-\" Mình... Tỉnh lại đi... Đừng như vậy mà... Làm anh sợ đó!\". Ba nó tay run run ôm chầm mẹ nó mà nói.
-\" Con... Con gái... Chúng ..ta... Ko... Sao chứ...em ...chắc... Ko... Được... Rồi ...Anh... Hãy... Chăm... Sóc... Những đứa... Con của... Chúng ta...tốt nha...\". Bà khó nhọc nói.
-\" Ko! Cả hai chúng ta phải cùng chăm sóc chứ! Em ko thể bỏ anh như vậy.\". Ba nó càng siết chặt hơn.
-\" Em... Xin... Lỗi...\". Bàn tay bà từ từ rơi xuống đất. Ba nó nước mắt cũng bắt đầu rơi. Người phụ nữa ông yêu đột ngột rời bỏ ông mà đi sao ông có thể chịu nỗi chứ.
Xe cấp cứu cuối cùng cũng đến, họ nhanh chóng mang mẹ nó lên xe và nó đang nằm bất tĩnh bên đường lên xe đến bệnh viện.
...............................................
Đôi mắt nó từ từ hé mở , một màu trắng xoá khiến nó sợ sệt. Ko có ai bên cạnh nó cả. Cảnh tượng chiếc xe lao đến từ từ hiện lên trong đầu nó khiến nó hét lên và dùng tay ôm đầu , miệng chỉ kêu được một từ \" Mẹ \" mà thôi.
Mọi chuyện kéo dài cho đến khi cánh cửa phòng mở ra, ba nó im lặng bước vào. Vừa nhìn thấy ba mình nó liền leo xuống giường chạy đến ôm chầm lấy . Miệng ko ngừng hỏi mẹ đang ở đâu và đòi đi tìm mẹ.
Ông nén nước mắt ào trong , xoay người dắt tay nó đi đến một căn phòng khác. Vừa nhìn thấy người đang nằm nhắm mắt trên giường. Nó thấy mẹ mình nằm đó, những bác sĩ xung quanh, ba nó thì ngồi ôm đầu ở chiếc ghế gần đó. Rồi sau đó một bác sĩ dùng tấm khăn trắng trùm lên mặt mẹ nó khiến nó cảm thấy thắc mắc liền hỏi ba nó:
-\" Ba... Sau người ta lại làm vậy với mẹ? Ba mau kêu người ta gỡ ra đi. Mẹ chỉ đang ngủ thôi mà....\".
Nó oà khóc lớn hơn mong sau mẹ nó sẽ tỉnh dậy mà dỗ nó nín. Nhưng làm sau được khi một người đã chết rồi chứ. Ba nó cũng khóc theo, nhưng ko dám khóc lớn vì sợ sẽ ảnh hưởng đến nó. Vì ba nó biết người chăm sóc nó chỉ còn lại mình ông mà thôi. Ông chỉ biết ngồi ôm đầu bên ghế, nước mắt ông lặng lẽ rơi. Rơi vì người vợ tốt của mình đã mãi mãi ra đi, và ko bao giờ trở lại.
-----------------------------------------------------------------------
Đám tang mẹ nó được tổ chức sau đó. Tuy ba nó là nhà doanh nhân thành đạt nhưng ông ko hề tổ chức tang lễ long trọng cho mẹ nó, vì ông biết người vợ yêu quý của mình ko thích ồn ào. Những người đến tham dự tang lễ đa số là những bạn làm ăn lâu năm của ông và một số cô bác của gia đình. Tuy vậy số lượng khách đến viếng cũng khá đông, ông phải bận tiếp khách suốt buổi. Cũng nhờ vậy mà ông quên đi nỗi buồn mất vợ của mình. Ngay cả anh nó cũng phải phụ giúp ba nó một tay. Chỉ có nó. Nó ko làm gì cả, ko ăn, ko uống, ko trò chuyện hoặc tiếp xúc với ai. Nó cứ ngồi đó - cạnh quan tài của mẹ nó , ba nó thấy nó như vậy làm ông vô cùng lo lắng. Nhưng ông có khuyên cách nào đi nữa nhưng nó cũng ko mở miệng, nên chỉ còn cách bỏ mặt nó ở đó.
