Tiểu Thư Nổi Loạn

Chương 15: Bữa ăn tối xui xẻo !!!




Hai con người ngồi đối diện nhau. Chiếc đèn chụp sang trọng tỏa ra thứ ánh sáng mê hoặc....

Mùi thơm của hoa hồng và rượu vang hảo hạng khiến người ta say đắm. Một khuôn mặt yêu kiều với những đường nét thanh tú. Bờ vai tròn lẳn đượcchiếc váy trắng kiểu cách ôm sát người càng làm tăng sức quyến rũ.

Đôi mắt sáng như sao trời, cặp lông mày đen nhánh cùng khuôn mặt nghiêng nghiêng góc cạnh làm chàng trai toát lên vẻ nam tính.

Đúng là một khung cảnh thơ mộng cho 1 buổi hẹn hò tình tứ!!

Nhưng đáng buồn làm sao khi 2 nhân vật chính của buổi hẹn hò đang cố sức vắt óc ra những lời cay độc nhất.... dành tặng cho nhau!

2 người đó là ai thì hẳn các bạn cũng đoán ra:

Chính là đôi trai tài gái sắc: Tưởng Minh Quân và Hạ Kiều Liên!!!

Tưởng Minh Quân hấp háy đôi mắt:

- Em yêu!! Cái xích chó hôm nọ đâu rồi???

Hạ Kiều Liên cười khẩy:

- À!!! Hôm nọ anh chả bảo cho anh mượn đeo đi công tác rồi sao??? Anh này chưa già mà mau quên thế!!!

Không núng thế Minh Quân bồi tiếp:

- À anh quên mất! Đúng là anh có mượn em sợi dây đó về... cho con Milu nhà anh! Nó nghịch làm hỏng sợi dây của em rồi! Để anh mua đền em cái khác nhé... Em thích loại nào??? Dành cho chó Kiến hay Bẹc giê???

Mặt Kiều Liên đỏ bừng. Máu đã bốc lên đỉnh đầu. Nhưng chả nhẽ lần bào đấu khẩu cô cũng chịu thua...

- Không cần đâu anh yêu!!! Những thứ quý giá đó chỉ thích hợp với người đức cao vọng trọng như anh thôi! Em con người giản dị chả dảm với cao...

Cứ thế... Họ dành cho nhau những lời nói xóc xiểm nhất!!!

Kể cũng lạ thật!!! Kiều Liên là con gái thì không nói làm gì. Nhưngcòn Minh Quân, anh rõ ràng là một chàng trai văn võ toàn tài. Con gáitừ trước đến giờ cứ gọi là thủ phục dưới chân anh. Vậy mà không hiểusao cô vợ chưa cưới của anh lại " khó xơi " như thế? Quen thói cao ngạo, Minh Quân không chịu hạ mình. Và thế là... đấu khẩu!!!

Có lẽ đó cũng là lý do khiến một người xưa nay vẫn xem thường con gái như Minh Quân phải xem xét lại!!!

Nhưng dù gì cái kiểu ăn miếng trả miếng với con gái kể ra cũng hơi mấtmặt. Minh Quân chấm dứt cuộc cãi cọ bằng 1 câu giảng hòa đầy mùi...thuốc súng:

- Em ơi!!! Tạm ngừng!!! Ăn đi để lấy sức mà... nói tiếp!!!

và lẽ ra Kiều Liên của chúng ta sẽ nhảy dựng lên mà đáp trả nhưng ngườibồi bàn đã bưng các món ăn ra. Mùi quyến rũ của những đĩa thức ăn khiến Kiều Liên hạ hỏa. Cô hậm hực:

- Hừm!!! Được rồi!!! Tạm ngừng thì tạm ngừng!!!

Kiều Liên là một tiểu thư được huấn luyện từ trong trứng nước! Những lễ nghi hay cung cách lúc dùng bữa cô nắm rất rõ.

Chỉ là hôm nay người ngồi trước mặt cô không phải là ông thầy khó tínhnhư mọi khi hay papa, mama của cô. Kiều Liên ăn rất thoải mái...

Và có lẽ là do quá thoải mái nên một chút bánh kem khi tráng miệng đãdính lên chóp mũi của cô. Vẻ ngộ nghĩnh của vợ chưa cưới khiến MinhQuân phá lên cười. Nhưng lần này không phải là điệu cười nửa miệng,lạnh lẽo như mọi khi mà là tiếng cười thật lòng, phát ra từ trong nộitâm của anh. Minh Quân buột miệng ;

- Dễ thương quá!!!

Anh khen rất thật lòng. Không hề có ý chế diễu gì cả nhưng Kiều Liênlại không nghĩ vậy. Cô cho rằng Minh Quân đang... cười đểu cô liền nổi giận:

- Anh thật quá đáng!!! Trời đánh còn tránh bữa ăn! Sao lúc nào anh cũng tìm cớ chọc ghẹo tôi thế hả???

Nụ cười của Minh Quân chấm dứt. Anh trở về thái độ cố hữu:

- Tôi chẳng chọc ghẹo gì cô! Đó là sự suy diễn của cô thôi! Cô cho nó là chọc ghẹo thì nó là chọc ghẹo...

