Tiểu Thư Phế Vật Thật Yêu Nghiệt

Quyển 4 - Chương 12-2: Thần khí phi vũ (2)




Bóng người đi ra từ bóng đêm, là người của Công hội Luyện khí sư kia.

"Như thế nào, Nam Cung, đi theo chúng ta muốn đả kiếp?" Hác Bằng Du cười nói.

Nam Cung Phi không để ý Hác Bằng Du, nhìn Độc Cô Thiên Diệp, nói "Ta có thể nhìn xem Phi Vũ ngươi chụp được không?"

Độc Cô Thiên Diệp nghe thấy Hác Bằng Du gọi hắn là Nam Cung, thì biết hắn là đồ đệ của Hội trưởng tổng công đoàn Công hội Luyện khí sư, địa vị bọn Hác Bằng Du ở Công hội Linh sư lắm.

Nàng nhìn nhìn bọn Hác Bằng Du, bọn họ không phản đối, tức là nói người này coi như có thể tin. Lấy đao kích loang lổ từ nhẫn không gian ra, đưa cho Nam Cung Phi.

Nam Cung phi kích động nhận Phi Vũ, lấy tay sờ sờ, cẩn thận cảm thụ rung động từ đầu ngón tay truyền đến. Hồi lâu, mới trả nó lại cho Độc Cô Thiên Diệp.

"Cảm ơn." Nam Cung Phi nói.

"Không cần khách khí." Độc Cô Thiên Diệp cười cười, nói, "Sư huynh, chúng ta về thôi."

Cáo biệt Nam Cung Phi, ba người Độc Cô Thiên Diệp trở lại khách sạn. Có mấy người đã lui phòng, giờ khách sạn không chật chội như trước, có người chuyển lại đây ở. Cho nên khi bọn họ về thì thấy được người chờ bọn họ ở cửa.

"Ca." Phong Khinh Nặc vẫy tay với Phong Khinh Nhiễm."Ca, sao giờ mọi người mới về, chúng ta đợi đã lâu ."

"Lúc nãy có chút việc." Phong Khinh Nhiễm đơn giản giải thích. Sau đó đối với nói với nam tử trung niên một bên: "Chung bá."

"Khinh Nặc muội muội vốn không nhìn thấy chúng ta, ai, tiểu sư muội, chúng ta vẫn là trở về tắm rửa đi ngủ." Hác Bằng Du nói.

Phong Khinh Nặc bĩu môi với Hác Bằng Du, nói: "Ai bảo mỗi lần huynh đều khi dễ muội, muội mới không để ý tới huynh." Sau đó nhìn Độc Cô Thiên Diệp nói: "Ca, đây là tiểu sư muội của huynh sao, thật xinh đẹp! Xin chào, ta là Phong Khinh Nặc."

"Độc Cô Thiên Diệp." Độc Cô Thiên Diệp nói.

"Thiên Diệp, sao ngươi lại trở thành đồ đệ của Thì gia gia? Nói cho ta nghe được không, Thì gia gia nói không thu nữ đồ đệ, sao ngươi đả động được hắn ?" Phong Khinh Nặc hỏi liên tiếp mấy vấn đề.

Tuy rằng tuổi nàng lớn hơn Độc Cô Thiên Diệp, nhưng là vì đại bộ phận thời gian đều tu luyện, cho nên người có vẻ đơn thuần, nghĩ tới cái gì thì hỏi cái đó.

Không thu nữ đồ đệ ? Vậy vì sao lúc trước lại thu nàng ? Độc Cô Thiên Diệp nhìn về phía Hác Bằng Du, Hác Bằng Du nhún nhún vai, tỏ vẻ không nên hỏi ta.

"Có cái gì thì ngày mai rồi nói, giờ về nghỉ ngơi hết đi." Phong Khinh Nhiễm mở miệng, mọi người đều ngoan ngoãn trở về ngủ.

Ngày hôm sau, Phong Khinh Nặc chạy tới tìm Độc Cô Thiên Diệp, Độc Cô Thiên Diệp nói nàng cho khiến nàng buồn bực rất lâu.

"Vì sao Thì gia gia không thu ta làm đồ đệ? Nhất định là ta không đủ vĩ đại! Được rồi, ta phải tiếp tục cố lên!" Phong Khinh Nặc nói.

Vốn mọi người định khi hội đấu giá chấm dứt sẽ đi Nấm thành dự sinh nhật của Thì Hoằng Quy, nhưng vì thời gian còn sớm, Độc Cô Thiên Diệp tính tự mình đi một thời gian trước, sau đó lại đi Công hội Linh sư dùng truyền tống trận đi qua. Mình còn có thể thưởng thức phong cảnh đọc đường.

Độc Cô Thiên Diệp dùng thời gian vài ngày luyện chế 6 viên Tam Nguyên đan, sư phó và thêm bốn vị sư huynh, còn có Phong Khinh Nặc một người một viên. Phong Khinh Nặc thật không ngờ Độc Cô Thiên Diệp sẽ luyện chế cho nàng, khi nhận đan dược vô cùng kích động. Còn nghĩ tuổi của Độc Cô Thiên Diệp nhỏ hơn mình, thực lực cao hơn mình, còn là luyện đan sư cấp 8, khó trách Thì gia gia thu nàng làm đồ đệ.

Luyện đan xong, mọi người khởi hành đi thành Nấm. Lần đầu tiên nghe thấy tên này Độc Cô Thiên Diệp nhịn không được nghĩ, không biết tên này là ai đặt, chẳng lẽ là vì thành chủ thích ăn nấm sao?

