Tiểu Thư Phế Vật Thật Yêu Nghiệt

Quyển 5 - Chương 14-1: Hỏa diễm thâm uyên (1)




Tiểu nam hài thoạt nhìn chỉ mới năm sáu tuổi, ngồi trên vai một con Xích Hỏa Viên, tay vịn trên tường, đầu ghé vào trên đó. Nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp nhìn qua, nói: "Các ngươi đang thân ái, ta nhìn thấy. Hì hì!"

Mặt Độc Cô Thiên Diệp càng đỏ hơn, nhìn tiểu nam hài hỏi: "Ngươi là ai? Sao lại nằm úp sấp trên tường viện của ta ?"

"Đây rõ ràng là viện của tiểu thúc ta, sao lại thành của ngươi ?" Tiểu nam hài thanh thúy trả lời, sau đó vỗ vỗ đầu Xích Hỏa Viên, nói: "Tiểu Nhất, ta muốn đi xuống."

Xích Hỏa viên thả tiểu nam hài từ trên vai nó xuống, hắn thu Xích Hỏa viên vào trong không gian linh thú, sau đó đẩy cửa chạy đi vào. Đi vào đứng trước Độc Cô Thiên Diệp, nhìn nàng hỏi: "Ngươi là nữ nhi tiểu thúc phải không ?"

Độc Cô Thiên Diệp gật gật đầu, hỏi: "Ngươi là con nhà tứ bá Độc Cô Thiên Lân đúng không ?"

Kêu phụ thân nàng là tiểu thúc, lại chỉ khoảng năm sáu tuổi, rất giống tiểu nhi tử nhà tứ bá mà Độc Cô Dật Lan nói với nàng.

" Hả? Làm sao mà ngươi biết là ta?" Tiểu nam hài tò mò hỏi.

"Đoán ." Độc Cô Thiên Diệp nháy ánh mắt nói, "Ngươi còn không trả lời vì sao ngươi nằm úp sấp trên tường viện của ta ?"

"Ta nhìn thấy Thiên Lan tỷ tỷ đến đây, ta lập tức theo nàng, vừa mới trốn xong thì nhìn thấy nàng bị quăng ngã xuống đất. Sau đó ta nằm úp sấp lên xem ai lợi hại như vậy, hì hì, sau đó thì ta nhìn thấy các ngươi thân ái nga!" Độc Cô Thiên Lân cười đến tà ác.

"Khụ khụ, ngươi về khi nào vậy ?" Độc Cô Thiên Diệp nhanh chóng chuyển đề tài, còn đưa linh quả Tử Tiêu gọt sẵn cho hắn ăn.

Độc Cô Thiên Lân cũng không sợ người lạ, nhận lấy linh quả bắt đầu cắn, vừa ăn vừa nói: "Ta về ngày hôm qua, một hồi thì nghe thấy có người nói về ngươi, sau đó ta nghĩ đi xem xem ngươi có phải như bọn họ nói không. Nếu ngươi giống bọn họ nói thì ta quyết định không thích ngươi. Nhưng ngươi thật là khác, tuy không thể tu luyện, người vẫn không tệ. Cho nên ta cảm thấy thích ngươi, nếu có người khi dễ ngươi, ta sẽ bảo vệ ngươi."

"Phốc xuy!" Độc Cô Thiên Diệp bị lời nói của Độc Cô Thiên Lân chọc cười, nắm gương mặt của hắn nói: "Ngươi nhỏ như vậy có thể bảo vệ ta sao?"

Độc Cô Thiên Lân vuốt ve tay Độc Cô Thiên Diệp, vẻ mặt tự tin nói: "Đương nhiên có thể, sau này ta sẽ rất lợi hại, giống như ngũ thúc vậy đó."

Tử Tiêu ở một bên không vui, nhìn Độc Cô Thiên Lân nói: "Nữ nhân của ta tự ta bảo vệ, ngươi đi bảo vệ nữ nhân của ngươi đi."

"Ta không có nữ nhân." Độc Cô Thiên Lân nói, "Giờ ta thích nàng, ta phải bảo vệ nàng."

"Không có thì đi tìm!"

"Không đi. Nếu không Thiên Diệp tỷ tỷ làm của nữ nhân ta đi? !"

Mặt Tử Tiêu đen đến không thể đen hơn, Độc Cô Thiên Diệp ở một bên cười đến không thở nổi. Lúc này Độc Cô Dật Lan đến, nhìn thấy Độc Cô Thiên Lân và Tử Tiêu mắt to trừng mắt đôi mắt nhỏ, Độc Cô Thiên Diệp thì ở một bên cười.

"Có chuyện gì mà vui vẻ như vậy?" Độc Cô Dật Lan đi vào hỏi.

"Tam bá đến đây, vào ngồi đi." Độc Cô Thiên Diệp hô, chuẩn bị đi vào phòng chuyển ghế, bị Độc Cô Dật Lan ngăn trở.

"Không cần phiền toái, ta tới là nói cho con, vài vị bá bá khác của con đã về, thái nãi nãi của con bảo ta tới gọi con đi qua."

"Bây giờ ?"

