"...Ngọc bỏ chạy đi với hai hàng nước mắt.
- Ngọc!
Lâm cất bước đuổi theo.
Nhưng...bàn tay ai đó đã ôm anh từ phía sau...
- Đừng đi!
Chị hét
- Chị...buông...tôi ra...
Người anh run lên...
- Không. Xin cậu...xin cậu mà...biết...cũng đã biết rồi...lần cuối cùng...tôi xin cậu....
Chị gào thét
Tiếng người con gái nấc lên ngẹn ngào. Anh bất lực, để yên cho cô gái ôm mình một lúc lâu!..."
* * *
"...
- Em...thích đi cùng Kelvin đó, thì sao nào?
Cánh cửa đóng sầm lại. Anh khụy xuống phòng mà lòng đau. Anh đã sai rồi sao? Lẽ ra lúc đó nên đuổi theo cô mới phải....
...."
[Tình nhạt mà người đâu hay
Khúc nhạc tàn tôi vẫn giữ lấy]
"...
Cuốn báo Kì Anh ném trước mặt anh. Một tháng bốn ngày 3tiếng khi cô đi.
- Đọc đi!
Chị hất hàm
Anh khẽ liếc nhẹ qua trang bìa " SIÊU MẪU VIỆT và MINH TINH NHẬT có quan hệ mờ ám"
- Sao?
Lâm nhướn mày
- Giả vờ không hiểu???- Kì Anh quát lớn
-...là công việc bắt buộc.
Anh nhàn nhạt đáp
- Công việc? Vậy anh giải thích thế nào về tấm ảnh bán nude của Angel với Kelvin trên giường?
Xấp ảnh trên tay chị theo đó rơi xuống
-...hoàn cảnh bắt buộc.
- Jakl, đừng đổ thừa cho hoàn cảnh hay công việc...
- Tôi thật không chị Huyền Vũ à. Chị cho người điều tra chụp hình Ngọc?
Anh nhíu mày sâu nhìn chị
- Đúng vậy. Tôi làm điều này là vì cậu. Tôi yêu cậu đó cậu có biết không???
Rầm!!!
Chiếc bàn bị gãy đôi. Chị cũng khựng lại ba phần.
- Chị đang làm gì vậy? Tình yêu dành cho cô em gái nhỏ đâu rồi? Định cứ thế mà công khai khiêu chiến với cô ấy thế sao. Ngọc vì thương chị, không muốn chị đau buồn nên muốn tôi ở gần chị một thời gian thôi. Còn chị, chị đang làm gì với em gái mình, chị thật sự muốn giành tôi từ tay cô ấy???
Ánh mắt anh đục ngầu giận dữ.
- Tôi..- Kì Anh cứng họng.
- Vụ cá cược của hai người tôi đã biết. Nhưng xin lỗi chị...dù có nói gì đi nữa. Người tôi yêu chỉ có một, hãy hiểu cho.
Tâm hồn anh giờ đây rất nặng nhọc. Tại sao cô lại bày ra cái trò ngớ ngẩn này chứ?
Vì tình nghĩa của cô và người chị này quá sâu đậm. Cô muốn cho chị ta ở gần bên anh hơn. Nhưng...cô có biết, cô làm vậy là làm cho anh và cô xa cách hơn?
Anh đang nhớ cô. Nhớ muốn điên lên được!!!
....
* * *
Và...
.....
Hai tháng ba tuần 12giờ đồng hồ xa cô.
Phịch. Kì Anh đang quỳ trước mặt anh.
Chị ta đúng là mẫu con gái lụy tình. Nể Ngọc lắm anh mới để yên cho chị làm phiền thời gian qua!
- Chị lại muốn gì nữa. Xin lỗi nhưng tôi không thể đỡ chị dậy!
- Tôi...đến để tạ tội!
Chị cúi mặt đáp
- Sao?
Anh nhướn mày
-...thời gian qua tôi đã cố gắng thể hiện tình cảm của mình nhưng...xem ra chẳng thể lung lay cậu...và, nhờ cậu...tôi biết mình đã sai. Xin lỗi...hức...
Nước mắt chị rơi. Giờ phút đó, anh cũng không dỡ chị dậy...cả một chiếc khăn cũng không đưa cho. Cứ thế quay lưng đi:
- Chị hiểu thì tốt!
***
Suốt những thời gian không có cô, anh trằn trọc rất nhiều để suy nghĩ. Cô đi cùng kelvin chắc chắn là vì giận anh, giận Kì Anh. Anh đã sai, lẽ ra không nên để cô đi như vậy. Khi nào cô trở về, thì tình cảm này chắc chắn phải tỏ bày ra cho cô hiểu. Để cô tin tưởng tình cảm của anh, cũng như anh tin tưởng cô vậy. Anh luôn tin cô chỉ có một mình anh!!!
***
17/2
Ngày cô trở về cũng trùng vào sinh thần cô. Anh có nên tỏ tình lúc đó? Có vội quá hay không, nhưng nếu không thì cô vẫn chưa hiểu được. Anh sẽ nói, nhất định!
Đúng như anh đoán, Ngọc không nhìn mặt anh, chào bân quơ rồi về phòng thẳng. Đúng là cô còn giận. Được rồi. Phải nói thôi!
Định đuổi theo cô nhưng kelvin giữ anh lại
- Đem cho Huyền Vũ đi nha!
Kelvin đưa cho Lâm một bao giấy màu đỏ nhạt. Cái gì vậy, thư tình hả???
- Sến rện~~~- Lâm bỉu môi
- Cứ chuyển giúp đi mà. Ngay đi, em chờ tin của anh~~~- Mặt cậu chàng đỏ gay gắt lên rồi. Không phải chứ trời. Chị ta xinh đẹp như vậy sao?
