Tiểu Thư Siêu Quậy Băng Giá

Chương 6: Anh em cùng mẹ khác cha




- Tao! - Đến lúc này, mọi ánh nhìn đã hoàn toàn tụ tập xung quanh Bảo Bảo, tuy cái khí thế hừng hực sung sung thế đấy nhưng ai nhìn vào cũng phải thầm cầu mong cho cô gái gan dạ đầy sát khí kia được toàn mạng trở về.Thằng la lớn ban nãy nhíu mày về phía Bảo Bảo, rồi hắn bật tiếng trong khi vẫn chưa nuôi cơn tức giận.

- Lục Ân Bảo Bảo?

- Biết rồi thì biến! - Nó nói với vẻ mặt trông thì hững hờ, nhưng thực sự nó đang cảm thấy nhóm xã hội đen này có vẻ rất quen, hình như đã gặp qua ở đâu thì phải?!

- Mày chính là con nhỏ huênh hoang ở Bar và làm người thằng em tao bầm tím?

- Bầm tím? - Bảo Bảo nhíu mày hồi lâu “thì ra là Bang Trịnh Long” hèn gì nó thấy quen quen, nét mặt Bảo Bảo lại trở về băng giá bình thường - Có lẽ!

- Được lắm con khốn, tao phải cho mày một bài học! - Nói rồi hắn ta đùng đùng xông lên trong sự giận dữ, đàn em của hắn phía sau cũng chuẩn bị, tay nắm chặt gậy guộc. Cũng khá đông, nếu đánh gục tất cả, Bảo Bảo sẽ tốn rất nhiều thời gian, có lẽ sẽ kiệt sức, nhưng nếu có chút sơ sẩy, nó tiêu như chẳng chơi. Thiên vẫn gục dưới nền, mắt cậu giờ đây đã thật sự mù tịt, có mở cũng chẳng thấy được gì, đầu óc lại chao đảo, nhưng cậu vẫn nghe được lời thoại giữa Bảo Bảo với nhóm Bang Trịnh Long, Bảo Bảo, nó không phải cô gái bình thường!

Đàn em Trịnh Long bắt đầu nhào lên, toàn những đàn ông tay chân cao lớn lực lưỡng, ấy thế mà bọn chúng không biết nhục mà vẫn xông lên ra những cú đập từ cây gậy sắt vào người nó. Bảo Bảo chỉ biết né, vì đông người quá, trên tay không có vũ khí chống trả, nó tung ra những cú đá chuẩn xác và những cú đấm thép vào khuôn mặt của đối phương khiến chúng khó đỡ nổi. Đối phương bật ngửa được gần chục tên nhưng những tên bị trúng đòn vẫn kháng cự đứng dậy mà tiếp tục đánh tiếp. Khung cảnh thật hỗn độn, vô cùng hỗn loạn, tiếng đấm đá, tiếng gậy guộc, tiếng tiếp đấp thật mạnh của những tên bị hạ gục. Khuôn mặt Bảo Bảo đã xuất hiện những giọt mồ hôi, tim nó đập ngày một nhanh hơn, có lẽ vì mệt, nó đã sắp kiệt sức. Tình hình chỉ còn năm tên, còn lại bọn chúng đã nằm sải lai mà hôn đất mẹ thân yêu hết cả rồi. Bảo Bảo đang chú ý sử dụng tuyệt chiêu “đấm liên hoàn” vào thằng trước mặt, sơ suất lơ là cảnh giác, không may đã bị tên đằng sau đập mạnh vào cánh tay phải, Bảo Bảo nhăn mặt nhíu mày rồi dùng chân tung cước xử đẹp và gọn tên đó. Nó ôm tay, tuy đau đớn nhưng Bảo Bảo vẫn cố trụ vững để tiếp tục xử nốt ba tên còn lại, trong đó có thằng lớn giọng ban nãy.

- Đại ca, thủ lĩnh ra lệnh rút lui ạ!! - tên nào ở đâu không biết chạy tới thì thầm vào tai hắn ta, hắn chậc lưỡi, đôi mắt vẫn hằn lên những tia tức giận.

- Đứng dậy hết cho tao, rút thôi!!!

