Chương 74: Phiên bản thu nhỏ của Tố Nhã
Vô số linh khí vẫn cứ điên cuồng tập kết lại, thời điểm Trịnh Tuyết Như lại tiến lên, thân thể Trịnh Tố Nhã hiện ra một cổ màu đỏ hồng quỷ dị, nàng cảm thấy rất bất an, rất khủng hoảng, mà quan trọng nhất là cho dù dưới tình huống như vậy Tiểu Nhã vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.
Chuyện này không thích hợp, Tiểu Nhã đã sớm xảy ra chuyện, thế nhưng nàng vẫn luôn không phát hiện! Hối hận, sợ hãi, tuyệt vọng, trong nháy mắt toàn bộ mọi cảm xúc đều xông thẳng lên đầu.
Lần thứ hai trực giác của Trịnh Tuyết Như lại nhận được sự chứng minh, màu đỏ hồng quỷ dị kia thật ra chính là vô số mạch máu nhỏ trong cơ thể Trịnh Tố Nhã bạo liệt, linh khí điên cuồng tràn vào chiếm lấy đè nén lục phủ ngũ tạng, chống đỡ kinh mạch toàn thân của cô, rất nhanh máu tươi bắt đầu nhẹ nhàng chậm rãi xuyên qua lỗ chân lông thấm ra bên ngoài.
“Tiểu Nhã!!!” Nàng điên cuồng dùng tất cả dị năng phóng vào màn chắn vô hình kia, hai mắt trừng lớn hiện ra một lớp màng máu đỏ bừng, cao thấp toàn thân nàng đều bị một tầng khí tức xanh đen đáng sợ bao quanh, phảng phất như một con Tu La vừa mới bò ra từ trong địa ngục.
Mà lúc này đây, cái không gian kia cứ như đang sở hữu tư tưởng của riêng mình, nó cảm thấy Trịnh Tuyết Như ở bên cạnh quá vướng bận, có lẽ là nên nói đang làm lỡ chuyện của nó, thế là vung tay lên, Trịnh Tuyết Như liền phịch một tiếng, quay trở lại trong phòng của mình.
Nàng mở to hai mắt, sau khi nhìn chằm chằm trần nhà vài giây mới mạnh mẽ phản ứng lại, nàng thế mà lại bị đá ra ngoài? Mà Tiểu Thần của nàng vẫn còn đang ở bên trong, chưa biết sống chết thế nào!
Giữa lúc nàng gấp đến độ chẳng biết nên làm như thế nào cho phải, thậm chí là đang muốn chạy ra ngoài gϊếŧ vài con tang thi cho hả giận, đột nhiên từ cổ họng xông lên một trận tanh ngọt.
“Phụt ——” một tiếng, trong không khí tràn ngập bụi máu.
Sử dụng dị năng quá độ? Trịnh Tuyết Như nhíu mày, mơ hồ lại cảm thấy có liên quan với cái không gian chết tiệt kia. Lúc này nàng đang ngồi dưới đất, Mục Huyền Bí Quyết trong cơ thể tự động vận hành, Mục Huyền Bí Quyết phảng phất như có thể cảm nhận được tâm tình nôn nóng bất an của chủ nhân, ôn nhu xoay quanh một chút, giống như là đang an ủi Trịnh Tuyết Như.
Cái không gian chết tiệt này kỳ thực cũng không phải là dị năng của Trịnh Tuyết Như, mà là từ vòng cổ ở trên người Tố Nhã mang về, cho nên Trịnh Tuyết Như gọi nó là không gian nội đưa.
Trước đây, lần đầu tiên Trịnh Tuyết Như phát hiện bí mật của cái không gian này còn từng ôm ấp hi vọng, mong chờ có thể phát hiện ra tung tích của Tiểu Nhã, đáng tiếc lại không có gì cả.
