Tiểu Thư Phế Vật Thật Yêu Nghiệt

Quyển 2 - Chương 8: Ta chỉ cần kết quả




"Muốn cái gì, nói thẳng đi." Độc Cô Thiên Diệp lạnh lùng nói.

"Chúng ta đi đài giao đấu đánh một hồi, nếu ngươi thắng, chúng ta sẽ nhận ngươi vào lớp chúng ta; nếu ngươi thua, vậy mời ngươi đi khỏi lớp." Đứng đầu nói.

Độc Cô Thiên Diệp nhìn một vòng, phát hiện người của lớp thứ nhất hạng ưu đều ở đây, xem ra mọi người đối với việc nàng trực tiếp vào lớp có ý kiến rất lớn.

"Được." Độc Cô Thiên Diệp gật đầu. Tuy rằng nàng không thèm để ý người khác nhận nàng hay không, nhưng nàng cũng không nghĩ vì nguyên nhân này mà bị quấy rầy, mà muốn ngăn cản quấy rầy thì biện pháp trực tiếp nhất chính là dùng thực lực nói chuyện.

Tin tức tân sinh của lớp thứ nhất hạng ưu muốn quyết đấu ở đài giao đấu lan truyền rất nhanh trong học viện. Mọi người đều muốn nhìn xem là ai trâu bò như vậy, ngày đầu tiên sau khai giảng đã lên đài giao đấu, cho nên lúc bọn Độc Cô Thiên Diệp đi qua, đài giao đấu đã bị rất nhiều người vây quanh.

Giữa tràng giác đấu là một lôi đài dài cả trăm thước, cách mười thước là một cây cột to 50 ly, có khắc hoa văn phức tạp, đỉnh cột khảm bảo thạch phát sáng. Chung quanh là khán đài có sức chứa vạn người.

Độc Cô Thiên Diệp chậm rãi đi lên đài quyết đấu, nam tử đứng đầu đã chờ ở trên đó.

"Chỉ một người ? Ta còn tưởng rằng tất cả các ngươi đều muốn lên." Độc Cô Thiên Diệp nói.

"Cuồng vọng! Ngươi thắng ta rồi nói!" Nam tử đứng đầu nói xong, triệu hồi huyễn thú của hắn. Đó là một con Kiếm Ly thánh thú cấp 1. Huyễn thú cũng là một loại thực lực, triệu hồi lúc giao đấu không tính trái quy tắc.

"Ngươi cũng triệu hồi huyễn thú của ngươi đi."

"Không cần." Độc Cô Thiên Diệp nói. Sau đó ngưng tụ huyễn lực bằng hai tay, công kích về phía đối phương. Lúc đối phương phòng ngự vận khởi Phiêu Miểu bộ pháp, vòng quá huyễn thú phía trước, lấy chủy thủ ra, lúc đối thủ và mọi người chưa kịp phản ứng lại, đi tới trước mặt hắn, đặt chủy thủ trên cổ hắn.

"Ngươi thua."

Độc Cô Thiên Diệp tuyên bố. Đến lúc nàng buông chủy thủ ra, người nọ còn chưa hồi hồn. Nàng nói với người lớp thứ nhất đứng dưới đài: "Các ngươi lên cùng nhau đi, ta giải quyết một lần cho tiện."

Lời nói của Độc Cô Thiên Diệp khiến mọi người hoàn hồn, đồng thời cũng chọc giận học sinh của lớp thứ nhất. Trước giờ bọn họ đều là thiên tài trong gia tộc, chưa từng bị người khác khinh khi như vậy! Trừ Tôn Khuê và Cao Lương, 21 người còn lại toàn bộ lên đài, đứng chung một chỗ với nam tử đứng đầu.

"Ngươi đã thắng, chúng ta cũng tán thành ngươi ở lớp của chúng ta. Đây chính là ngươi tự yêu cầu , không cần nói chúng ta lấy nhiều khi dễ ít. Có điều nếu ngươi thua chúng ta cũng không đuổi ngươi ra khỏi lớp." Một nữ sinh đứng phía trước, nói với Độc Cô Thiên Diệp.

