Tiểu Thư Phá Phách

Chương 24: Dấu hiệu




Tối hôm đó,chẳng hiểu sao đầu nó tự dưng đau nhức dữ dội,Lan và Nhi lại không có trong phòng nên nó đành phải tự mình mò xuống phòng y tế xin thuốc. Lúc quay về thì nó bắt gặp Nhã đang thập thò thập thụt ở cửa phòng,nó tò mò đi đến vỗ vai cô bạn:

-Tính ăn trộm ăn cắp gì mà đứng đây?

Nhã giật mình,quay lại lườm nó:

-Phòng tao tại sao tao phải ăn cắp?

Nó nhăn mặt,mới hôm qua còn thấy nhỏ ở phòng 28 thế mà hôm nay đã nhảy sang phòng 26 rồi. Nhỏ này rỗi thật.

-Thế sao không mở cửa mà vào?

-Có chìa khoá đâu mà mở-Nhã hậm hực trả lời cộc lốc.

-Vậy thì đứng đấy-nó nói như có như không,rồi ung dung vòng qua người Nhã sang căn phòng số 25 bên cạnh.

Đóng cửa phòng lại,nó thả người xuống chiếc giường êm ái,cơn đau đầu cũng đã qua đi,giờ chỉ còn hơi nhức tí thôi. Không biết 2 đứa kia có việc gì mà mới ăn cơm tối xong, nó còn chưa kịp nói câu nào về vụ của Huy thì chúng nó đã chuồn mất dạng, để nó ở lại 1 mình thế này đây. Chán muốn chết đi được.

~~~

-Ầu mai gót nhà nó,có phòng mà không ở tự dưng lại chạy sang phòng bên này là sao? Nhìn cái mặt đã khônh ưa nổi rồi-tiếng Lan tức giận vang lên bên tai,rồi cả tiếng Nhi đang cố gắng giảm bớt nhiệt độ trong phòng nữa.

-Nói be bé cái mồm thôi mày,Anh Anh nó đang ngủ đấy. Vả lại nhỏ Nhã chỉ đổi sang phòng bên cạnh buổi tối nay thôi,mai nó có ở đấy nữa đâu mà mày cáu làm gì cho mệt.

-Vẫn biết thế nhưng vẫn thấy ghét,sáng mai tao phải sang dần cho con nhỏ phòng bên 1 trận mới được,cho can cái tội giám đổi phòng cho nhỏ ta-trong lòng tuy vẫn còn cồn cào nhưng Lan cũng phải hạ thấp giọng vì sợ làm nó thức giấc.

-Điên vừa thôi má,phòng nó nó đổi,mày có quyền gì mà cấm?

-Cũng đúng,à thế lúc nãy lão Huy nói gì với bọn mày thế? Cơ đấy tao có điện thoại nên không nghe.

-Thì lão dặn bọn mình phải chuẩn bị...

Mặc dù nó rất muốn nghe nốt phần sau của cuộc nói chuyện,xem thử Huy nói gì với 2 người họ,nhưng đôi tai nó cứ ù đi,chẳng nghe thấy gì cả,và nó chính thức trôi dạt vào giấc mộng.

~~~

Lúc nó tỉnh dậy đã là 4h sáng,vẫn còn quá sớm nên nó tính ngủ lại nhưng không thể nào chợp mắt được. Nằm trên giường lăn qua lăn lại hơn 30p rồi nó quyết định phá lệ đi tập thể dục buổi sáng.

Nó mặc thêm chiếc áo khoác mỏng,đeo thêm đôi dày thể thao,nhẹ nhàng mở cửa phòng và chạy xuống dưới sân.

Thời tiết buổi sớm vẫn còn khá lạnh nên cũng chẳng có mấy người đi tập thể dục, có chăng cũng chỉ là mấy người thừa cân đi tập mong cải thiện con số. Riêng chỉ có nó là đi tập thể dục vì mất ngủ mà thôi.

Trong khi những người khác đang chạy hùng hục mấy vòng sân thì nó lại chạy như đi bộ,miệng lẩm nhẩm đếm từng bước chân của mình như 1 đứa ngớ ngẩn.

-...96 97 98 99,chậc số đẹp, 100 á

Do nó mải cắm đầu vào đếm bước chân mà không hề biết rằng,có nguyên 1 bức tường thịt đứng trước mặt,và thế là cứ thế mà đâm thôi.

-Cậu chăm chỉ tập thể dục nhỉ?

Giọng nói nhẹ nhàng của Huy vang lên bên tai làm nó giật mình,ngước mặt lên thì thấy cậu đang nhìn mình,khuôn mặt tuấn tú vương đầy mồ hôi,ở cổ còn quàng 1 cái khăn mặt trắng để lau mồ hôi.

-À tại tớ mất ngủ nên xuống đi bộ thôi-đúng vậy,là đi bộ,chứ nếu bảo chạy bộ thì mất mặt chết-Cậu cũng đi tập thể dục à?

-Ừ,ngày nào tớ cũng tập. Bọn mình qua kia nghỉ tí nha?-dưới ánh nắng ban mai,Huy nở nụ cười thật tươi làm nó bất giác đỏ mặt,ngại ngùng gật đầu đi theo Huy lại chỗ ghế đá.

Huy bật nắp lon nước mới mua rồi đưa cho nó:

-Cậu uống đi cho đỡ mệt.

Nó nhận lấy lon nước,trong lòng thầm nghĩ mình có chạy gì đâu mà mệt,người mệt là cậu kia kìa.

Nó đặt lon nước xuống ghế đá,với tay lấy cái khăn trên cổ Huy rồi nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán cậu,giọng nói ân cần như người vợ đang chăm sóc chồng.

-Cậu mới là người mệt đấy,xem kìa,trên trán toàn mồ hôi thôi này.

Huy không nói gì,cậu khẽ nhắm hờ mắt để hưởng thụ cảm giác được người mình yêu chăm sóc,cảm giác rất tuyệt nha. Trong lòng cậu trở nên ấm áp lạ thường với cái suy nghĩ: Sau này,khi cưới nó về,ngày nào cũng được nó chăm sóc tận tình thế này thì quả là không còn gì bằng :*