Hắn ta nói lớn ra lệnh cho những tên đang lê lết dưới đất, chúng nó cố vực dậy rồi ôm mình mẩy bỏ chạy. Bảo Bảo đứng nhìn, kệ chúng nó, dù gì Bảo Bảo cũng gần cạn kiệt sức lực rồi. Một lúc sau, đàn em Bang Trịnh Long đã đi hết hoàn toàn, không khí lại trở về với im lặng, bọn chúng chạy hết để lại một mớ hỗn động cơ man bao nhiêu là gậy nằm vật vã dưới đất. Bảo Bảo nhếch mép một cái, đến gần Thiên, nó cúi xuống nhìn cậu ta, hình như cậu ta đã bị ai đó chuốc thuốc mê, thân hình mền nhũn không còn sức sống, bộ đồng phục Zen Royal đã ngấm đầy máu, đôi mắt Bảo Bảo ánh lên sự khó hiểu “Bang Trịnh Long? Lại nữa! Thật ngông cuồng!”, nó đỡ Vương Thiên đứng dậy, không biết nhà cậu ta ở đâu, Bảo Bảo đành dìu Thiên về biệt thự Lục Ân, thôi thì để cậu ta ở tạm nhà nó vậy! Đằng nào cậu ta cũng bị thương. Bảo Bảo cong mày, trong lòng trực tuôn trào cảm giác hối hận, biết thế nó khỏi đến đây làm gì? Để rồi phải đánh nhau với lũ Bang Trịnh Long, còn phải vác xác thêm thằng cha này nữa, rõ khổ!!

Dìu Thiên đi một quãng đường cũng không hẳn là xa lắm, nhưng cũng đủ để Bảo Bảo mệt mỏi lừ đừ, chân tay rã rời. Đi vào đại sảnh biệt thự, nhóc Gen bất chợt xuất hiện, thấy chàng trai lạ mặt thì đương nhiên ai cũng phải khó hiểu rồi, Gen nhìn Thiên bật tiếng hỏi.

- Ai thế chị Bảo Bảo?

- Bạn cùng trường, gặp nạn, đưa vào phòng hộ chị! - Nó chả còn hơi đâu để trả lời nhiều, nói gắn gọn cho lẹ. Gen gật gật đầu, rồi giúp nó đỡ Thiên Vào phòng. Thoát khỏi thân hình nặng như con heo của Thiên, Bảo Bảo ngả người xuống ghế sofa, lắc lắc cổ, xoay xoay bả vai cho đỡ mỏi. Nó rót một cốc nước ngửa lên tu ừng ực, đánh nhau vã mồ hôi, dìu Thiên từ đấy trở về đến tận nhà, công nhận, sức nó vẫn còn trâu. Bảo Bảo chậc lưỡi “khốn nạn cho việc thích lo chuyện bao đồng” nó thờ ơ bước vào trong phòng tắm, quần áo dính máu của Thiên, lại đầy mồ hôi, phải tắm rửa sạch sẽ cái đã.

- Băng bó cho cậu ta giùm chị - trước khi vào phòng, nó không quên ngoái đầu lại nói lớn với Gen, sau đó cố thủ trong phòng tắm luôn.

-----

- Tôi đến rồi!! - Dương chậm rãi bước vào nhà với một chiếc vali cỡ nhỏ, cậu ta là con trai mà, ít đồ là phải.

- Trễ quá đấy, phòng cậu trên tầng hai, bên cạnh phòng tôi nhá - Bảo Bảo đáp vỏn vẹn ngắn gọn, rồi ngước mặt lên tivi coi tin tức thời sự. Ngày nào cũng như ngày nào, Bảo Bảo không phải là những cô gái thường hay thích xem phim tình cảm, nó chỉ thích phim hành động và nghe những tin tức thời sự, có liên quan thì tốt, không cần thiết thì thôi, nghe cho có lệ.

Dương lên lầu cất đồ đạc, được một lúc sau, nó đang nhàn nhạt với tách cà phê nóng, tự dưng Dương đùng đùng nổi giận tiến thẳng về phía Bảo Bảo.

- Hàn Vương Thiên, tại sao cậu ta lại ở đây??

Nó bất chợt khựng lại, nó quên Dương với Thiên có mối thâm thù truyền kiếp, Bảo Bảo cười xả lả.

- Lúc cậu kêu tôi về trước, trên đường về gặp cậu ta với lũ Bang Trịnh Long, tình hình thế nào nhìn thấy cậu ta... cậu cũng biết rồi đấy.

- Bang Trịnh Long? - Đến lượt Dương nhíu mày - Mà cậu muốn trở thành người tốt từ khi nào đấy?