Nàng chỉ là tùy tiện nghĩ, lại trúng ngay hồng tâm. Vì thành chủ nơi đó thích ăn nấm, mỗi bữa cơm phải có nấm, cho nên đặt tên là thành Nấm.

Phía tây bắc quận Mậu Lâm giáp ranh với quận Thạch, thành Nấm là thành thị lớn nhất quận Thạch, ở chỗ trung tâm nhất của quận Thạch. Mấy người Độc Cô Thiên Diệp một đường đi về hướng tây, bay qua bình nguyên, sơn mạch, đầm lầy vân vân.

Chạng vạng hôm nay, bọn họ hạ xuống trên một đỉnh núi, nghĩ rằng sẽ nghỉ ngơi ở đây một đêm mới đi tiếp. Nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp nhanh nhẹn dựng lều, Phong Khinh Nặc xấu hổ, tỏ vẻ bội phục cũng muốn học tập nàng.

"Tỷ tỷ, đêm nay ăn thịt nướng đi ? Muội muốn ăn thịt nướng tỷ làm." Tiểu Hỏa chạy đến bên người Độc Cô Thiên Diệp làm nũng.

"Nữ nhân, ngươi chưa làm thịt nướng cho ta ăn." Đản Đản ở giữa không trung, hai tay ôm ở trước ngực, thanh âm nhu nhu nói ra lời nói làm Độc Cô Thiên Diệp không nói gì.

Nghĩ đến mình quả thật đã lâu không có làm cho bọn nó ăn, Độc Cô Thiên Diệp quyết định đêm nay làm một chút. Dựng lều xong, nàng lấy dụng cụ ra, chuẩn bị làm đồ ăn cho mọi người.

Bởi vì chưa ăn qua đồ do Độc Cô Thiên Diệp làm, mấy người Hác Bằng Du tỏ vẻ phi thường tốt. Phong Khinh Nặc muốn hỗ trợ, nhưng sau khi nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp lấy đồ ra, quyết đoán buông tha.

Độc Cô Thiên Diệp chuẩn bị xong, sau đó nấm hương, củ sen gì đó hầm cùng nhau, để Tiểu Hỏa thỉnh thoảng lại đi quấy nồi. Sau đó xuất ra bát tô, chuẩn bị xào rau. Nguyên liệu đều trồng trong Luyện Yêu Hồ, trực tiếp dùng là được.

"Ngươi đây là nguyên liệu nấu ăn gì? Có thể ăn sao?" Hác Bằng Du nhìn nguyên liệu cổ quái thì ngạc nhiên, không xác định hỏi.

"Nếu huynh lo lắng, có thể lựa chọn nhìn bọn ta ăn." Độc Cô Thiên Diệp nói.

"Ngạch, vậy để huynh nếm thử đi. Dù sao cũng là lần đầu tiên làm tiểu sư muội, thế nào cũng phải cho muội mặt mũi." Hác Bằng Du lại nhìn thoáng qua cà chua, hạt tiêu, nói.

Làm đồ ăn xong, Độc Cô Thiên Diệp lại nướng thịt đã xuyến xong, bắt đầu nướng. Mọi người nhìn động tác nước chảy mây bay lưu loát sinh động của nàng, ngửi mùi đồ ăn bay ra, đáy lòng bội phục bay thẳng lên mặt, nước miếng chảy ròng ròng.

Không đến nửa giờ sau, Độc Cô Thiên Diệp làm xong hết, Tiểu Hỏa đã chuẩn bị bàn xong, Độc Cô Thiên Diệp bưng đồ ăn lên, còn chưa nói, mấy người khác đã bắt đầu động thủ. Thỉnh thoảng phát ra tiếng chậc chậc tán thưởng.

Độc Cô Thiên Diệp đồ ăn làm riêng cho Đản Đản trước mặt hắn, sau đó lại kêu Lam Nguyệt ra, chuẩn bị một phần ăn cho nó.

"Mẹ, ngạch, tỷ tỷ thật tốt với cục cưng! Này nọ ăn ngon thật!" Lam Nguyệt uống một ngụm cháo, vẻ mặt hạnh phúc nói.

"Tay nghề bình thường." Đản Đản nói, tay nhỏ bé kia lại càng không ngừng bỏ đồ ăn vào miệng.

" Tay nghề tiểu sư muội thực tốt, ha ha, làm ăn ngon hơn lão tam!" Hác Bằng Du nói, may mắn vừa nãy mình cũng không nói không ăn gì đó, bằng không tốt đồ ăn ngon như vậy mình cũng chỉ có thể nhìn .

"Lần sau tỷ tỷ lại làm cho cục cưng nhé!" Lam Nguyệt ăn luôn chút thịt nướng cuối cùng, mở mắt to nhìn Độc Cô Thiên Diệp nói.

Nhìn ánh mắt ngây thơ vô tà của Lam Nguyệt, Độc Cô Thiên Diệp gật đầu nói: "Tốt, chờ khi có thời gian, sẽ làm cho các ngươi."

"Được được, tỷ tỷ thật tốt!" Lam Nguyệt vỗ chưởng kêu vui vẻ.

Độc Cô Thiên Diệp cười cười, đột nhiên thu Đản Đản và Lam Nguyệt vào Luyện Yêu Hồ, toàn thân buộc chặt đứng lên nhìn xa xa.

Phong Khinh Nhiễm, Hác Bằng Du và Chung bá cũng đứng lên, chỉ có Phong Khinh Nặc không rõ, hỏi: "Làm sao vậy ?"

Bọn họ chưa kịp nói cho nàng, nàng đã biết vì sao, bởi vì nàng cũng cảm thấy một cỗ sát khí đánh úp về phía bọn họ.