Nó ngồi đó, im lặng quan sát những người đến viếng mẹ nó. Những biểu hiện của họ đều được nó thu và tầm mắt: khóc có, buồn bã có, bắt tay chia buồn có, an ủi cũng có. Một số cô bác thì đến an ủi .
Tại nó mà mẹ nó phải chết. Tại nó mà ba nó mất đi người vợ yêu quý, anh nó mất đi người mẹ hiền lành. Mọi chuyện cũng điều tại nó mà ra.
Giá như... Lúc đó nó ko đòi ăn kem.
Giá như... Lúc đó nó ko kéo mẹ nó sang đường.
Thì...
Nó ghét hai từ " giá như " đó, vì chuyện đã xảy ra rồi sao quay lại được chứ. Con người sao tham lam quá cứ thích có được những thứ ko thuộc về mình. Nó rất muốn hét lên, muốn cho mọi người biết nó đang nghĩ gì . Muốn chạy thật xa khổ nơi này nhưng nó làm ko được vì nếu nó bỏ đ mẹ nó sẽ rất buồn.
Nó cứ ngồi như vậy cho đến khi người ta đến và mang mẹ nó đi. Nó vẫn chỉ lầm lũi đi phía sau đoàn người đưa tiễn, bên cạnh nó lúc nào cũng có ba nó. Ba nó vì lo lắng nên đi cạnh canh chừng nó.
Đến nghĩa trang nơi sẽ chôn cất mẹ nó. Ba nó đã mua khoảng đất trên đồi để chôn cất mẹ nó vì ông sợ bà sẽ bị làm phiền. Quan tài mẹ nó được đặt xuống hố sâu. Những cành hoa trắng được người ta thảy xuống quan tài.
Xẻng đất đầu tiên được thảy xuống...
Một số người khóc lên khóc xuống.
Xẻng đất thứ hai được thảy xuống...
Ba nó quay đi để kiềm chế nước mắt chực trào nơi khoé mắt.
Những xẻng sao đó càng lắp càng đầy , phủ kính bề mặt quan tài. Lúc này nó người người tỉnh khỏi cơn ác mộng, nước mắt chực trào nơi khoé mặt và chảy dài xuống má. Nó định xông lên nhưng mai có anh nó bên cạnh cản lại. Nó vừa vùng vẫy vừa nói như người mê sản:
-" Ko... Ko được làm vậy... . Đừng làm vậy mà."
Ba nó thấy nó như vậy nước mắt cũng rơi theo nó. Nhưng ba vẫn cố giữ nó lại, vừa an ủi nó :
-" Jersey... Con đừng như vậy... Để mẹ yên nghĩ đi".
-" Ko... Mẹ là đang ngủ ... Ba mau gọi mẹ dậy đi nếu ko sẽ ko kịp...".
Một số người nhìn hai cha con nó như vậy ko khỏi khóc theo hai cha con nó. Chiều đó mọi người điều thấy hai cha con cõng nhau xuống đồi trong ánh chiều tà. Khung cảnh vô cùng buồn bã đến đau lòng...
Những ngày sau đó nó bị suốt ngày cứ nhốt mình trong phòng mà xem hình mẹ nó. Ba nó , bạn bè có khuyên cỡ nào cũng vô ích. Nó như rơi vào căn bệnh trầm cảm vậy. . Chắc vì ông ko muốn nó cứ mãi đau lòng như vậy, và tập cho nó cứ rắn hơn.
----------------------------------------------------------
Tại một khu biệt thự sang trong ở Pháp
- Trang Tuyết,con phải về Việt Nam,ta chỉ muốn tốt cho con - Ông nói trong tiếng nấc, Phải bh thì chỉ có một mình ông là chỗ dựa tinh thần lớn nhất của nó vì ngày hôm đó mẹ nó đã nén lại hơi thở cuối cùng để dặn dò ba nó mà
. Còn anh hai nó thì được ba nó đưa về Việt Nam để tránh ảnh hưởng đến việc học hành và tương lai sau này của nó . Nghe xong nó chẳng nói cũng chẳng phản ứng gì rồi lẳng lặng bỏ lên phòng, nó như người mất hồn chẳng ăn uống cũng chả nói chuyện với ai cả. Khuôn mặt xinh xắn tựa thiên thần của nó giờ đây ướt đẫm nước mắt và niềm đau
. Nó sẽ về Việt Nam
-" Mình... Tỉnh lại đi... Đừng như vậy mà... Làm anh sợ đó!". Ba nó tay run run ôm chầm mẹ nó mà nói.
