểu Hân ...
♥...♥...♥
" Kelvin à ... Mày không nể mặt tao được hay sao ... " - Huyng Joon cau mày
" Tao sẽ cố gắng sắp xếp ... Hiện tại tao không có thời gian ... " - Hắn giải thích
" Haha ... Mày ngoài công việc còn có thể bận thêm vào việc gì ... " - Huyng Joon trêu chọc ...
" Tao còn phải lo cho cô vợ bé nhỏ của tao rồi ... Haha ... Mày thì sao ... Vẫn ế lâu ế bền chứ ... " - Hắn
" Hôm nào ra mắt anh em nhỉ ... Tao thì ế để giữ xu thế mà thôi ... " - Huyng Joon
" Cô ấy ... Mất tích ... Tao phải ở lại ... " - Hắn
" Sao ... Mất tích ... Mày có cần tao giúp gì không ... " - Huyng Joon
" Nếu mày rãnh có thể về VN ... Hiện tại tao không thể sang đó được ... " - Hắn nói rồi cúp máy ...
" Thằng này ... " - Huyng Joon chau mày ... Đứng dậy lấy áo khoát ra về ...
♥...♥...♥
" Huyng Joon à ... Anh không đùa đấy chứ ... Chúng ta tại sao lại về VN hả " - Vy Anh chau mài ...
" Kelvin cần anh giúp ... Anh không thể từ chối được ... " - Huyng Joon vuốt má Vy Anh cưng chiều ...
" Ngoan nào ... Chúng ta coi như du lịch ở đó vài hôm ... Sau đó sẽ cùng Kelvin về đây ... " - Huyng Joon
" Thật chứ ... Anh hứa đó nha ... " - Vy Anh lại chau mày
" Không tin tưởng anh sao .... " - Huyng Joon
" ... " - Vy Anh đưa tay ra sau gáy Huyng Joon ... Hôn lên môi anh ...
*************
Sân Bay Nội Bài
" Kelvin ... " - Huyng Joon thấy Hắn liền vẫy tay ... Theo sau là Vy Anh ...
" Huyng Joon ... Đã lâu không gặp ... " - Hắn
" Haha ... Mày vẫn khỏe chứ hả ... " - Huyng Joon ...
" Vẫn khỏe ... Mày cũng vậy chứ ... " - Hắn cười tươi nhìn sang Vy Anh :" Bạn gái à "
" Uh ... Thôi về nhà nói chuyện ... " - Huyng Joon vội mang hành lí ra ngoài xe ...
Trên con đường lái xe về nhà ... Cả 3 dường như im lặng hẳn ... Chẳng ai nói với ai câu gì ...
Vy Anh bây giờ mới có thể tận mắt nhìn thấy Hắn ... Một vị chủ tịch trẻ đầy tài năng ... Một tay đã làm mưa làm gió trong ngành tài chính của thế giới ...
Gương mặt điển trai thì không ai sánh bằng ... Đôi màu tro xám ... Chiếc mũi thanh cao cùng đôi môi mỏng ... Gương mặt lúc nào cũng toát lên thần thái quý tộc ... Vy Anh như bị lạc vào thế giới của Hắn ...
Huyng Joon nhếch mép ... Xem ra cô gái này đang muốn gì chứ ... Cô đã chẳng lẽ đã quên mất việc trả thù sao ...
" Để xem giữa thù và yêu ... Cô sẽ làm thế nào ... " - Huyng Joon nghĩ thầm rồi nhếch mép ... Anh đang là con cờ lợi thế trong kế hoạch cô ta ... Hay là bù nhìn thì còn chưa biết được ...
******
Hắn đưa Huyng Joon và Vy Anh về nhà mình sau đó ra ngoài ...
" Anh cần nước không ... Em lấy cho anh nhé ... " - Vy Anh nói rồi cười khẽ ... Chạy xuống bếp ...
Huyng Joon về được căn nhà này thì quặng lòng ... Đã rất lâu rồi ... Anh không trở lại đây ... Nơi anh đã cất giấu nhiều kỷ niệm nhất ...