Vẻ mặt lạnh lùng của Minh Quân khiến Kiều Liên tức chết!

- Làm sao trên đời này lại có kiểu người như anh nhỉ??? Bộ trái tim anh làm bằng đá chắc???

Minh Quân nhếch môi cười khẩy:

- Sao em biết??? Trái tim anh làm bằng... đá quý đó!!! Không phải Rubi thì cũng là Saphia...

( tg: té ghế)

- Ặc! Ặc!

Kiều Liên xém ngất xỉu. Nói Tuyên Vỹ đểu cáng vô đối thì tên Minh Quân này cũng chả kém cạnh. Anh ta xứng đáng với 4 từ:

- Tự Kiêu Vô Đối!!!

Bảo anh ta là người có trái tim đá thì anh ta thản nhiên nhận mình có trái tim bằng đá quý...

Than ôi!!! Da mặt Minh Quân quả thực rất dày!!!

Bữa ăn tối đạt đến cao trào khi Minh Quân gửi tặng vợ chưa cưới vài câu... **** khéo. và Kiều Liên với đúng tính cách của mình đã... đập bànđứng dậy bỏ đi. Sau khi chén sạch... toàn bộ chỗ thức ăn!!!

......................

- Rầm!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Kiều Liên co chân sút vào cái ống bơ nằm lăn lóc vệ đường. Xui xẻo thay cho cô! Cái ống bơ đã bay thẳng vào đầu 1 ông say rượu!

- Bốp!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

- Mẹ kiếp!!! Thằng khốn nào chọi đá vào đầu ông vậy hả??? Người đàn ông tưc giận hét lên.

Vẻ mặt đỏ gay như gà chọi cùng đôi mắt lờ đờ trắng dã cộng thêm chairượu hờm sẵn trên tay là lí do khiến Kiều Liên vọt mất không một lờigiải thích...

Tất nhiên là ông say rượu đang đuổi theo!!!

Nếu là bạn! bạn có bỏ qua cho cái thằng dám chọi ống bơ vào đầu mìnhrồi chạy biến không??? Dù là hắn vô tình! ( Dù hắn không phải...thằng)

Khổ thân cho Kiều Liên! tối hôm nay vì lệnh của papa cô hạ xuống. Côbắt buộc phải đi ăn tối với Minh Quân dù trong lòng ghét cay ghét đắngcái tên kiêu ngạo đó!!! lẽ dĩ nhiên cô lại phải vào vai 1 tiểu thư đúng nghĩa! Giày cao gót! Váy đầm!!!

Và vì thế nên mặc dù ông say rượu đang đuổi theo với kiểu chạy vắt sổ, Kiều Liên vẫn không dễ dàng chạy thoát.

Chỉ đến khi Kiều Liên của chúng ta cúi xuống cởi đôi giày cao gót hànghiệu ra và chạy bằng... chân đất, cái đuôi mới biến mất!!

- Phù!!! Mệt quá!!!

Kiều Liên thở ra 1 hơi nặng nhọc.

Hình như cứ dính tới tên Minh Quân kia là cô gặp xui xẻo! Không biết anh ta có phải là sao quả tạ chiếu mạng cô không nữa??

( tg: có thể lắm!!!)

Chạy chân trần trên đường khiến cho bàn chân xinh xắn của Kiều Liên trầy xước hết!

Cô bặm môi đeo giầy vào rồi khập khiễng bước đi. Trong lúc tức giận bỏđi vì tên Minh Quân kia, cô đã để quên mất chiếc ví kim tuyến ở nhàhàng. Bên trong bao gồm thẻ tín dụng, tiền mặt, điện thoại, đồ trang điểm...

Đó cũng chính là lý do cô phải lủi thủi đi bộ trong đêm thế này!

Ngang qua 1 ngõ hẻm một bóng người lặng lẽ xuất hiện sau lưng cô. Kẻ đó vung miếng giẻ đã tẩm sẵn thuốc mê lên mũi Kiều Liên!

Rất may!!! 10 năm trời học võ của Kiều Liên không uổng phí! Giác quan thứ sáu của người luyện võ khiến cô nhận ra nguy hiểm!

Kiều Liên vung tay chặn miếng giẻ lại. Rồi theo 1 thế võ nhu đạo nổi tiếng, cô cúi người quật kẻ tấn công mình xuống đất.

- Rầm!!!!!!!!

Nhìn kẻ lạ mặt đang đo ván dưới đất, môi Kiều Liên khẽ nhếch lên 1 nụ cười đắc thắng:

- I win!!!!!!!!!!!!

Mải mê trong hào quang chiến thắng, Kiều Liên không hay mọi chuyện chỉmới bắt đầu! Cô chỉ nhận ra được điều đó khi miếng giẻ có tẩm thuốc mêthứ 2 úp vào mũi mình.

Kiều Liên khụy xuống. thứ duy nhất cô nghĩ được trong đầu là:

- Xui xẻo thật!!! Đây... là lần bắt cóc thứ 3 trong tháng này.............