Tiểu Thụ Rau Câu Nhà Tôi

Chương 18




“Anh thích em kìa.”

Nó dùng câu khẳng định, mắt to trong veo sáng ngời nhìn tôi chằm chằm.

Tôi im lặng, đưa tay thả nó xuống sô pha, chỉ chỉ mình: “Nam đấy.” Sau đó chỉ chỉ nó: “Cũng tính là nam đấy.”

“Gì mà ‘cũng tính’ hả? !” Nó bất mãn hừ một tiếng, híp mắt nhìn tôi, “Chắc chắn là anh thích em rồi, cho nên mới không muốn em đi!”

Tôi lại chỉ vào mình: “Người Trái Đất.” Chuyển hướng, chỉ nó: “Người ngoài hành tinh.”

Nó không chịu, huơ huơ xúc tu kháng nghị: “Kết hôn xuyên hành tinh đang được đẩy mạnh đấy!”

“Lạy em…” Tôi ôm đầu khóc thét, “Anh không muốn em đi cũng đâu phải là anh thích em đâu…”

Vành mắt lại mọng nước lần nữa, nó ủy khuất cúi đầu lầm bầm: “Anh không thích em… Biết ngay mà, anh không thích em… Anh muốn đuổi em đi…”

“Em muốn về nhà…” Nó xoắn xúc tu, nước mắt bắt đầu rơi tự do. Đốm nước trên sô pha còn chưa khô đã tiếp tục lan ra một vũng to.

Tôi vô lực cả người, nhỏ giọng biện hộ: “Anh cũng chưa nói anh không thích em mà…”

“Vậy chính là thích rồi!” Nó nhanh chóng ngẩng đầu, nước mắt tèm lem trừng tôi tàn bạo, bộ dạng ‘Anh mà dám nói không phải là em khóc chết cho anh xem’.

“Anh…” Tôi do dự.

“Anh thích em anh thích em ~” Nó gào thét, xúc tu trong suốt dưới ánh mặt trời nhảy múa điên cuồng trên đỉnh đầu.

“Anh…”

“Anh thích em ~ “

“Em…”

“Anh thích em ~ “

Ầm!

Tôi nện một quyền lên sô pha.

Nó lập tức yên lặng, ôm đầu lui qua một bên.

“Rốt cục đến phiên anh nói chưa?” Tôi ngoài cười nhưng trong không cười, ngồi xuống cạnh nó.

Hai mắt nhấp nháy, nó thì thầm: “Anh thích em không…”

Tôi thở dài, đưa tay sờ quả đầu mềm mại trơn bóng của nó: “Anh thích em.”

Nó bất động, mắt to thẳng tắp nhìn tôi say đắm.

Mặt lại bắt đầu nóng lên, tôi chật vật muốn chết, chỉ có thể né tránh ánh mắt nó.

Tay chợt mát lạnh, bị xúc tu nó kéo lại.

Nó mơ màng nghiêng đầu hỏi tôi: “Anh vừa nói gì? Hình như em không nghe rõ…”

“Kệ mày.” Tôi nghiêm mặt định rút tay về.

Nó cũng không thả ra, xúc tu quấn quít lấy tôi, toàn bộ thân thể đung đưa giữa không trung.

Tôi càng hoảng hốt, vội vã dùng tay kia nâng nó.

Nó vẫn chẳng quan tâm, chỉ ôm tay tôi mà cười khúc khích: “Trần ~ Anh nói anh thích em rồi kìa ~ “

Có lẽ do bộ dáng nó quá ngốc, ngốc đến mức khiến tôi không đành lòng nói “không” —— Tôi gật đầu rồi. Tôi cứ thế mà gật – đầu – rồi.

Một người đàn ông sống hai mươi lăm năm cứ thế mà nói “Anh thích em” với một cái con giống như cái rau câu, đã thế còn cùng giới tính.

Nó cong cong đôi mắt, cọ cọ tay tôi nịnh nọt, nghiêm trang nói với tôi rằng: “Để báo đáp lại, em cũng thích anh lắm ~ “

Để báo đáp lại… Tôi đáng thương đến mức cần ‘báo đáp’ của vật nhỏ kia ư? Mà đáng thương hơn chính là… tôi cư nhiên còn thấy vui vẻ…

“Ườm… ” Nó gật đầu, lẩm nhẩm, “Phải báo cho hai lão người điên kia chuẩn bị đến đón mới được.”

Tôi vẫn còn đắm mình trong vực sâu thăm thẳm, không đếm xỉa tới nó.

Nó múa may một hồi trong lòng tay tôi, đến lúc dừng lại thì trong xúc tu đã xuất hiện một vật thể be bé như chiếc cúc áo. Nó hừ nhẹ, giơ vật kia lên gần miệng, mặt mày rạng rỡ nói: “Ông điên kia! Tôi tìm được Hita rồi này ~ phái người tới đón tôi về nhà đi ~ “

Nói xong, nó múa thêm một chập nữa, cúc áo biến mất.

Sau đó, tôi nghe thấy tiếng nghiến răng của mình: “Mày thấy có nên giải thích gì đó không nhỉ?”