Tiểu Thư Nhà Ta Trọng Sinh

Chương 72




Chương 72: Dừng lại...(H)

Cởϊ qυầи áo ra, nhờ vào ánh sáng ngoài cửa sổ Trịnh Tuyết Như tham luyến nhìn vào cái cổ tinh xảo, xương quai xanh duyên dáng, cuối cùng khiến nàng không có cách nào nhịn được nữa.

Nàng cúi người xuống, hôn dọc theo cằm, dao động một đường, nhẹ nhàng cắn xé, hàm răng hời hợt thỉnh thoảng sẽ ma sát một chút, khiến Trịnh Tố Nhã nhịn không được mà khẽ rên ra tiếng.

"Đừng... Ưʍ... A..."

Cái cổ trắng nõm đáng yêu giật giật, Trịnh Tuyết Như nhịn không được dùng sức cắn một chút, tiếng thở dốc của Trịnh Tố Nhã càng thêm lớn hơn.

Ánh mắt nàng tối sầm lại, tiếp tục chuyển xuống phía dưới.

Tuy rằng hai bộ ngực trắng nõn khá nhỏ nhắn nhưng không tính là một gầy ốm, trái lại có độ cong lưu sướng xinh đẹp, hai viên đậu đỏ phảng phất như đang chào hỏi với nàng, thẳng tắp đỉnh đầu.


Thật đáng yêu, giống hệt với Nhã nhà ta.

Trịnh Tuyết Như nuốt nước miếng một cái, lập tức tiến tới ngậm lấy một viên phấn nộn.

"Ưm ưʍ..." Trong chớp mắt cảm giác tê dại, run sợ lan truyền khắp toàn thân, cảm giác vừa khó chịu lại thoải mái đánh thẳng vào thân thể Trịnh Tố Nhã tựa như thủy triều.

Mà một tay Trịnh Tuyết Như đang không ngừng vuốt ve phần gáy của Trịnh Tố Nhã, khiến cô trôi nổi giữa cảm giác thanh tỉnh và mê man, không ngừng trầm luân.

Trịnh Tuyết Như tăng mạnh động tác, ngậm đậu đỏ vào miệng bắt đầu ôn nhu mút liếm, dây dưa, khẽ cắn.

Trịnh Tố Nhã run rẩy theo bản năng, thân thể cô quá mức ngây ngô, căn bản là cô không có cách nào nhịn được sự ve vãn kịch liệt như vậy, do đó không khỏi cong người lên.

Thể chất cực kỳ nhạy cảm, thỉnh thoảng khiến cho tiếng rêи ɾỉ khe khẽ không ngừng tràn ra khỏi khóe môi.


Nhận được sự đáp lại, Trịnh Tuyết Như càng thêm lớn mật hơn, nàng thả lỏng tay chân, chạm vào hai cánh mông trơn bóng, xúc cảm cực tốt, khiến nàng nhịn không được mà bóp thêm vài cái nữa.

Đều là nữ nhân tràn đầy nhiệt huyết, lại còn đang vào độ tuổi tràn đầy sức sống, mới chỉ hôn như vậy, mới chỉ khiêu khích một cái, bàn tay mảnh khảnh mang theo một tầng vết chai mỏng như châm dầu vào lửa, nào có đạo lý không động tình cho được nữa đây.

"Tiểu Nhã, Tiểu Nhã..." Trịnh Tuyết Như cắn xé da thịt trắng nõn của Trịnh Tố Nhã, với ý đồ muốn lưu lại càng nhiều dấu vết chỉ thuộc về riêng nàng.

"Ưʍ... A..." Trịnh Tố Nhã mê man mở to hai mắt, gần như những điểm nhạy cảm của thân thể đều bị bóp chặt, khiến cả người cô mang vẻ hỗn loạn, mặc cho Trịnh Tuyết Như nâng tay phải của mình lên đưa xuống bụng dưới của đối phương.


"Tiểu Nhã, ngoan..."

Trịnh Tuyết Như đặt tay Tiểu Nhã nhà mình vào bộ phận cơ khát bấy lâu nay của mình, nàng nắm lấy các ngón tay của Trịnh Tố Nhã đâm vào rồi chậm rãi chuyển động.

Khóe môi Trịnh Tuyết Như ra tiếng rên khẽ vụn vặt, Trịnh Tố Nhã cảm nhận được một cách rõ ràng, trong tay mềm mại rồi lại không mất đi ướŧ áŧ xúc cảm làm cơ thể cô không khỏi khô nóng lên.

"... Chậm... Chậm một chút..." Mồ hôi dọc theo thái dương của Trịnh Tố Nhã mà rơi xuống dưới, phảng phất như lướt qua giọt lệ nơi khóe mắt.