Độc Cô Thiên Diệp gật đầu, nói: "Đến đây đi." Sau đó một bên phát động công kích bằng huyễn lực, một bên vận khởi Phiêu Miểu bộ pháp né tránh công kích của đối phương. Hơn nữa chạy tới giữa bọn họ, một chưởng đánh ngã một người. Không đến 1 phút sau, tất cả mọi người đều ngã xuống .

"Ngươi không chỉ dùng huyễn lực? !" Nam tử đứng đầu nói.

"Cái chúng ta cần là kết quả, không phải là quá trình. Chỉ cần ta thắng, thì đó là kết quả." Độc Cô Thiên Diệp nói.

Nghe xong lời của nàng, mọi người hình như có thêm một hiểu biết mới.

"Còn muốn tiếp tục không ?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi.

"Muốn. Mọi người triệu hồi huyễn thú." Nam tử đứng đầu đứng lên nói. Những người khác đều triệu hồi huyễn thú của mình ra, nhất thời trên đài quyết đấu chật ních các loại huyễn thú, cấp bậc ở cao cấp linh thú đến cao cấp thánh thú.

"Xôn xao", những người đứng trên khán đài kích động , đây là một người đánh 22 người nha, bây giờ còn có huyễn thú! ( 1 VS 22 – Diệp tỷ vẫn thắng như thường)

"Dựa vào, đây không phải là khi dễ huynh đệ của ta sao?" mấy người Đan Kinh Thiên tới sau nhìn thấy huyễn thú nhiều như vậy, quát to một tiếng muốn lên đài giúp đỡ Độc Cô Thiên Diệp.

"Trong lúc quyết đấu không thể tự tiện đi lên . Ngươi nhìn nàng đâu có hoảng đâu." Long Tường đúng lúc kéo Đan Kinh Thiên lại.

Đan Kinh Thiên bị mọi người lôi kéo như vậy, tỉnh táo lại, đứng cùng mọi người ở bên dưới quan sát.

"Ngươi muốn so huyễn thú sao ?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi.

"Ngươi nói, cần là kết quả." Nam tử nói. Những người khác cũng nhìn nàng, chờ nàng nhận thua.

"Ha ha, học thật là nhanh ." Độc Cô Thiên Diệp cười cười, "Muốn ta nhận thua làkhông có khả năng, vậy thì, Tiểu Ngân, xuất hiện đi."

Thanh âm của Độc Cô Thiên Diệp vừa rơi xuống, Tiểu Ngân nhanh chóng xuất hiện trên lôi đài.

"Ngao ô ~ " thần thú vừa ra, huyễn thú khác đều phủ phục xuống.

Người trên khán đài đều ngây người, chửi bậy: "Dựa vào, đây là tân sinh sao? Không nói ‘hắn’ một người đánh với một lớp, ngay cả thần thú cũng có!"

"Như vậy, tính ta thắng sao?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi.

Tiểu Hỏa ở trong tay áo của Độc Cô Thiên Diệp nói thầm: rõ ràng ta ở bên ngoài, sao còn gọi con chó nhỏ kia ra !

"Ngươi, ngươi thắng ." Đối phương còn bị thần thú chấn động chưa lấy lại tinh thần, Độc Cô Thiên Diệp đã mang theo Tiểu Ngân đi xuống đài quyết đấu.

"Huynh đệ, ở đây nè !" Nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp xuống dưới, Đan Kinh Thiên vẫy tay về phía nàng hô to.

Độc Cô Thiên Diệp mang theo hai người Tôn Khuê đi qua, Đan Kinh Thiên ôm lấy bả vai của Độc Cô Thiên Diệp, nói: "Huynh đệ, không sai nga ~ ngày đầu tiên đã dám lên đài quyết đấu, còn một người chọi hơn hai mươi người! Dựa vào, ngươi còn có thần thú nữa !"

Độc Cô Thiên Diệp cười cười, không nói gì. Người trên khán đài chú ý Độc Cô Thiên Diệp nhìn thấy đám người Đan Kinh Thiên, lại bị chấn động mạnh : lau, tiểu tử này còn có quan hệ thân mật với thập đại thiên tài!