Khẽ đứng dậy ... Huyng Joon thả hai tay vào túi mà thong dong ra vườn ...
Cảnh vật không khác là mấy ... Huyng Joon bỗng nhớ về lúc nhỏ ... Anh và Hắn còn có cả Khánh,Hùng nữa ... Tất cả đều chơi với nhau rất thân ...
Chiếc xích đu màu xanh nằm gần bụi hoa hồng dại kia ... Nhớ ngày nào ... Cô còn mặc chiếc váy xòe trắng tinh ... Tay ôm con gấu teddy màu đà mà Huyng Joon tặng ... Tay còn lại cầm chiếc kẹo ... bịch bánh ... Có khi là cái kẹp tóc hay cái vòng tay của anh mua cho ...
Tất cả hình ảnh của cô anh đều giữ ... Từng khoảnh khắc đáng yêu của cô ... Cả cái nắm tay ... Cái ôm ấm áp kia vẫn còn phảng phất trong lòng anh ...
" Annie à ... Mau lại đây "
" Annie à ... Đừng khóc nữa ... Anh ở đây với em rồi ... "
" Annie à ... Anh nhớ em ... " - Huyng Joon đưa tay lên lồng ngực mà nhói ...
" Anh hai ... Em ... " - Linh hai tay xách túi trái cây vào trong ... Bỗng nhiên khựng lại ...
" Annie ... " - Huyng Joon khẽ gọi thầm ... Hai chân không vững mà chạy đến người con gái trước mặt ... Ôm cô vào lòng ...
Linh bất ngờ đến không nhận thức được chuyện gì đang xảy ra ... Cô chỉ biết rằng ... Một người con trai đang ôm cô ... Và người đó không phải Hoàng cũng không phải Hắn ... Linh trấn tĩnh mà bắt đầu cựa người thoát khỏi cái ôm chứa đầy hình ảnh khi xưa của cô ...
" Ba ... " - Khánh Huy đang tung tăng từ xe đi vào nhà ... Miệng còn ngậm cây kẹo mút ... Chợt khựng lại ...
Hoàng lặng người đứng ở trước cổng ... Đôi mày chau dính chặt vào nhau ... Hai tay vò chặt lại ... Máu ghen bắt đầu sôi sùng sục ... Cố gắng kiềm nén để chắc chắn rằng Hoàng sẽ không làm gì Huyng Joon ...
" Bỏ cô ấy ra ... " - Hoàng thô bạo kéo Linh về phía mình ... Lườm Huyng Joon một cái sau đó cùng Linh vào nhà ...
" Chú ơi ... Sau này đừng ôm mẹ của Huy ... Baba sẽ không vui đâu ... " - Khánh Huy cười xòa ... Tay đưa kẹo mút vào miệng tiếp tục đi vào ...
" Có con rồi sao ... " - Huyng Joon cười buồn ...
***
" Cạch " ... " Rầm "
Hoàng mở cửa sau đó dùng chân đạp cửa thật mạnh làm Linh khiếp sợ ...
" Anh ... Huyng Joon chỉ là bạn của anh hai ... Là ... " - Linh
" Là mối tình đầu của em phải không ... Tại sao em lại để người ta ôm em như vậy chứ ... Em không cần biết anh nghĩ gì hay sao ... " - Hoàng gắt
" Nhưng đó chỉ là tình cảm lúc trẻ con ... Em dù muốn hay không cũng là vợ của anh ... Sao có thể chứ ... ... " - Linh
" Dù sao cũng chỉ là một cái ôm ... Anh ghen sao "
" Ai bảo anh ghen ... Anh ghen bao giờ ... " - Hoàng
" Còn bảo không ... Lúc nãy anh kéo tay em ra muốn đỏ tay này ... Bây giờ lại bảo không ... "
" Em chỉ yêu mình anh thôi ... " - Linh đưa hai tay ra sau gáy Hoàng ... Bắt đầu đưa cái lưỡi vào nhẹ nhàng với anh ...