Nàng cũng chưa từng tiết lộ bí mật về cái không gian này với bất kỳ ai, chính nàng rất chắc chắn, nàng tin tưởng Trịnh Hạo Lâm, Đường Văn Triết, cùng Tào Văn Hoan.
Thế nhưng, mọi chuyện đều phải lưu lại đường lui cho mình, tóm lại sẽ không có gì sai sót.
Lần đầu tiên Trịnh Tuyết Như gặp được Tạ Tử Diệp, chiếc vòng cổ này liền xảy ra sự dao động kỳ quái, cũng chính là bởi vì cảm thấy có liên quan đến Tiểu Nhã, cho nên nàng mới có thể lưu ý kỹ càng hơn.
Sau khi xác nhận thân phận của Tạ Tử Diệp chính là Tiểu Nhã, Trịnh Tuyết Như lại càng cảm thấy giao cái không gian này cho Tiểu Nhã là một chuyện đương nhiên.
Khi đó, nàng đã từng nghĩ tới, nói không chừng cái không gian này vốn đã nhận Tiểu Nhã làm chủ, cho nên, sau khi Tiểu Nhã trở lại mới xuất hiện dị động.
Mà vốn dĩ bản thân nàng có thể tiến vào không gian này, hoàn toàn là bởi vì Tiểu Nhã mất đi, mình là người đầu tiên tiếp xúc với nó, nó liền thuận tiện tiếp nhận nàng, vì chính nàng là một người có quan hệ huyết thống tương đối gần gũi với chủ nhân của nó.
Bởi vì đã từng có kinh nghiệm dẫn Tiểu Nhã vào trong, khi đó không có phát sinh chuyện gì đặc biệt cả, Trịnh Tuyết Như cũng không có suy nghĩ nhiều, thế nhưng không nghĩ tới, hiện tại cái không gian này thế mà lại triệt để cắt đứt mối liên hệ giữa nàng và Tiểu Nhã, còn Tiểu Nhã lại đang chưa biết sống chết thế nào!
Nghĩ tới đây, trong cơ thể Trịnh Tuyết Như lại không tự chủ được mà toát ra từng cổ hàn khí lạnh lẽo, vì sao, mỗi lần đều dưới tình huống nàng cho rằng không còn sai sót gì Tiểu Nhã lại gặp phải nguy hiểm, mà mỗi lần nguy hiểm đều đan xen cả mạo hiểm.
Mục Huyền Bí Quyết lại chạy đến từng ngóc ngách trong cơ thể của Trịnh Tuyết Như một lần nữa, ôn nhu bồi dưỡng, phảng phất như đang nhắn nhủ với nàng: Không sao đâu, chủ nhân, sẽ không xảy ra chuyện gì cả.
Bỗng nhiên tâm tư Trịnh Tuyết Như khẽ động, vì sao lúc này Tố Nhã tiến vào không gian lại xảy ra vấn đề? Có chỗ nào khác với trước đây… Chỗ bất đồng duy nhất chính là, lần này nàng đã triệt triệt để để chiếm lấy Tiểu Nhã.
Chờ một chút, nói cách khác, thời điểm nàng giao hợp với Tiểu Nhã, Mục Huyền Bí Quyết cùng tiên quyết trong cơ thể Tố Nhã đều bị vây trong trạng thái tương thông, dị năng trong thân thể bọn họ đột nhiên tăng mạnh, khẳng định không tránh được quan hệ với hai cái tiên quyết này, khẳng định tình huống hiện tại của Tiểu Nhã cũng có quan hệ với chúng nó!!!
Trịnh Tuyết Như vừa mới nghĩ thông suốt được điểm ấy Mục Huyền Bí Quyết liền “Hưu ——” một chút co lại thành một đoàn, không biết đã trốn vào cái góc nào ẩn nấp rồi, đột nhiên Trịnh Tuyết Như cảm thấy có chút buồn cười, không biết tại sao, sau khi nghĩ thông suốt ra điểm này ngược lại nàng cũng không vội, bản thân Mục Huyền Bí Quyết chính là một trợ thủ giúp bồi dưỡng thân thể khá tốt.