"Đúng. Thiên Lân, đi thăm thái nãi nãi thôi." Độc Cô Dật Lan kêu Độc Cô Thiên Lân.

Độc Cô Thiên Lân xoa xoa ánh mắt chua xót, nói: "Hừ, khi ta quay lại lại tới tìm ngươi trừng mắt ! Ngươi chờ cho ta!" Sau đó đi tới bên người Độc Cô Dật Lan.

Độc Cô Thiên Diệp đứng dậy, Tử Tiêu một phen giữ chặt nàng, nói: "Ta cùng đi với nàng."

Độc Cô Thiên Lân chạy đến bên người Độc Cô Thiên Diệp, kéo tay nàng, đắc ý nâng nâng cằm Tử Tiêu với. Tử Tiêu hừ hừ, không so đo với hắn.

Bốn người tới chủ viện, thị vệ đã chờ sẵn ở cửa .

Lần này không phải đi phòng nghị sự, mà là chính sảnh, khi Độc Cô Thiên Diệp đi vào nhìn thấy bên trong đã ngồi rất nhiều người. Phượng Tam Muội nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp đi vào, thì huơ tay nói: "Thiên Diệp, lại đây, ngồi ở đây." Nói xong còn bảo người bỏ thêm hai cái ghế dựa bên cạnh mình.

Lời nói của Phượng Tam Muội khiến những người ở đây cả kinh, không phải bà rất chú trọng lễ giáo sao? Quy củ gia tộc bình rất nghiêm, hiện tại cũng không cố kị chi tự lớn bé, để cho Độc Cô Thiên Diệp ngồi cạnh bà. phế vật này được bà yêu thích như vậy sao?

Độc Cô Thiên Diệp nhìn thấy biểu tình của mọi người, nói: "Thái nãi nãi, bọn con ngồi ở đây là được." Nói xong cùng Tử Tiêu ngồi xuống trên ghế xa nhất, Độc Cô Thiên Lân chạy đến ngồi xuống trên đùi nàng.

Mọi người nghe nàng kêu Phượng Tam Muội thái nãi nãi, lại cả kinh. Phượng Tam Muội vẫn đều làm cho người ta kêu bà là bà cố, xưng hô thân thiết thái nãi nãi này không cho những người khác kêu. Trong lòng mọi người nhất thời bất bình.

Độc Cô Thiên Lân đi kêu theo Độc Cô Thiên Diệp lên: "Thái nãi nãi, bà có nhớ tiểu Thiên Lân không ? Tiểu Thiên Lân rất nhớ bà."

Phượng Tam Muội nghe thấy lời nói của Độc Cô Thiên Lân thì vui vẻ cười, nói: "Thái nãi nãi nhớ con lắm, nhưng con có vẻ càng thích Thiên Diệp tỷ tỷ hơn, cũng không đến chỗ của thái nãi nãi."

Độc Cô Thiên Lân rối rắm một chút, cuối cùng vẫn nói: "Thái nãi nãi, con thích ngồi cùng Thiên Diệp tỷ tỷ."

Phượng Tam Muội nghe xong cũng không so đo, uống một ngụm trà, nói: "Hôm nay các ngươi đều đã về, chúng ta cũng coi như đoàn tụ nhỏ. Thời gian trước Thiên Diệp trở lại, tin tưởng các ngươi có nghe nói. Giờ các ngươi nhận thức lẫn nhau một chút đi. Thiên Diệp, đây là gia gia nãi nãi của con." Phượng Tam Muội chỉ vào người ngồi ngay dưới bà.

Độc Cô Thiên Diệp nhìn một chút, gia gia Độc Cô Trần Viễn rất giống Độc Cô Vân Hằng, nhất là ánh sáng bá đạo trong mắt. Nãi nãi Giải Băng thoạt nhìn hơi lạnh lùng, nhưng cũng coi như có vẻ khách khí với nàng, hơi mỉm cười với nàng. Nàng đứng dậy hành lễ với hai người, kêu: "Gia gia, nãi nãi.”

"Ân." Độc Cô Trần Viễn đơn giản ừ thì không lên tiếng nữa. Giải Băng hơi đỡ một chút, nói: "Mau đứng lên."

"Cảm ơn nãi nãi." Độc Cô Thiên Diệp đứng dậy nói.

"Đây là nhị gia gia nhị nãi nãi của con." Phượng Tam Muội lại chỉ hai người đằng sau nói. Độc Cô Thiên Diệp lại hành lễ với hai người, sau đó Phượng Tam Muội lại giới thiệu người khác cho nàng. Một hồi làm quen người thân này mất nửa giờ.

Độc Cô Trần Viễn có bốn huynh đệ, một người yểu mệnh, bây giờ còn ba người. Tử nữ của bọn họ có hai ba mươi người, hơn nữa còn thành hôn, Độc Cô Thiên Diệp nhanh chóng làm quen. Sau đó đến đồng lứa với nàng, ca ca tỷ tỷ nhiều không đếm xuể, giờ trong đại sảnh có năm sáu mươi người, cộng thêm trưởng bối, toàn bộ đại sảnh ngồi hơn trăm người. Nhưng người nhỏ hơn nàng chỉ có một mình Độc Cô Thiên Lân.