" Nhưng anh ... " - Hoàng
" Anh làm sao ... Khánh Huy đang ở dưới ... Anh muốn làm con nghi ngờ sao ... " - Linh chau mày ...
" Được rồi ... Nhưng em hứa chắc sẽ không xảy ra chuyện như lúc nãy chứ ... " - Hoàng cố gặng hỏi một lần nữa ...
" Vâng ... Chắc chắn ... " - Linh nói rồi nắm tay Hoàng kéo anh xuống nhà ...
Huyng Joon buồn bã cùng Vy Anh ra ngoài ...
Anh lái xe đến Moter ...
" Cạch "
" Davil ... " - Huyng Joon
" Huyng Joon ... Mày sao lại ở đây ... Còn đây là ... " - Khánh ngạc nhiên
" Đây là Vy Anh ... Kelvin gọi tao về ... Nhưng sao trông mày khác quá vậy ... " - Huyng Joon nhìn Khánh ngạc nhiên ... Khánh sắc mặt buồn bã ... Dáng vẻ không còn như trước nữa ... Trông anh hôm nay như người mất hồn ...
" Tao không sao ... Mày ngồi đi ... " - Khánh cười gượng rồi ngồi xuống sofa rót trà cho Huyng Joon và Vy Anh ...
" Davil và Kelvin của Moter quả thật phong thái rất khác người ... Rất vui khi được gặp anh ... " - Vy Anh nhẹ giọng đưa tay ra chào
" Chào cô ... " - Khánh gạt tay Vy Anh ra ... Ellie hiện tại chưa tỉnh ... Anh không muốn chạm vào cô gái nào ... Dù là cái bắt tay ...
" Kelvin đã kể tao nghe hết mọi chuyện ... Tao hy vọng mày và Hùng sẽ ổn ... "
" Tao cũng chưa biết phải làm sao ... Quả thật chuyện này nằm ngoài tầm kiểm soát của tao và Kelvin ... " - Khánh gục đầu
" Sẽ ổn cả thôi ... Mày đừng quá lo lắng ... Nếu giúp được tao sẽ giúp ... " - Huyng Joon
Khánh im lặng ... Lấy điện thoại trong túi ra xem thì đã hết giờ làm ... :" Hết giờ rồi ... Tao về trước ... Mày rãnh thì làm hết việc trên bàn hộ tao ... Cả ngày hôm nay chẳng làm được gì ... " - Khánh nói rồi cười thầm ra ngoài ...
" Thằng này ... Vy Anh ... Mình đi thôi ... " - Huyng Joon trố mặc ngạc nhiên sau đó cùng Vy Anh ra ngoài ...
*************************
Tại Bệnh Viện ...
Tình hình là khu phòng VIP của bệnh viện này đã rất đông người ... Phóng viên nhà báo lúc nào cũng vây đông kín để mong tìm được thông tin của các ngôi sao ở đây ...
Ellie và Yun nằm cùng phòng ... Tình trạng sức khỏe cũng đã ổn định nhưng vẫn còn hôn mê và sức khỏe cũng khá hơn nhiều ...
Thiên và Jey thì rất may mắn vì cả hai không nằm gần khu vực boom ... Nhưng vẫn đang hôn mê ...
Người nặng nhất ở đây không ai khác chính là Gin ... Gin là người duy nhất thấy Hạ Băng đưa Nó đi ... Anh trong lúc chạy đến chỗ Nó thì vô tình khoảng cách của anh với quả boom được đặt ở góc nhà là rất gần ...
Tình trạng của Gin tuy đã qua cơn nguy hiểm ... Nhưng khả năng anh tỉnh lại là rất thấp ... Và khả năng sống đời sống thực vật là rất cao nếu như trong thời gian tới tình hình bệnh của anh không tiến triển tốt ...
Uyên chỉ biết suốt ngày chăm sóc Gin ... Sáng đến chăm sóc cho anh ... Sau đó thì đọc sách ... Kể chuyện ...
