Trở lại với buổi trưa của trường học
Cuối cùng cái thời khắc “thiêng liêng” đã tới, trang phục trường học được thiết kế theo phóng cách châu âu, nam dùng gam màu xanh nước, nữ thì hồng phấn làm chủ đạo. Bộ đồng phục giá trị hàng triệu đồng 1 bộ mà lũ lượt bị mấy anh chị chê thậm tệ, nào là ngứa ngáy, nào là quê mùa, không lộ vai, không tôn eo,...v.v...đủ thứ chỉ trích trong vũ trụ.
Phải, dân thời thượng, cả cái underwear ít nhất cũng hàng triệu, chúng không chê bai sao được?
Nhưng...than thở là một chuyện, thực hành là một chuyện khác. Bà Miwa bước ra, kể cả bà cũng mặc áo dài- trang phục truyền thống của dân tộc. Vẻ đẹp nhã nhặn như quý tộc phong kiến, Satomi rõ ràng mang phong thái của người phụ nữ quyền lực.
Sau một màn nghĩ lễ hút cạn sức lực của học sinh dưới ánh nắng trưa trời, bà hài lòng với màn đọc diễn văn của mình. Ngay sau đó, quét mắt xuống hậu trường, lũ lượt ai nấy lật đật vỗ tại như “đúng rồi”!.
“...tốt lắm. Tôi rất cảm kích và hãnh diện vì các học sinh ngoan như các em. Tối nay trường sẽ tổ chức một sự kiện. Party of Mai Sao, tất cả học sinh và giáo viên đều được tham dự...”
“Whoaaaaaaa~~~” như một nguồn điện tiếp lại năng lực cho tất cả mọi người. Chỉ chờ có câu nói đó!
...***...
Tầm vài phút nữa thì lễ tan, chỉ chờ có thế, ai nấy ùa về lớp thu dọn về nhà sớm.
Cả lớp 12a1 đang xôn xao trước sự xuất hiện của một cô công chúa lạ. Gương mặt xinh như hóa, trắng trẻo, chất giọng cực kì trong. Cô gái ngồi hẳn trên chiếc bàn học để bảng tên Dương Minh Lâm, từ đầu tới chân là đồ hiệu cao cấp. Song Kiều ngồi gần ngứa mắt muốn hộc máu nhưng vì giữ hình tượng nên chỉ lén liếc xéo, lặng lẽ thu cặp rồi bước ra. Hình như vài người đã nhận ra cô ta, xem ra độ nổi tiếng cũng không xoàng.
Lâm vừa bước vào cùng cô. “Vật thể” trước mắt làm anh mất sạch hết hứng khởi trong ngày.
- Ai vậy?- Ngọc bên cạnh không khỏi thắc mắc
- Aaa~ cuối cùng cũng vào. Trường gì mà lễ lộc lâu lắc. Tưởng tin đồn là giả. Ai ngờ đâu anh còn học cấp 3 thật?- cô gái tít mắt nhìn anh
- Hồ Viễn Phương?- Lâm chán nản về sự xuất hiện của Viễn Phương, cứ tưởng cô nhóc buông tha cho Lâm rồi chứ?
Thấy anh, Phương nhảy tót xuống chạy đến trước mặt Lâm cười duyên dáng:
- Tôi đến cho anh một cơ hội nữa? Cảm động không?!
- Cơ hội?- Anh nhíu mày
- Cơ hội để theo đuổi tôi đó. Thế nào?
WHAT. Cả lớp đều sững sốt. Và người bất ngờ nhất chính là Ngọc. Cô đang thấy cái gì vậy? Cô gái này là ai???
- Anh?- Ngọc méo mặt nhìn Lâm
Lâm cũng khẽ thở dài, cau mày một cách khó chịu. Kéo sát cô về phía mình:
- Đây là bạn gái tôi!
- Cái-gì? Anh nói dối.
Cô nhóc gắt gỏng. Cô không tin là anh có bạn gái rồi. Cả cô còn không được...nữa là!
Liếc nhìn Ngọc. Người nào đây? Nhìn yếu đuối quá, sao hợp với Minh Lâm được?
- Cô mà cũng đòi cặp với anh ấy à?
- Sao?
Ngọc méo mặt. Cô này...thích anh sao? Nhìn điệu bộ cô ta trẻ con quá đi mất. Tuy chưa hiểu chuyện gì nhưng cô cũng vui vẻ mà đáp:
- Bạn thích anh này à?
Phương nghelll xong, nhìn nhìn cô dè chừng mà thừa nhận.
- Ừa. Thì sao?! Dù cô đang quen anh ấy đi nữa thì cũng nên bỏ cuộc đi. Anh ấy sắp là của tôi rồi.
Hahaha. Nguyên cả lớp cười sặc sụa, có đứa lăn lên lăn xuống vì đau bụng.
Cô nhóc...đang thách thức với Elykha Juri kìa. Người mà Minh Lâm yêu đến điêu đứng.
- Cô...