Trên bàn tay truyền đến là sự tê dại cùng kíƈɦ ŧɦíƈɦ, liên tục vuốt ve, càng đẩy thứ kɦoáı ƈảʍ này lên đến cực hạn.

Trịnh Tuyết Như than nhẹ một tiếng, phía dưới các chất lỏng trong suốt xen lẫn màu đỏ của máu dần chảy ra. Bàn tay của Tố Nhã cũng hoàn thành nhiệm vụ của mình người, tuy vậy, cả người cô vẫn không biết cố gắng liền không có khí lực xụi lơ xuống dưới.
Cô thở hổn hển, hai tiểu bạch thỏ liên tục phập phồng, ảnh hưởng đến hai cánh môi phấn nộn chuyển động lên xuống giống như đang câu dẫn người khác.

Lần thứ hai ánh mắt của Trịnh Tuyết Như trầm xuống, dần dần ánh sáng trong phòng trở nên tối đi, biểu thị hiện tại đã đến buổi tối, đối với Trịnh Tuyết Như cùng Tố Nhã mà nói, buổi tối hôm nay đã định trước không phải là một đêm an tĩnh rồi.

Trịnh Tuyết Như tràn đầy thể lực bế Trịnh Tố Nhã lên, để Tiểu Nhã ngồi lên đùi mình, cúi đầu dán vào ngực nàng.

Dưới làn da màu tiểu mạch là cơ bắp tràn đầy, khung xương cân xứng, cơ bụng rắn chắc không chút mỡ cùng với bộ ngực duyên dáng phập phồng.

Tuy sờ lên toàn thấm đều là cơ bắp nhưng nó lại không mất đi đặc tính da thịt mềm mại của vốn có của thiếu nữ, nếu bây giờ có ai nhìn vào thì sẽ thấy Trịnh Tuyết Như hiện giờ giống như một con báo đốm đang vận sức chờ phát động, giữa nguy hiểm mang theo mê hoặc trí mạng.
Trịnh Tố Nhã mở mắt ra trong mơ mơ màng màng, nhìn thấy một màn như vậy của Trịnh Tuyết Như.

Nếu như trong tình trạng bình thường, chắc chắn là trong đầu cô sẽ lập tức phát ra cảnh báo, quay đầu chạy trốn. Thế nhưng hiện tại, cô cũng không biết vì sao trong lòng lại cảm thấy đại tỷ như vậy rất mê người, có lẽ là nên nói, vóc dáng và khuôn mặt đều rất mê người.

Tố Nhã không khỏi vươn tay vuốt lên gò má của Trịnh Tuyết Như, chạm đến những nơi mềm mại trên dung nhan xinh đẹp, dường như cô đang muốn phác họa tỉ mỉ người này.

Ngay sau đó, cô giơ tay kia lên, vòng qua cổ của Trịnh Tuyết Như, thoáng cái kéo cặp ngực trần trụi của hai người dán sát vào nhau.

Bỗng nhiên hô hấp của Trịnh Tuyết Như bị kiềm hãm, trên vai truyền đến một tia đau đớn rất nhỏ, nàng mới nhận ra được, nhóc con này thế mà lại dám cắn nàng!
Lo lắng Tiểu Nhã cắn một lát sẽ hư răng, Trịnh Tuyết Như hảo tâm mà triệt tiêu tầng khí bao trùm bên ngoài thân thể, để em ấy có thể trực tiếp cắn một ngụm.

Đau đớn càng sâu, hô hấp càng gấp, trong lòng lại nhộn nhạo phảng phất như có một hồ nước mùa xuân, khiến cả người Trịnh Tuyết Như đều muốn hòa tan vào trong đó.

Tiểu Nhã, Tiểu Nhã, Tiểu Nhã, Trịnh Tuyết Như là điển hình của M dù chịu đau cũng thấy vui.

Tay chậm rãi xoa lên tấm lưng nhẵn bóng của Trịnh Tố Nhã, lưu luyến sờ soạng vài cái trên cánh mông cong vểnh, sau đó thận trọng tìm kiếm địa phương bí ẩn ẩn dưới bụng mềm mượt.

Giống như là Trịnh Tố Nhã đã cắn đủ, hoặc là do cô cảm nhận được trong miệng mang theo mùi máu tươi nhàn nhạt không có bao nhiêu dễ chịu, cô ngừng lại, theo bản năng mà vươn đầu lưỡi ra, liếm liếm lên dấu răng do bản thân mình không cẩn thận mà đã cắn ra máu.
Bỗng nhiên bàn tay đang nắm lấy Tố Nhã của Trịnh Tuyết Như trở nên căng thẳng, nàng không biết cố gắng nuốt một ngụm nước bọt, nàng hít sâu một hơi, ngón tay nương theo dịch thể bạch trọc tìm đến đầu nguồn cẩn thận dò xét vào.