-" Con... Con gái... Chúng ..ta... Ko... Sao chứ...em ...chắc... Ko... Được... Rồi ...Anh... Hãy... Chăm... Sóc... Những đứa... Con của... Chúng ta...tốt nha...". Bà khó nhọc nói.
-" Ko! Cả hai chúng ta phải cùng chăm sóc chứ! Em ko thể bỏ anh như vậy.". Ba nó càng siết chặt hơn.
-" Em... Xin... Lỗi...". Bàn tay bà từ từ rơi xuống đất. Ba nó nước mắt cũng bắt đầu rơi. Người phụ nữa ông yêu đột ngột rời bỏ ông mà đi sao ông có thể chịu nỗi chứ.
Xe cấp cứu cuối cùng cũng đến, họ nhanh chóng mang mẹ nó lên xe và nó đang nằm bất tĩnh bên đường lên xe đến bệnh viện.
...............................................
Đôi mắt nó từ từ hé mở , một màu trắng xoá khiến nó sợ sệt. Ko có ai bên cạnh nó cả. Cảnh tượng chiếc xe lao đến từ từ hiện lên trong đầu nó khiến nó hét lên và dùng tay ôm đầu , miệng chỉ kêu được một từ " Mẹ " mà thôi.
Mọi chuyện kéo dài cho đến khi cánh cửa phòng mở ra, ba nó im lặng bước vào. Vừa nhìn thấy ba mình nó liền leo xuống giường chạy đến ôm chầm lấy . Miệng ko ngừng hỏi mẹ đang ở đâu và đòi đi tìm mẹ.
Ông nén nước mắt ào trong , xoay người dắt tay nó đi đến một căn phòng khác. Vừa nhìn thấy người đang nằm nhắm mắt trên giường. Nó thấy mẹ mình nằm đó, những bác sĩ xung quanh, ba nó thì ngồi ôm đầu ở chiếc ghế gần đó. Rồi sau đó một bác sĩ dùng tấm khăn trắng trùm lên mặt mẹ nó khiến nó cảm thấy thắc mắc liền hỏi ba nó:
-" Ba... Sau người ta lại làm vậy với mẹ? Ba mau kêu người ta gỡ ra đi. Mẹ chỉ đang ngủ thôi mà....".
Nó oà khóc lớn hơn mong sau mẹ nó sẽ tỉnh dậy mà dỗ nó nín. Nhưng làm sau được khi một người đã chết rồi chứ. Ba nó cũng khóc theo, nhưng ko dám khóc lớn vì sợ sẽ ảnh hưởng đến nó. Vì ba nó biết người chăm sóc nó chỉ còn lại mình ông mà thôi. Ông chỉ biết ngồi ôm đầu bên ghế, nước mắt ông lặng lẽ rơi. Rơi vì người vợ tốt của mình đã mãi mãi ra đi, và ko bao giờ trở lại.
-----------------------------------------------------------------------
Đám tang mẹ nó được tổ chức sau đó. Tuy ba nó là nhà doanh nhân thành đạt nhưng ông ko hề tổ chức tang lễ long trọng cho mẹ nó, vì ông biết người vợ yêu quý của mình ko thích ồn ào. Những người đến tham dự tang lễ đa số là những bạn làm ăn lâu năm của ông và một số cô bác của gia đình. Tuy vậy số lượng khách đến viếng cũng khá đông, ông phải bận tiếp khách suốt buổi. Cũng nhờ vậy mà ông quên đi nỗi buồn mất vợ của mình. Ngay cả anh nó cũng phải phụ giúp ba nó một tay. Chỉ có nó. Nó ko làm gì cả, ko ăn, ko uống, ko trò chuyện hoặc tiếp xúc với ai. Nó cứ ngồi đó - cạnh quan tài của mẹ nó , ba nó thấy nó như vậy làm ông vô cùng lo lắng. Nhưng ông có khuyên cách nào đi nữa nhưng nó cũng ko mở miệng, nên chỉ còn cách bỏ mặt nó ở đó.
