Tiểu Thư Siêu Quậy Và Công Tử Sát Gái

Chương 66: Nguy Hiểm




*****

" Sao rồi ... " - Khoa nhìn trái boom cuối cùng ngao ngán ...

" Rãnh rỗi thật ... " - Như lắc đầu chán nản ...

" Gỡ trái boom này ra ngoài ... Anh có cách rồi ... " - Khoa cười ...

" Sao chứ ... " - Như tuy thắc mắc nhưng vẫn gỡ ra theo ý Khoa ...

5s ...

4s ...

3s ...

" Títtttt "

" Hừ ... Chỉ có vậy mà lão ta nghĩ sẽ hạ được chúng ta sao ... " - Như nắm tay Khoa kéo đi ... " Liên lạc với Jersey ... Mau chóng thoát khỏi đây ... " - Như ...

*****

" Ngọc Hạ ... " - Uyên đỡ cô dậy ... cùng Hắn và Minh đi ...

Gin nhanh chóng đến chỗ Nó và Jey ...

" Máu ... " - Gin lần theo vết máu ... Vừa đi vừa lau sạch ...

" Ai ... " - Jey rút súng ra ...

" Gin ... Là anh sao ... " - Jey thấy Gin liền đưa đôi mắt đỏ hoe lên nhìn Gin ...

Tất cả những gì Gin thấy mà một cảnh tượng ... Khắp người Nó ... Toàn là máu ...

" Không sao ... Băng bó cho tôi ... " - Nó thều thào ...

" Tối nay đến đây thôi ... Phong bị trọng thương ... Tôi nghĩ nên về ... " - Gin giúp Jey bế nó lên ...

Gin đi trước ... Gỡ bẫy ...

Gương mặt lạnh tanh thường ngày của Nó đã không còn ... Thay vào đó là một đôi môi nhợt nhạt ... Mắt nặng trĩu không thể mở lên ...

" Cô không cần phải đỡ tôi phát đạn đó ... Thật là ... " - Jey nhìn Nó xót xa ...

" Haha ... Muốn tiêu diệt ta sao ... Có phải quá xem thường không ... " - Lão Lâm bước đến trước mặt Gin cười khinh khỉnh ...

" Jey ... Đỡ tôi sang bên kia ... " - Nó nghe thấy tiếng cười của lão ta nhanh chóng nép sang bên kia ... Chỗ đó đủ để khuất tầm nhìn bên Gin ...

" Chủ tịch ... Cô ở yên đây ... " - Jey cảm thấy đã an toàn liền chạy ra ngoài ... Giúp Gin ...

" ... Mẹ ... Con không thể bỏ mạng ở đây được ... Nhất định ... Mẹ ... Mẹ phải ... Giúp con ... " - Nó nhìn sợi dây đã vướng máu khẽ rơi nước mắt ...

Nó ngất ngay sau đó ...

Phần eo của Nó vì đỡ cho Jey nên đã dính 3 viên đạn ... Máu chảy lênh láng không có dấu hiệu ngưng ...

Nó nhìn thấy phía trước là một không gian màu trắng xóa ... Ở phía xa xa là một vài vệt sáng nhỏ đang lóe lên ... Ở đó như có một lực hút ... Mà dường như Nó cứ bước đến ... Không thể kiểm soát đôi chân ...

Phía sau lại là những ánh sáng không rõ ràng ... Chỉ là một mảng màu xám xịt thôi ...

" Jersey ... Jersey ... Con đừng bước đến phía trước ... " - Một giọng nói quen thuộc vang lên ...

Nước mắt chực trào ra ... Giọng nói này ... Nó suốt đời luôn luôn nhớ ... Là giọng của mẹ Nó ... Không thể lẫn vào đâu được ...

" Mẹ ... Là mẹ phải không ... " - Jersey khẽ dừng lại nhưng rồi lắng nghe âm thanh phát ra từ phía trước ... Chân nó lại không yên mà tiến đến phía trước ...

" Đừng Jersey ... Con ngoan ... Đừng bước đến đây ... " - Mẹ Nó từ từ bước ra ...

Một thân hình mãnh khãnh với cái dáng đi quen thuộc ... Mẹ nó vẫn mặc trên người cái váy trắng hôm nào ...

" Mẹ ... Jersey rất nhớ mẹ ... " - Nó quỳ xuống đất ... Nước mắt rơi lã chã ...

" Mẹ cũng rất nhớ Jersey ... Con gái ngoan của mẹ ... Cả Hoàng và Ba con nữa ... " - Mẹ Nó cười hiền từ mà đứng trước mặt Nó ...