Anh tức giận lên gắt, ngay lập tức bị Ngọc véo hông ngăn cản
- Vậy hả?!
Cô tươi cười đáp. Cười híp 2 con ngươi, hết thấy cờ tổ quốc. Cô luôn hứng thú với mấy chuyện thú vị mà~~
- Cô...cô...vui lắm hả???
Viễn Phương tức tối lắp bắp.
- Xin lỗi. Tại hôm nay mình rất vui. Tối qua anh ấy nói yêu mình nhiều quá!
Ô Máy Gờ! Giọng ngọt lịm của thiên thần nhưng ẩn chứa ý xỉa đểu. Thế mà câu nói đó chỉ làm tức giận được một người. Một người khác đang đỏ mặt vì xấu hổ. Còn lại toàn vẹn lãnh thổ cười bò lăn lóc. Cười..vì sự dễ thương của Ngọc. Cười vì điệu bộ trẻ trâu quá tự tin của Viễn Phương!
- Cô xạo!
- Ừa, nếu bạn không muốn tin thì không ai ép ý nghĩ vào đầu bạn được cả bạn ạ!
- Cô...cô...
- Sao?
- Tôi...cô được lắm!
Càng nói chuyện Viễn Phương càng tức, Ngô Minh Ngọc có biết giận không vậy, càng nói càng làm người khác tức thôi à. Bất chợt Phương nhận ra, mình đụng cao thủ rồi.
Sau một hồi tức lộn ruột, cô nhóc không thèm nói chuyện với cô nữa. Quay sang Lâm:
- Anh...Minh Lâm...anh quen cô ta thật sao?? Em...em không tin!!!
Mắt Phương hơi nhướn lên nhìn anh
- Không tin tuỳ cô. Tránh ra giúp.
Một phần vì xấu hổ. Phần vì bực bội trước mấy câu nói đùa của Ngọc. Anh khó chịu kéo tay cô về chỗ ngồi. Hồ Viễn Phương như bị trời trồng.
- Anh...anh...
Phương lắp bắp
Minh Lâm thản nhiên lấy khăn tay từ túi xách của Ngọc mà lau lại chỗ Viễn Phương ngồi lúc nãy. Lúc đó chẳng biết làm gì. Cô nhóc tức giận bỏ về. Mất công cúp tiết đến cái trường quái quỷ này
Thảo My chứng kiến hết cuộc vui. Chỉ biết ôm bụng sặc sụa. Chuyện của người nào thì người đó giải quyết nên lúc nãy cũng không can thiệp vào, hơn nữa, nếu là Ngọc, kẻ nói chuyện luôn niềm nở và phát ngôn gây sốc thì khỏi lo. A đến Z, gọn gẽ sạch sẽ. Làm đối phương tức nát phổi.
Cả đám không ai nói gì nữa. Cùng nhau cười đùa rời khỏi lớp.
...
Ở một nơi khác, cũng có một sự việc đang xảy ra tương tự. Nhưng xem ra, yên ắng hơn nhiều!
Lễ kỉ niệm trường, có một luật bất hủ. Học sinh dù đang ở đâu, du học hay xin nghỉ dài hạn, chỉ cần còn học bạ còn ở Mai Sao thì đều phải có mặt dự lễ. Nếu ai vì phạm, dù gia đình thế lực đến đâu, một dấu tích hạnh kiểm yếu vào cuối học kì Miwa sẽ không ngần ngại ban cho. Điều đó có nghĩa là, Võ Cao Hùng, cái tên như huyền thoại, suốt ba năm không đến trường được 30 buổi cũng phải có mặt.
- Tránh ra!
Vy đang tức điên lên với tên đáng ghét trước mặt. Nhỏ định bụng thay xong bộ đồ rồi đi ăn nên Hải đã đến nhà hàng đặt bàn chờ ở đó sẵn cả.
Ám khí quanh đây nặng cỡ nào mà tên hắc ám này hiện hình được trước mặt Vy vậy?
- Lâu nay không gặp,...tới đâu với thằng em anh rồi cưng?
Hùng xỉa đểu Vy. Nhỏ tức muốn lộn ruột. Cùng một dòng máu mà khác nhau thế sao? Chỉ giống cái...hám gái thôi!
Thầm trách con tác giả truyện Tiểu thư siêu quậy, lâu rồi tưởng nó quên mất tên Cao Hùng này rồi, nào ngờ hắn lại xuất hiện ở đây, toàn là lúc nhỏ có một mình, thân cô thế cô mới tức chứ:
- Muốn gì!
Không thèm đôi co nhiều, Vy nhìn hắn chán ghét
- Anh thì muốn gì ngoài em chứ, tiếc là em không có mắt nhìn người. Thằng Hải rồi cũng bỏ em thôi
Hùng nhếch mép
- Nói mấy lời đó không biếc nhục hả. Anh, chẳng hơn gì Vĩnh Hải cả. Từ đầu tới cuối tôi và anh không liên quan nợ nần gì nhau cả. Trách xa tôi ra một chút!