Nếu như cảm giác vừa nãy nó mang đến cho mình không sai hẳn là Tiểu Nhã còn chưa đến mức nguy hiểm tới tính mạng. Thế nhưng, không được nhìn thấy người thật, nàng thực sự không yên lòng.
Trịnh Tuyết Như lại thử tiến vào không gian, không nghĩ tới lần này thoáng cái liền có thể đi vào rồi.
Mới vừa đi vào, nàng lại càng thêm hoảng sợ.
Trước không nói tới chuyện toàn bộ linh khí bên trong không gian đã tiêu hao hầu như không còn, thay vào đó là bầu trời với không khí càng thêm tinh thuần, chỉ là bố cục trong cả không gian đã xảy ra biến hóa long trời lỡ đất.
Bất quá hiện tại căn bản là Trịnh Tuyết Như không có tâm tư để quan sát những thứ này, nàng lập tức phát tán ý thức tìm kiếm được nơi phát ra khí tức của Tố Nhã.
Khí tức được truyền tới từ phía đông, chỉ trong chớp mắt Trịnh Tuyết Như liền xuất hiện ở phía đông dưới gốc cây hoa đào khổng lồ, chỉ thấy cây đào trăm năm cành lá xum xuê, hoa nở rực rỡ, trên mặt đất rơi xuống một tầng cánh hoa hồng nhạt, khi đạp lên mềm mại giống như là đang đi trên thảm, dưới tàng cây còn có hai tảng đá, mặt trên bị mài đến rất phẳng, thực thích hợp để người khác nghỉ ngơi.
Nhưng cơ bản thì đây cũng không phải là thứ có thể hấp dẫn ánh mắt của Trịnh Tuyết Như, giờ này khắc này, hai mắt của nàng đang phát sáng lên nhìn chằm chằm vào giữa góc hồng nhạt, phấn nộn như ẩn như hiện kia.
Đây chắc là một đoạn cánh tay ngắn nho nhỏ, tròn vo vo, phấn đô đô, nàng chậm rãi nín thở, lặng yên không tiếng động bước tới vài bước, sau đó chậm rãi ngồi xổm xuống, chỉ thấy một khuôn mặt nhỏ nhắn gần như là đã bị hoa đào chôn vùi vào bên trong, lúc này đang bất mãn bĩu môi, thỉnh thoảng sẽ chẹp chẹp hai ba cái.
Trịnh Tuyết Như nhẹ tay nhẹ chân gạt đi cánh hoa trên người của cô, một viên gạo nếp nho nhỏ trắng trắng tròn tròn xuất hiện ở trước mắt nàng.
Làn da trắng nõn phấn nộn, gương mặt thịt đô đô, cánh tay thịt đô đô, chân nhỏ ngắn ngủn thịt đô đô, phảng phất như véo vào một chút liền có thể chảy ra nước.
Tiểu Bánh Bao này thoạt nhìn bất quá cũng chỉ mới hơn ba tuổi, phấn điêu ngọc mài thập phần đáng yêu, thậm chí trên thân thể mơ hồ còn mang theo mùi sữa thơm ngát.
Ôm lấy Tiểu Bánh Bao đang ngủ say, Trịnh Tuyết Như cảm nhận được, bé con này mềm mại đến mức bất khả tư nghị, khóe miệng khẽ nhếch lên, nàng lộ ra nụ cười với ý nghĩa ngây ngô chân chính nhất từ trước tới nay.
Chỉ bằng hoả nhãn kim tinh chung sống nhiều năm như vậy của nàng, Tiểu Bánh Bao này không phải là ai khác mà chính xác là Trịnh Tố Nhã khi còn bé.
____
P/s : Tuần sau thi rồi nên mình sợ mình không đúng hẹn đăng nên mình đăng trước nha, nếu thi tốt mình sẽ đăng thêm hihi