Nó ngồi đó, im lặng quan sát những người đến viếng mẹ nó. Những biểu hiện của họ đều được nó thu và tầm mắt: khóc có, buồn bã có, bắt tay chia buồn có, an ủi cũng có. Một số cô bác thì đến an ủi .
Tại nó mà mẹ nó phải chết. Tại nó mà ba nó mất đi người vợ yêu quý, anh nó mất đi người mẹ hiền lành. Mọi chuyện cũng điều tại nó mà ra.
Giá như... Lúc đó nó ko đòi ăn kem.
Giá như... Lúc đó nó ko kéo mẹ nó sang đường.
Thì...
Nó ghét hai từ " giá như " đó, vì chuyện đã xảy ra rồi sao quay lại được chứ. Con người sao tham lam quá cứ thích có được những thứ ko thuộc về mình. Nó rất muốn hét lên, muốn cho mọi người biết nó đang nghĩ gì . Muốn chạy thật xa khổ nơi này nhưng nó làm ko được vì nếu nó bỏ đ mẹ nó sẽ rất buồn.
Nó cứ ngồi như vậy cho đến khi người ta đến và mang mẹ nó đi. Nó vẫn chỉ lầm lũi đi phía sau đoàn người đưa tiễn, bên cạnh nó lúc nào cũng có ba nó. Ba nó vì lo lắng nên đi cạnh canh chừng nó.
Đến nghĩa trang nơi sẽ chôn cất mẹ nó. Ba nó đã mua khoảng đất trên đồi để chôn cất mẹ nó vì ông sợ bà sẽ bị làm phiền. Quan tài mẹ nó được đặt xuống hố sâu. Những cành hoa trắng được người ta thảy xuống quan tài.
Xẻng đất đầu tiên được thảy xuống...
Một số người khóc lên khóc xuống.
Xẻng đất thứ hai được thảy xuống...
Ba nó quay đi để kiềm chế nước mắt chực trào nơi khoé mắt.
Những xẻng sao đó càng lắp càng đầy , phủ kính bề mặt quan tài. Lúc này nó người người tỉnh khỏi cơn ác mộng, nước mắt chực trào nơi khoé mặt và chảy dài xuống má. Nó định xông lên nhưng mai có anh nó bên cạnh cản lại. Nó vừa vùng vẫy vừa nói như người mê sản:
-" Ko... Ko được làm vậy... . Đừng làm vậy mà."
Ba nó thấy nó như vậy nước mắt cũng rơi theo nó. Nhưng ba vẫn cố giữ nó lại, vừa an ủi nó :
-" Jersey... Con đừng như vậy... Để mẹ yên nghĩ đi".
-" Ko... Mẹ là đang ngủ ... Ba mau gọi mẹ dậy đi nếu ko sẽ ko kịp...".
Một số người nhìn hai cha con nó như vậy ko khỏi khóc theo hai cha con nó. Chiều đó mọi người điều thấy hai cha con cõng nhau xuống đồi trong ánh chiều tà. Khung cảnh vô cùng buồn bã đến đau lòng...
Những ngày sau đó nó bị suốt ngày cứ nhốt mình trong phòng mà xem hình mẹ nó. Ba nó , bạn bè có khuyên cỡ nào cũng vô ích. Nó như rơi vào căn bệnh trầm cảm vậy. . Chắc vì ông ko muốn nó cứ mãi đau lòng như vậy, và tập cho nó cứ rắn hơn.
----------------------------------------------------------
Tại một khu biệt thự sang trong ở Pháp
- Trang Tuyết,con phải về Việt Nam,ta chỉ muốn tốt cho con - Ông nói trong tiếng nấc, Phải bh thì chỉ có một mình ông là chỗ dựa tinh thần lớn nhất của nó vì ngày hôm đó mẹ nó đã nén lại hơi thở cuối cùng để dặn dò ba nó mà
. Còn anh hai nó thì được ba nó đưa về Việt Nam để tránh ảnh hưởng đến việc học hành và tương lai sau này của nó . Nghe xong nó chẳng nói cũng chẳng phản ứng gì rồi lẳng lặng bỏ lên phòng, nó như người mất hồn chẳng ăn uống cũng chả nói chuyện với ai cả. Khuôn mặt xinh xắn tựa thiên thần của nó giờ đây ướt đẫm nước mắt và niềm đau
. Nó sẽ về Việt Nam