Gin chỉ biết nằm đó ... Hai mắt vô hồn nhìn lên trần nhà ... Bác sĩ nói ... Não anh vẫn còn hoạt động ... Vẫn nhận biết được mọi thứ ... Nhưng rất tiếc Gin chỉ có thể mở mắt và nhắm mắt ... Ngoài ra ... Anh không thể làm gì được ... Mọi thứ vẫn còn nằm ở khoảng thời gian ...
" Anh mau chóng tỉnh lại đi ... Em xin anh đó ... Anh cứ như vậy làm sao em chịu nổi hả ... Thà là anh xa lánh em ... Anh chối bỏ em như lúc trước ... Còn hơn là nằm đây ... Anh mau tỉnh lại ... Mau tỉnh lại đi mà ... Em xin anh ... " - Uyên gục vào lòng Gin nức nở ... Cảm giác khó chịu ... Lồng ngực như bị cào xé đau rát ...
Uyên vội chạy ra ngoài ... Ở trong căn phòng này ... Cảm giác ấm áp và ngột ngào đang trào trong cơ thể cô ... Cô không thể chịu được ...
" Ưm " - Gin khẽ động đậy các ngón tay ... Môi khẽ phát ra âm thanh ... Đầu anh đang nghiêng về một bên ... Hai mắt đang cố gắng mở ra ...
" Uyên ... " - My gọi khi thấy Uyên khóc trên chiếc ghế bên cạnh phòng Gin ...
" Chị ơi ... Em ... Em không chịu nổi nữa ... Em ... Em cần Gin ... " - Uyên gục đầu vào vai My khóc nức nở ...
" Không sao đâu ... Gin nhất định sẽ khỏe lại thôi ... " - My
" Hức ... Hức ... Chẳng thà anh ấy cứ như lúc trước ... Luôn tránh mặt em ... Lạnh nhạt với em ... Còn hơn là chỉ nằm trên giường ... Ánh mắt vô hồn không một chút cảm xúc ... Làm sao em chịu nổi ... " - Uyên
" AAAAAA " - Tiếng hét phát ra từ căn phòng ... My và Uyên nhanh chóng chạy vào ...
Gin ngã sóng soài dưới nền ... Máu trên đầu anh tuôn ra ... Uyên chạy đến đỡ Gin dậy ...
My gọi bác sĩ ... Nhanh chóng đưa Gin vào phòng phẫu thuật ...
Uyên cũng đã ngất xỉu nên được đưa vào phòng hồi sức truyền nước ... My vừa trông Uyên ... Vừa phải trông Gin ... Mọi thứ như đang đổ hết lên đầu My ...
**********
" Chị ơi ... " - Susu từ ngoài biển chạy vào ... Tay cầm một vỏ sò màu trắng to và đẹp ... Lon ton chạy vào trong ... Đưa cho Nó ...
" Woww ... Đẹp quá ... " - Nó cầm vỏ sò lên ngắm một lát thì trầm trồ khen ...
" Susu tặng chị đó ... "
" Chị cảm ơn Susu ... " - Nó vuốt ve bờ má phúng phính của Susu mà vui vẻ ...
" Nhìn Susu giống một đứa trẻ ... Hình như là Khánh ... Khánh gì đó ... Khánh Huy ... AAA ... Đau đầu quá ... " - Nó rơi vỏ sò xuống ... Tay ôm đầu đau nhứt dữ dội ...
" Chị làm sao vậy ... Susu lấy thuốc cho chị nha ... " - Susu vội vã chạy vào trong lấy thuốc cho Nó ...
Nó sau khi uống thuốc thì thấy mệt nên đã ngủ thiếp đi ...
" Jersey ... " - Một người phụ nữ với khuôn mặt hiền hậu đang nhìn về phía Nó ...
" Cô là ai ... Cháu có quen với cô sao ... " - Nó nghiêng đầu ...
" Là mẹ đây ... Con không nhớ gì về ta sao ... " - Mẹ Nó ngước đôi mắt buồn bã nhìn đứa con gái của mình
" Không ... ÁÁÁ ... " - Nó thức dậy với cái đầu đau nhứt ... May là Susu đã kịp vào trong đưa thuốc cho Nó ...