- Lỡ phóng lao thì phải theo lao, tôi cũng đâu có muốn giúp! - Bảo Bảo nhún vai hững hờ nhìn Dương, trong khi cậu ta có nét gì đó thoáng chút khó chịu, nó thấy vậy, vỗ vỗ vai Dương nhe răng cười - Thôi nào bạn hiền, làm người nên tốt chút xíu, như thế khi chết mới được lên thiên đàng chứ!

- Thôi cái trò mê tín của cậu đi, tôi đi lên phòng - Dương gạt phăng tay nó ra, hững hờ đi lên phòng, Bảo Bảo thì tuột mẹ nó cảm xúc, thằng bạn đúng là phũ phàng.

Dương và Thiên thật ra là hai anh em cùng mẹ khác cha, người ta thường gặp trường hợp cùng cha khác mẹ nhưng hai thằng này lại ngược lại. Khi Dương lên cấp hai, cậu tò mò về chuyện mẹ mình nên đã khơi ngợi lên từ đó, Dương năn nỉ ba mình kể về mẹ, vì cậu đã không được thấy mẹ từ nhỏ đến giờ, ít ra cũng phải cho cậu một lí do thích đáng chứ! Và thế là, trước sự mất mát thiếu tình thương từ người mẹ, ba Dương đã kể tất tần tật mọi chuyện, từ khi sinh Dương ra mới tròn một tháng tuổi, mẹ Dương đã bỏ đi với một người đàn ông khác. Người đàn ông đó giàu hơn ba Dương rất nhiều, chắc cũng vì lí do đó mà con đàn bà độc ác kia sẵn sàng vứt bỏ đứa con mới lọt lòng của mình vừa được một tháng tháng để về ngôi biệt thự sang trọng khác âu yếm với người đàn ông giàu có đó. Dương nghe thế một mực không tin, ban đầu cậu rất sốc, cậu không tin những lời nói của ba mình là sự thật. Để xác minh điều đó, cậu đã tìm đến biệt thự Hàn Vương, nơi người đàn bà không tâm với người đàn ông giàu có kia đang sống. Quả đúng như lời ba Dương nói, tất cả đều là sự thật, mẹ Dương không màng lo nghĩ sẵn sàng kể hết lại đầu đuôi câu chuyện và tự nhận mình là mẹ ruột của Dương với cảm xúc chẳng thể nào nói được, bà ta nói chuyện với Dương y như nói chuyện với người lạ vậy, bà ta còn trịnh trọng tuyên bố là sau khi về biệt thự Hàn Vương, bà ta đã có con với người đàn ông giàu có đó và sinh ra một bé trai tuấn tú, sinh sớm và trạc tuổi Dương, không ai khác chính là Hàn Vương Thiên. Dương nghe xong, thực sự, cậu thực sự rất sốc, thế giới như sụp đổ trước người đàn bà tâm địa độc ác này, cậu thật sự tuyệt vọng, mong ước nhỏ nhoi những lời ba nói không phải sự thật đã hoàn toàn vụt tắt, những tia hi vọng cũng đã hoàn toàn vụt tắt. Bà ta, một người đàn bà độc ác tham lam, Dương vẫn còn nhớ khuôn mặt đó, một khuôn mặt gian trá quỷ quyệt, cậu hận lắm, cậu căm thù lắm, nhưng cậu vẫn chả làm được ngoại trừ nuôi cơn giận chút hết vào Hàn Vương Thiên, đứa con của bà ta và người đàn ông giàu có đó. Chính vì thế, Dương mới không mấy thiện cảm với Thiên, thấy Thiên là cậu đã chướng mắt, không bao giờ quên được người đàn bà đã vứt bỏ tình thương, vứt bỏ đứa con đầu lòng của mình. Thật độc ác!!! Thật nhẫn tâm!!!

...

...