Độc Cô Thiên Diệp vốn chỉ nổi danh giữa tân sinh phỏng chừng không đến ngày mai sẽ nổi tiếng toàn trường.

"Chúng ta trở về thôi." Độc Cô Thiên Diệp nói xong dẫn đầu đi khỏi. Ánh mắt nóng bỏng này nàng thật sự không thích.

Trong văn phòng viện trưởng, Tạ Phàm thu hồi ánh mắt vẫn nhìn về phía đài giao đấu, nhìn lão nhân, nói: "Đây là tiểu tử ngươi nhìn trúng ngày đó sao ? Rất tốt , chỉ là còn trẻ hết sức lông bông!"

Lão nhân đắc ý nói: "Nhân bất khinh cuồng uổng thiếu niên*, ngươi không hiểu đâu !"

* người không ngông cuồng uổng một thời thiếu niên

Một tiếng kêu khẽ và cái chén bay tới: "Lau, lão nhân chết tiệt nhà ngươi, ngươi đang nói ta già hả ?"

"Ha ha, ta không nói, là tự ngươi nói ."

Đám người Độc Cô Thiên Diệp đi khỏi đài giao đấu, nàng hỏi Mạc Tử Khanh: "Sao các ngươi lại tới đây?"

"Chúng ta nghe thấy tin tức nói tân sinh được đặc tuyển quyết đấu ở đài giao đấu, đoán là ngươi, nên tới đây nhìn xem." Mạc Tử Khanh nói.

"Huynh đệ, ngươi thật không sai, ha ha, giống như lão ca ta!" Đan Kinh Thiên cười to.

Độc Cô Thiên Diệp trừng hắn, nói: "Ta giống ngươi chỗ nào ? Tuy rằng ta không quan tâm chuyện bên ngoài, nhưng Đan Kinh Thiên ngươi có danh hiệu người cuồng chiến đấu ta biết . Ta đây chỉ là vì an bình về sau, sao có thể giống ngươi ?"

"Hắc hắc, không sai biệt lắm, không sai biệt lắm." Đan Kinh Thiên cười nói.

Ngày hôm sau đi học, Độc Cô Thiên Diệp vừa vào phòng học đã nhìn thấy những người khác đứng ở trong phòng học chờ nàng. Nhìn thấy nàng đến, nhất cung nhất kính đối với nàng, nói: "Chúng ta thua, ngươi để bọn ta thấy mình rất tự đại, cho bọn ta biết bọn ta không phải là rất giỏi. Về sau, bọn ta nhận ngươi làm lão đại."

Độc Cô Thiên Diệp liếc mắt nhìn bọn họ một cái, đi đến chỗ ngồi ngồi xuống, nhìn bọn họ nói: "Nếu ta là các ngươi, ta sẽ cố gắng tu luyện tới khi đánh bại đối phương."

"Hắc hắc, chúng ta đương nhiên sẽ cố gắng tu luyện, tranh thủ sớm ngày đánh bại ngươi. Có điều chuyện này cũng không ảnh hưởng đến việc chúng ta đi theo ngươi nha." Nam tử đứng đầu ngày hôm qua đi đến vị trí đối mặt nàng ngồi xuống, "Ta tên là Tần Hạo, về sau có chuyện gì ngươi cứ sai sử ta là được."

Trong thế giới này, mọi người rất tự giác tôn trọng cường giả.

"Ta tên là Tề Vũ Phi." Nữ sinh đứng đầu nói.

Những người khác cũng tự giới thiệu mình. Độc Cô Thiên Diệp không nói đồng ý, cũng không nói không đồng ý, chỉ chỉ cửa, nói "Lão sư tới kìa."

Độc Cô Thiên Diệp vừa dứt lời, lão sư đã đi đến, hắn đưa mọi người đến phòng huấn luyện, giảng giải cách để chiếm ưu thế lớn nhất trong chiến đấu. Độc Cô Thiên Diệp thật sự lắng nghe, chậm rãi tiêu hóa tất cả nội dung mà hắn giảng. Tuy rằng cảm thấy hắn nói rất có đạo lý, nhưng nàng vẫn cảm thấy loại kinh nghiệm này mình phải thực chiến mới có thể chân chính hiểu được.