Ngón tay đầu tiên tiến vào, Tố Nhã khó chịu mà nhíu chặt chân mày, cô giãy dụa thắt lưng, với ý đồ nhích người rời đi.

"Thả lỏng... Thả lỏng chút nữa thôi." Trịnh Tuyết Như hôn cô, nhằm dời lực chú ý của Trịnh Tố Nhã đi. Ngón tay tiến vào đầu tiên chậm rãi thăm dò bên trong mềm mại, ngay khi Trịnh Tố Nhã đã bị hôn đến mức thở không ra hơi, thì ngón tay thứ hai của Trịnh Tuyết Như cũng thành công đột nhập vào, Trịnh Tố Nhã không khỏi phát ra một tiếng kinh hô khe khẽ.

Cảm nhận được bỗng nhiên bên trong siết chặt lại, Trịnh Tuyết Như ôn nhu vỗ vỗ lên lưng của Tiểu Nhã trấn an: "Thả lỏng, đừng khẩn trương, đừng khẩn trương..."
Một đoàn nhiệt khí phun ở bên tai, Tố Nhã cứ như một loài cây không xương tựa vào bả vai của nàng, Trịnh Tuyết Như chỉ cảm thấy cả người lửa nóng cháy lên gấp đôi, nàng cắn răng, trợn to đôi mắt đỏ ngầu, vội vàng nhanh hơn thế công.

Bị dị vật xâm nhập khiến Trịnh Tố Nhã lại dâng lên cảm giác đau đớn khó chịu, cô giãy dụa muốn nâng mông lên, khiến cho toàn bộ ngoạn ý đang quấy rối hạ thân cô đi ra ngoài.

Chỉ là Trịnh Tuyết Như cũng không cho cô cơ hội phản kháng, ngón tay rất nhẫn nại mà xoa nắn theo tiết tấu, rất nhanh liền khiến cô yên tĩnh trở lại.

"Ưʍ...a....."

Căn phòng u ám, hai nữ nhân trần trụi ôm lấy nhau, tiếng thở dốc, tiếng rên nhỏ vụn, dường như còn có tiếng nước chách chách đan xem vào nhau, bầu không khí ái muội tràn ngập mỗi tấc trong không khí.
Rốt cục, Trịnh Tuyết Như rút ngón tay ra, trong chớp mắt cảm giác trống rỗng khiến Trịnh Tố Nhã nâng cặp mắt mê man lên, phảng phất như đang tìm kiếm cái gì đó.

Trịnh Tuyết Như nhếch khóe môi, một bên kiềm chế du͙ƈ vọиɠ của mình, một bên dùng thanh âm trầm thấp tràn ngập từ tính, dụ dỗ hỏi: "Nghĩ muốn sao, hửm?"

Có lẽ là do vừa hưởng thụ xong kɦoáı ƈảʍ, trong khoảnh khắc này hình như Tố Nhã thực sự đã bị đầu độc, cô có chút ủy khuất mà nhìn Trịnh Tuyết Như, ngập ngừng nhếch môi nói: "Tỷ..."

Lý trí của Trịnh Tuyết Như bị chạm một cái, đáp lại Tố Nhã là ba dị vật cùng vào trong.

"Đau..." Tố Nhã chảy nước mắt, cô giống như là nổi khùng lên, lần thứ hai cắn một cái lên đầu vai mảnh mai của Trịnh Tuyết Như.

"Ân --" Thân thể của Trịnh Tuyết Như chấn động, tay nàng vẫn chưa có hoàn toàn đi vào, do Tiểu Nhã quá mức khẩn trương thoáng cái đã kẹp chặt lấy nàng, thực sự là tiến thối lưỡng nan mà.
Nàng kiềm nén hô hấp, nhẹ nhàng khiêu khích tiểu bạch thỏ ở trên, một bên trấn an nói: "Tiểu Nhã ngoan, thả lỏng, thả lỏng..."

"Ra... Đi ra ngoài!" Tố Nhã cắn răng.

"Được được, em cứ thả lỏng trước."

Có lẽ là do khiêu khích có hiệu quả, dần dần hai tiểu đậu đỏ có xu hướng ngẩng đầu, mà đồng thời dưới hai mắt mê ly cuối cùng Tố Nhã vẫn buông xuống thần kinh đang buộc chặt.

"A...ha..."

"Ưʍ..."