Cao Hùng nhíu mày. Tỏ ra tức giận:
- Em, đúng là giống hệt thằng anh em. Cứ làm như mình là trung tâm vũ trụ. Nhưng mà, anh đã chấm ai thì người đó không dễ dàng gì thoát được tay anh. Em chờ đi!
- Đồ điên. Đứng đấy ASTM đi!
Nói xong Vy hất vai Hùng bỏ đi
Cũng chẳng xảy ra xung đột gì nhiều. Bấy nhiêu đó thôi. Cao Hùng tức điên như bị ai đánh đập. Tại sao? Loại con gái giả vờ thanh cao ngơ ngác đó...lại làm trái tim cậu mềm nhũn ra khi nghĩ về. Từ khi gặp Vy, Hùng không còn tâm trí cho cô gái khác. Tự biết mình đây vào Tuấn Kiệt và Vĩnh Hải là không nên, nhưng...con tim của một kẻ hèn nhát, cũng biết đập!
...***...
Nó ngồi thả mình trên tầng sân thượng cao vi vu, chứng kiến mọi chuyện. Thầm ganh tị ai đã vẽ nên tính cách của Vy, ai đã tô vào câu chuyện của nhỏ mà lại sống động như vậy.
Nó cũng khát khao một lần sống là chính mình, nhưng...đã là ảo vọng. Máu tanh của quá khứ không thể cọ rửa được. Chỉ mãi là một nhân vật phụ chán ngắt, hình tượng lạnh lùng đã cũ rích như cổ tích trẻ em rồi. Tự cười cợt bản thân, nếu có mội ai đó điên khùng mang hình tượng của Dương Cẩm Linh vào ngôn tình thì làm sao có thể sáng tác câu chuyện tình yêu vào được. Hoàn toàn là ảo diệu~. Cái đầu phong phú của nó có thể nghĩ ra mọi thứ, ví dụ như nhưng chỉ là ý nghĩ, không bao giờ nói ra, thử hỏi có ai thèm quan tâm, ai còn đọc nổi bộ ngôn tình ấy nữa. Nghĩ mà vỡ lẻ, Linh à, mày chỉ hợp với thể loại kinh dị, truy sát thôi!
...
Đời nghĩ mà buồn cười, câu chuyện tình yêu tôi viết nên sẽ đi về đâu? Khi...cô ấy chỉ nghĩ và nghĩ, anh ta thì nhìn và nhìn...
Hãy đặt mình vào tâm trạng của họ. Cô gái trong quá khứ chưa từng giết một con kiến, giờ đây trở nên máu lạnh đến kinh hồn, không hề nghĩ ngợi về mọi thứ mình gây ra. Chàng trai mà trước đây luôn đặt ra khái niệm sống vì bản thân, nhưng tự lúc nào, anh ta đã biết ngắm nhìn một người. Còn cô ấy, từ lúc gặp anh thì bắt đầu nghĩ về mọi thứ.
Sự tò mò lớn dần thành quan tâm. Sự chán ghét hoá ra một phép lạ
- Tới đó đủ rồi. Chúng ta đã thương lượng. Một đêm...em thuyết phục bố em kí hợp đồng với anh!
......
-...em chửi đã chưa? Cúp đây.
Minh dập máy điện thoại mặc cho cô gái kia chửi rủa. Là vậy đó. Dương Cẩm Linh giật mình khi nghe đoạn đối thoại kia!
Chân Minh khựng lại khi ngước mặt lên. Hắn đi bộ lên đến sân thượng tự lúc nào? Trên sân thượng....có người. Nghe thấy hết rồi ư?
Linh xoay người ra phía sau. Thắc mắc tự bao giờ mà Minh đã đứng phía sau nhìn mình. Có thể, họ chưa từng xem nhau như một người quen biết thực sự. Nhưng....khoảnh khắc đó, hai ánh mắt nọ giao nhau... thoáng nét đượm buồn!
Nhân duyên mang họ đến, luôn gặp nhau trong rất nhiều hoàn cảnh, cơ hội bị bóp nát...vì họ luôn lãng tránh kể cả cái chạm mặt nhau, xem những lần gặp nhau là phiền phức...
Nhưng còn số mệnh. Dù muốn dù không... chẳng thể tránh khỏi!
- Cô...nghe được gì không?
Hắn hỏi. Tay đưa lên nới lỏng chiếc carvat đồng phục. Cơn gió thanh mát từ đâu ùa tới, mát cả tâm hồn!
-...Có!
- Hãy xem như chưa nghe được không?
-....Ừm!
Ngay cả bản thân nó cũng không hiểu gì sao mình lại trả lời hắn. Khuôn mặt xinh đẹp tựa như pha lê phút chốc dịu đi phần nào.
Ngày x, tháng y, năm đó.
Tim Dương Cẩm Linh lệch nhịp khi Nguyễn Hoàng Nhật Minh cười và bảo:“Cảm ơn!”
O.s