Những người này, có người khinh thường nàng, cũng có người có vẻ hiền lành với nàng. Những người không quen này, nàng không để ở trong lòng.

Độc Cô Thiên Lan nhìn thấy Tử Tiêu, lòng đã sớm hòa tan, không ngừng nhìn hắn. Mẫu thân của nàng, cũng là nhị bá mẫu của Độc Cô Thiên Diệp Nạp Lan Phi Vũ nhìn thấy ánh mắt hoa si của nữ nhi mình, nhịn không được nhíu mày, nhìn theo ánh mắt của nàng, nhìn thấy Tử Tiêu vào cùng Độc Cô Thiên Diệp cùng.

"Hắn là ai? Sao có thể đến ta Độc Cô gia chính sảnh." Nạp Lan Phi Vũ nhìn Tử Tiêu lớn tiếng hỏi.

Lực chú ý của mọi người lập tức tập trung trên người Tử Tiêu, có tò mò, có sợ hãi than, có chán ghét.

Phượng Tam Muội nhìn Tử Tiêu, nói: "Hắn là vị hôn phu của Thiên Diệp, tên Tử Tiêu."

Vị hôn phu của phế vật? Người vĩ đại như vậy cư nhiên là vị hôn phu phế vật? Hơn nữa Phượng Tam Muội còn đồng ý hắn đến nơi này, tức là đã thừa nhận thân phận của hắn !

"Vị hôn phu? Tuổi còn trẻ đã nghĩ chuyện tình nam nữ, còn thể thống gì!" Nạp Lan Phi Vũ dùng dáng vẻ của trưởng bối quát lớn.

Phượng Tam Muội nghe thấy lời nói của Nạp Lan Phi Vũ, sắc mặt lạnh lùng, nói: "Ta đồng ý, sao nào, ngươi có ý kiến?"

Mọi người đều nghe ra không vui trong lời nói của Phượng Tam Muội, Nạp Lan Phi Vũ nhanh chóng giải thích: "Tổ mẫu ngài hiểu lầm, con sợ Thiên Diệp tuổi quá nhỏ, không hiểu việc này, sợ nàng bị lừa. Dù sao nàng không thể tu luyện, nếu không giữ mình,về sau sẽ không tốt cho việc lập gia đình !"

Lời nói của Nạp Lan Phi Vũ vừa ra, trong đại sảnh nhất thời yên tĩnh đến mức cả tiếng kim rơi cũng nghe thấy. Tuy người tu luyện cũng không coi trọng trong sạch gì đó, nhưng trước mặt nhiều người như vậy đàm luận thân thể của Độc Cô Thiên Diệp, là vũ nhục trần trụi! Còn nói nàng chuyện là phế vật mà mọi người đều tránh!

Phượng Tam Muội lập tức phát hỏa, đưa tay ném ly trà xuống, quát lớn: "Làm càn!"

Lúc này Nạp Lan Phi Vũ mới ý thức được mình vừa mới cái gì, bà chỉ ghen tị phế vật kia cư nhiên có thể tìm được vị hôn phu tốt như vậy, mà nữ nhi của mình vĩ đại như vậy lại không người để ý tới, mới nói mà không dùng đầu óc. Giờ nhìn thấy Phượng Tam Muội tức giận như vậy, sợ tới mức lập tức không dám nói tiếp nữa.

"Tổ mẫu, con không ý tứ kia, con chỉ lo lắng cho Thiên Diệp." Nạp Lan Phi Vũ lập tức quỳ xuống giải thích.

"Câm mồm!" Phượng Tam Muội tức giận vỗ bàn, nói: "Cháu cố ta nhận về còn không đến lượt ngươi giáo huấn, trong lòng ngươi nghĩ thế nào thì lòng ngươi hiểu được. Đừng tưởng rằng ta tuổi lớn nghe không hiểu !"

Nhị bá Độc Cô Dật Hồng nhanh chóng quỳ bên cạnh Nạp Lan Phi Vũ, nói: "Tổ mẫu đừng tức giận, Phi Vũ nàng không có ý tứ khác."

"Không có ý tứ khác thì nói như vậy, nếu có ý tứ khác, vậy không phải sẽ muốn mệnh Thiên Diệp sao ? !" Phượng Tam Muội tức giận nói.

"Thái nãi nãi, nương con không..." Độc Cô Thiên Lan cũng quỳ xuống, trong lòng không ngừng mắng Độc Cô Thiên Diệp.

"Làm càn! Ta cho phép ngươi gọi ta thái nãi nãi sao?" Phượng Tam Muội nói.

"Thiên Diệp muội muội không phải kêu như vậy sao?" Độc Cô Thiên Lan không rõ vì sao ngay cả xưng hô cũng phải mắng nàng.

"Đó là ta cho phép !" Ý tứ là ngươi không có tư cách kia!

Nạp Lan Phi Vũ và Độc Cô Thiên Lan nghe thấy lời nói của Phượng Tam Muội, tức giận đến cắn răng! Bất công thế này cũng quá rõ ràng !