Bảo Bảo nhẹ nhàng bước vào căn phòng, Thiên vẫn đang nằm đấy, vết thương đã được băng bó kĩ càng rồi, chắc tại thuốc mê đã ngấm sâu quá nên đến giờ cậu vẫn chưa tỉnh. Ngắm nhìn kĩ, cậu ta cũng có thể nói là đẹp, mái tóc đen mềm mượt phủ đi vầng trán cao cùng đôi mày thanh tú, hàng mi cong dài nhẹ nhàng rung, đôi môi mỏng mịn với làn da trắng, cằm cực kì v-line, con nhà giàu có khác, da trắng mịn mà không có mụn. Nhìn sơ qua tổng thể, kết luật của Bảo Bảo đó là “đẹp”, khi ngủ, đôi mắt Thiên ngắm nghiền, rất thanh thản bình yên, không lạnh lùng thờ ơ như bình thường. Khi Thiên chìm vào giấc mộng cũng là lúc khuôn mặt Thiên thả lỏng, cảm giác sự khó nhọc buồn phiền của sự đời đều không còn, chúng đã hòa tan vào giấc mông và bay đi, phân tán khắp nơi. Giờ đây, chỉ còn lại là một chàng trai lãng tử quyến rũ bình thường, không lạnh lùng, không buồn phiền, không lo âu, hoàn toàn thanh thản, nhẹ nhõm.

Bảo Bảo trở về thực tại, nó quay gót chuẩn bị bước đi thì có tiếng động đậy, Bảo Bảo khẽ quay đầu, Thiên nằm phía trước từ từ hé mở mắt, đôi mắt nâu cà phê dần dần mở ra, trước mặt Thiên, cô gái xinh xắn đang đứng nhìn cậu với vẻ mặt thật khó đoán, Thiên nhíu mày khi cảnh tượng nơi đây trông rất lạ, cậu bật tiếng lạnh lùng:

- Đây là đâu?

- Nhà tôi - Bảo Bảo đứng đó hờ hững đáp.

- Tại sao?

- Tôi cứu cậu.

- Không trả ơn.

- Tôi đâu cần trả.

Nghe đến đây Thiên không nói nữa, cậu khẽ cựa mình ngồi dậy, khắp mình cậu đau nhức êm ẩm nhưng cậu gắng gượng để không bật tiếng, Thiên chịu dựng trong lòng khẽ nhăn mặt. Bảo Bảo chậc lưỡi rồi cũng tiến đến đỡ Thiên ngồi dậy, cậu bước xuống giường, vì căn phòng gần ban công nên Thiên ra ngoài hóng gió, ngắm sao, nó cũng lầm lũi theo sau để đỡ lấy Thiên, mắc công cậu ta lại không đứng vững mà té nhào xuống đất nữa thì khổ.

Bầu trời đêm quả thực rất tuyệt, nó có cảm giác gì đó êm dịu xao xuyến lòng người. Trời giờ đây không có một gợn mây, chỉ thấy Trăng và ngàn vạn Ngôi Sao nhỏ bé. Ánh Trăng không như Mặt Trời, nó không chói chang và đầy vẻ hung hãn, mà nó rất dịu dàng và dễ chịu, nhưng vẫn đủ sức soi sáng vạn vật, soi xuống hình ảnh bóng dáng hai con người phía dưới, Thiên và Bảo Bảo đang chìm vào khung cảnh nên thơ của buổi đêm, Sao Trăng hòa quyền vào nhau đã tạo nên một không gian tĩnh lặng chứa đầy sự bình yên. Bất chợt, Bảo Bảo xé tan thực tại với dòng suy nghĩ của Thiên bằng một câu nói.

- Tại sao cậu bị Bang Trịnh Long hại?

- Bọn chúng phát hiện tôi là người của Lão Đại. - Thiên như vô thức trả lời, đáng lẽ cậu không nên nói ra như thế, sẽ rất nguy hiểm vì những con người cậu không thân thiết, không thể tin cậy.

- Lão Đại?

- Ờ!

- Tôi và Dương cũng là người của Lão Đại - Ngay khi nghe xong câu nói của nó, Thiên nhíu mày, Lão Đại cũng có nói sẽ có hai người nữa cùng hợp tác với cậu, chẳng lẽ chính là Dương và Bảo Bảo, lí nào là vậy?

- Cậu và Dương... là “cặp đôi sát thủ”? - Thiên thờ ơ hỏi nhưng vẻ mặt đã thoáng chút sững sờ xen lẫn sự bất ngờ.

- Cậu biết?

- Lão Đại dặn tôi, tìm và làm việc cùng hai người mệnh danh là “cặp đôi sát thủ“.

Lần này đến Bảo Bảo ngạc nhiên, nó trợn tròn mắt, miệng thì há hốc. Hàn Vương Thiên, cậu ta cùng hợp tác chung với nó và Dương, nghĩa là sao? Lão Đại định có ý đồ gì đây? Không phải Lão ta nói chỉ có hai người duy nhất đó là nó và Dương thôi à? Thiên, cậu ta chui đâu ra đây? “Chuyện quái????”