Hai tiếng thở dốc liên tiếp nhau, đan xen lẫn nhau hòa thành một mảnh.

Cuối cùng Trịnh Tố Nhã đang rơi vào vòng trầm luân tìm về được một tia lý trí, đáy mắt câu hiện lên một trận hoảng hốt: "Tỷ, tỷ, em..."

Trịnh Tuyết Như ngoảnh mặt làm ngơ, ngón tay bắt đầu chậm rãi trừu động.

"Tỷ... Ưm a... Không, không muốn... Hmm..."

Không biết đã cọ đến điểm nào, cả người Tố Nhã dâng lên một trận tê dại, tay chân không còn cứng ngắc nữa, nhất thời khí lực tựa như tan thành bọt biển, phủ phục vào trong lòng của Trịnh Tuyết Như.
Trịnh Tuyết Như không nói hai lời, nhắm ngay cái điểm nhạy cảm kia để phát động công kích mãnh liệt, một cái rồi lại một cái, va chạm vào theo kiểu nhanh chuẩn độc.

"Chậm, chậm một chút... Ưm a... Nhẹ chút..." Trịnh Tố Nhã nức nở nói, nhưng mà phảng phất so với bất luận loại ve vãn nào đều thích hợp hơn, khiến hỏa diễm trong cơ thể Trịnh Tuyết Như bị thiêu đốt càng thêm thịnh vượng.

Trịnh Tố Nhã thích bị va chạm đến mức thân thể lung lay, giống như một chiếc thuyền nhỏ đang chao đảo giữa biển rộng, cô theo bản năng mà ôm lấy bất cứ vật nào mà bản thân mình có thể chạm đến.

Cảm giác được ba vật nóng rực cứng rắn ở trong người mình, tùy ý rong ruổi, khoái ý tê dại lần lượt xông lên đại não, có lẽ là cô đã thật sự động tình khiến cô không quan tâm đến toàn bộ thế giới này nữa, chỉ muốn càng nhiều hơn, lại nhiều thêm chút nữa...
Nhưng hiển nhiên cô đã không để ý đến sau đó sức lực của nữ nhân trước mặt sẽ có bao nhiêu đáng sợ, động tác càng ngày càng dùng sức va chạm, kɦoáı ƈảʍ càng ngày càng kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến mức đáng sợ khiến cô có chút chịu không nổi.

Theo bản năng Trịnh Tố Nhã muốn tránh thoát khỏi, nhưng hiển nhiên là Trịnh Tuyết Như đã nhìn thấu ý đồ của cô, không để cho cô kịp có cơ hội thở dốc, càng thêm hung hăng mà cọ sát lên điểm mẫn cảm của cô.

"Không được... Em không được... Ưm a..." Thanh âm của Trịnh Tố Nhã đã hơi khàn khàn, cô cúi đầu cầu xin.

"Nhanh, nhanh thôi, Tiểu Nhã ngoan, đừng nhúc nhích..." Trịnh Tuyết Như gia tăng lực độ, hung hăng trừu động vài cái, bỗng nhiên phía dưới Tố Nhã phun ra một dòng nhiệt lưu nóng rực, co rút lại từng trận không khỏi khiến cô khẽ run lên vài cái.
Tình cảm mãnh liệt qua đi, hai nữ nhân đan xen vào nhau nặng nề thở hổn hển, Trịnh Tố Nhã bị đùa bỡn đến mức mệt không chịu nổi, mơ màng chìm vào giấc ngủ.

Trịnh Tuyết Như cảm nhận được hô hấp của người yêu đã dần dần bình ổn lại, nàng nghiêng đầu, nhẹ tay xoa lên vẻ mặt ngủ say an tĩnh của Tiểu Nhã, khóe môi nhếch lên, tảng đá vẫn luôn bị treo trong tim rốt cục cũng được thả lỏng xuống.

Tiểu Nhã của nàng, đã triệt triệt để để thuộc về nàng rồi.

Chỉ là hai người đều vô cùng trầm mê trong tình sự kịch liệt đã khiến cho bọn họ bỏ qua vài thứ, chuyện tình vốn dĩ có thể ý thức được một cách rất đơn giản nhưng bọn họ lại không có chú ý tới, bên trong thân thể hai người đã xảy ra biến hóa vi diệu.

_____

P/s : Tui ghét là tui để hai má có bảo bảo để rồi hết vẫn động kịch liệt bây giờ. Viết xong muốn gãy tay, hết chất xám 😃
( Đền bù hơn tháng không đăng nha ❤ ba chương liên tiếp đó ahihi, chương cuối 2 ngàn mấy tự đó các tình yêu, tương đương với 2 chương thường ngày của ta rùi )