( shin: Trong mắt anh chỉ có bà Ngọc mà!)
- Được rồi!- Anh thở dài
Xem ra phải đưa cho chị ta rồi đi tìm cô cũng không muộn.
......
"...thật ra, từ ngày đầu gặp mặt, tôi đã thích chị rồi chỉ là...tôi không thể nói ra. Còn Minh Ngọc, tôi chỉ xem như em gái. Bao nhiêu lâu nay tôi đã bí mật tỏ tình với chị rất nhiều nhưng...cớ sao chị vẫn từ chối tôi...tôi chết mất. Đừng bận tâm chuyện tôi và Minh Ngọc. Nhưng nếu chị nói không, thì tôi vẫn yêu chị. Tôi chỉ cần biết tình cảm của chị là được rồi..."
Lâm ngồi trên sofa quay lưng vào trong nên chắc không thấy cô đang đứng trước cửa phòng. Kì Anh thì hướng ánh nhìn ra cửa sổ.
- Dừng lại đi!
Giọng chị bình thản
- Biết trước chị sẽ nói vậy mà...
Lâm nhàn nhạt đáp
Kì Anh sau một hồi đắng đo cũng quay sang.
- Đọc nốt đi!
- Tôi vốn đa tình. Nhưng khi yêu thì rất chung thủy. Hãy cho tôi cơ hội đi mà. Kelvin!
Lâm bỏ lá thư của kelvin xuống bàn cười khổ
- Cậu ta dễ thương quá, viết thư cơ đấy~~
- Tôi xin. Nổi hết da gà rồi này!- Chị nhăn nhó
- Nên cho Kelvin một cơ hội đi chứ!
Anh nhướn mày
- Jakl. Tôi chỉ yêu một người!
Chị nhìn Lâm buồn bã
- Tôi cũng vậy!
Anh đáp
- Thôi đủ rồi. Cám ơn vì đã đọc thư giúp tôi!
- Thật không thể tin được Huyền Vũ của Mark xuất sắc hơn người mà lại dốt đặc tiếng nhật.
Lâm nói. Đó cũng là lí do chị bắt anh đọc hộ. Vì là thư của Kelvin...là chữ nhật!
- Đang chọc quê tôi à. Cả cái thằng nhóc đó, nó sử dụng tiếng nhật khiêu khích tôi mà!
Kì anh tức giận nói
- Thì cậu ta cũng đâu biết tiếng việt nam. Với lại chuyện chị không biết Jappanese đâu phải tại cậu ta!
Lâm cười mỉm
Kì Anh đã bỏ cuộc. Cũng tốt, anh sẵn sàng xem đây là một người chị. Vã lại, chính chị ta đã cứu Ngọc.
- Tâm trạng cậu hôm nay có vẻ tốt. Sao vậy? Vì Angel trở về à? Tôi đã nói thẳng với nó là tôi bỏ cuộc. Hai đứa cứ như trước đi!
-...hôm nay...tôi sẽ tỏ tình!
Anh biết nói như vậy chị sẽ buồn nhưng...tình cảm không thể ép buộc
Kì Anh cúi mặt sụt sịt. Chị không thể làm gì hơn:
- Sau này...nếu chỉ có hai ta, đừng gọi tôi là chị!
Nói xong, chị lặng lẽ ra ngoài.
Anh còn biết làm gì hơn. Xin lỗi kì Anh, tình yêu không có lỗi!
***
...........
.........
-...anh yêu em. Được chứ!
Đó là lời nói anh đã nói với cô. Đúng vậy, anh đã nói rồi. Em đã biết chưa?
- Anh....
- Em không cần trả lời. Anh hiểu..
Giọng anh ấm áp âu yếm nhìn cô.
- Không. Em cũng có chuyện muốn nói.
-.....?
Ánh mắt anh quá khó hiểu nhìn cô. Cô trơ ra bộ mặt lạnh lùng:
- Hình như anh hiểu lầm gì rồi. Em phải nói. Lúc đó...là em thật sự muốn đi cùng kelvin. Và.. Anh cũng không cần xin lỗi em về chuyện Kì Anh. Bởi vì...em không còn thích anh nữa rồi!
-....
- Xin lỗi anh. Có lẽ....em đã thích Kelvin!
......"]
***
Hiện tại
Tất cả kết thúc kể từ đó. Những gì anh và cô trải qua đã nhạt, chỉ vì cô thay lòng. Anh tự tin mình hiểu cô....nhưng không tự tin giữ được tim cô!
Lâm buông thỏng chiếc cặp da xuống đất. Trước mắt anh là cô và Kelvin. Kelvin sang đây rồi? Cô khóc, ngã vào vòng tay Kelvin. Cô chưa từng yếu đuối như vậy trước anh.
Anh...thua cuộc!
Anh...là kẻ đơn phương!
Anh..chấp nhận!
Làm cái đuôi của cô!!!
Tình yêu không có lỗi. Lỗi tại anh ngu muội yêu em!!!
[Có chàng trai đã không biết rằng nước mắt kia là vì đâu mà rơi]
[Có cô gái không hiểu rằng vì đâu mà tình mãi chẳng nhạt]
O.s
Mình xin lỗi mn nhìu nha. Up chap chậm mình sẽ khắc phục, nhưng về tình cảm của cặp này không thể cắt bớt được, chuyện này có 1 nửa là sự thật và gần như giống mình nên mình viết chi tiết. Còn về nvật chính chắc chắn tình cảm sẽ nhìu nhất. Nếu ghét truyện mình thì mình chịu. Mình viết vì giải trí. Hãy nxét thật chân thành nha. Nhưng về vấn đề đề nghị sửa lại theo ý các mem mình không thể làm được. Ttục ủng hộ Ttsq nha!!!
Arigatou na!