" Mẹ ... Sao con không thể đến đó ... Con rất muốn ôm mẹ ... " - Nó ngước đôi mắt đầm đìa lên nhìn mẹ Nó ...

" Đừng ... Con sẽ chết đó ... Nghe lời mẹ ... Con hãy quay về đi ... Con phải trả thù cho ta ... "

" Mẹ ... Con không biết ... " - Nó khóc thét lên ...

" Jersey ... Hãy tin mẹ ... Con không phải người đã gây nên cái chết cho ta ... Là do Lâm quản gia đã sắp xếp từ trước ... " - Mẹ Nó ...

" Mẹ ... Sao mẹ lại biết ... " - Nó

" Lão ta chỉ muốn lấy mạng con ... Con nhất định phải sống ... Chỉ có con chính tay giết Lão ... Con mới có thể trả mối thù này cho mẹ ... " - Mẹ nó đau lòng khi phải nhắc đến việc trả thù ... Nhưng nhờ vậy ... Nó mới có thể sống tiếp ...

" Mẹ ... "

" Con hãy về đi ... Nhất định phải giữ lấy mạng sống của mình ... Ta sẽ luôn dõi theo và bảo vệ con ... Jersey thương mẹ thì hãy về ... Đừng đến đây ... " - Mẹ Nó nói rồi dần dần lùi ra sau ... Sau đó mất hút ...

" Con hãy về đi ... Bây giờ không phải là lúc trả thù ... "

" Jersey nhất định trả thù cho mẹ ... " - Nó hai tay vò chặt lại ... Lùi về phía sau ...

" Jersey ... Mày tỉnh lại đi ... " - Yun lay lay cánh tay Nó ...

" Nhi ... Đỡ tao dậy ... " - Nó

" Mày ... Ngoan cố ... Tao đưa mày đến bệnh viện ... " - Yun đỡ nó lên ...

" Lão già chia trốn thoát rồi sao ... Tao phải ... " - Nó khó khăn nói ...

" Trả thù ... Mày sẽ trả thù trong tình trạng này sao ... " - Yun đỡ nó dậy không cho phép nó nói bất cứ câu nào ...

*****

Lão già kia đã đưa Phong trốn thoát đến bệnh viện ở gần đó ...

Gin ... Khánh ... Jey ... Hắn ... Minh vẫn đang còn đánh nhau với người của lão ta ... Càng đánh ... Số người kia lại càng tăng lên ...

" Nhi ... " - Hùng ... Khoa ... Thiên ... Uyên và Như đang đứng ngay cửa ra vào ...

" Jersey ... Mất máu quá nhiều ... Hoàng thì không có ở đây ... Phải làm sao ... " - Nhi lo lắng đến đỏ hoe mắt nhìn mọi người ...

" Còn một cách là trèo tường ... Đưa cô ấy đi cầm máu trước ... Mọi chuyện tính sau ... " - Thiên nhìn cả thẩy boom trong cánh cửa liền bế thốc Nó lên ... Anh chạy lên đầu đu dây ra cửa sổ đưa Nó đến bệnh viện ...

*********

Thiên ôm chặt Nó vào lòng như truyền hơi ấm có thân thể gần như lạnh lẽo kia ...

" Jersey ... Em nhất định phải tỉnh lại ... Em không được bỏ cuộc ... " - Thiên ôm chặt Nó vào lòng ... Tay lái xe chạy thật nhanh ... Miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm ...

" Em đau quá ... Không thể chịu nổi nữa ... " - Nó hai tay báu vào cánh tay Thiên ...

" Đừng nhắm mắt ... Em cứ cắn hay báu vào người anh đi ... Chỉ cần em đừng nhắm mắt ... " - Thiên hét lên ... Cậu đã khóc ...

" Thiên ... Anh sao vậy chứ ... " - Nó mắt lờ đờ nhưng vẫn thấy được nước mắt Thiên rơi ... Đây là lần đầu Nó thấy Thiên khóc vì mình ... Đưa tay lên ... Khẽ lau giọt nước mắt kia ...

Một lát sau ...

Nó được đưa vào phòng bệnh viện cấp cứu với tình trạng hôn mê ...

Thiên khắp cơ thể đầy những vết cắn,vết bầm do Nó gây ra ...

Anh chẳng màn đến những thứ đó mà chỉ lo cho Nó ... Thiên gục đầu xuống mà bất lực ...

" Anh còn không bảo vệ được em ... Lấy tư cách gì làm bạn trai của em đây "

..........