Chương 7 : Sủng Nhi
...
Họa là chỗ dựa của phúc, phúc là chỗ núp của họa.
Vốn tưởng rằng Trịnh Tuyết Như đã bị tang thi ban cho một móng vuốt, hẳn là sẽ phải chết không thể nghi ngờ gì nữa rồi.
Nhưng hết lần này tới lần khác, đại khái là do ông trời cảm thấy, làm người thừa kế của Trịnh gia, nếu nàng cứ như vậy mà chết đi quả là đáng tiếc nha.
Con mọe nó chứ!
Không phải là chỉ bị quào một chút thôi sao? có cái gì ghê gớm lắm đâu, thế là chỉ cần vung bút lên một cái... Trịnh Tuyết Như con cưng của trời kia liền có được song hệ dị năng rồi. ( ̄- ̄)
Nhìn qua thì coi như Trịnh Tố Nhã được chuộc lại lỗi lầm, nhưng mà cô không chịu thủ hộ ở đầu giường của Trịnh Tuyết Như, mà ngược lại nghiên nghiêng ngã ngã chạy đến siêu thị tìm nước uống, kết quả bị bọn tang thi 'chơi đùa' tới chết.
Còn người nào đã định trước là đáng chết, có chạy cỡ nào cũng chết thôi, mà ví dụ điển hình lại chính là Trịnh Tố Nhã đồng chí này.
Sở dĩ nghĩ như vậy, là bởi vì Tố Nhã loáng thoáng cảm giác được, chính mình mượn xác hoàn hồn cũng không tầm thường đâu, hơn nữa đây lại càng không phải là chuyện ngẫu nhiên, hình như, có chút khí tức nghịch thiên ở bên trong.
Căn cứ đầu tiên của Trịnh Tuyết Như vẫn nằm ở Ngự Long Uyển, Tố Nhã bĩu môi, cũng không biết là chủ ý của Đường Văn Triết, hay là do tỷ tỷ lười dời ổ đây, cái địa phương này cũng thật trùng hợp, chính là chỗ mà mấy chị em bọn họ vẫn ở đó.
Bây giờ đi về tìm tỷ tỷ Trịnh Tuyết Như, chứng minh thân phận, sau đó quang minh chính đại ôm đùi to!
... Dường như Tố Nhã đã tưởng tượng ra được một cảnh tượng, chính mình tuyệt đối sẽ bị tỷ tỷ dùng một ánh mắt đóng băng lại, sau đó.... lại bị đệ đệ Hạo Lâm dùng một móng vuốt đánh bay.
Cái gì mà mượn xác hoàn hồn, bộ cho là bọn họ đang đóng phim truyền hình, diễn Liêu Trai hả?
Nếu như không phải chuyện này phát sinh ở trên người mình, chính bản thân Tố Nhã cũng sẽ không tin tưởng đâu.
Huống chi, cái cô hi vọng nhận được không phải là sự đồng tình, cũng không phải là sự chở che bảo bọc, mà là với tư cách ngang hàng và được người khác thừa nhận năng lực của mình.
Có lẽ, quả thực cô có thể nói ra rất nhiều chuyện riêng tư của Trịnh gia, thế nhưng bây giờ là mạt thế, dựa vào tính đa nghi của tỷ tỷ Trịnh Tuyết Như cùng Đường Văn Triết, tuyệt đối sẽ không dễ dàng cứ như vậy mà tin tưởng cô, đến lúc đó, ngược lại là khéo quá hóa vụng.
Kỳ thực, nguyên nhân chân chính khiến cô không dám đi nhận người thân, dưới đáy lòng Tố Nhã rất rõ ràng, dù sao... Cô hại tỷ tỷ bị thương cũng là sự thật, nếu như mình chết thật thì cứ coi như đó là bồi mệnh đi, thế nhưng, nếu bọn họ biết mình vẫn còn sống, thì sẽ dùng vẻ mặt nào để đối đãi với cô đây? Có lẽ lúc vừa mới bắt đầu sẽ là cảm giác vui sướng từ việc mất mà tìm lại được, nhưng còn về sau thì sẽ thế nào đây? Mọi người sẽ lần lượt nhớ tới nguyên do tạo thành hết thảy tình huống hiện tại đi?
Thừa nhận đi, Trịnh Tố Nhã, kỳ thực mày là một tên quỷ nhát gan, trong tiềm thức vốn đã muốn trốn tránh người khác rồi!
Trong trí nhớ, vẫn luôn quấn lấy Trịnh Tuyết Như, thẳng đến khi thành lập Căn cứ Nắng Mai, có Đường Văn Triết, Trịnh Hạo Lâm mà cô quen thuộc, thế nhưng không biết tại sao, lại không có bất kỳ tin tức nào về Tào Văn Hoan cả, tất nhiên, cũng sẽ không có chuyện về cái tên Trịnh Tố Nhã đã sớm đi đời nhà ma là cô đây.
Chẳng lẽ A Hoan và cô...đã sớm bị bao phủ bởi dòng nước lũ cuồn cuộn của lịch sử nơi này rồi sao?
Lông mi nhỏ nhắn của Tố Nhã cau lại, ánh sáng dưới đáy mắt khẽ động.
Nếu đã xác định được phương hướng cho tương lai rồi, lúc này đây việc cấp bách trước mắt, chính là nên thoát khỏi cái bệnh viện đầy đặc tang thi này như thế nào.
Dựa theo kinh nghiệm kiếp trước, dường như là vào thời điểm cô sắp chết đói, vừa vặn đụng phải một đội ngũ muốn đi tìm dược phẩm, thế là cô liền gia nhập với bọn họ.
Bất quá nhân phẩm của đội ngũ này thực sự không được tốt cho lắm, không nói đến chuyện ỷ mạnh hiếp yếu, hơn nữa còn khi nam phách nữ (ức hiếp nam nhân cướp đoạt nữ nhân), xưng bá một phương, hầu như là không có chuyện ác nào không làm, không bao lâu sau Tạ Tử Diệp (cũng tức là Tố Nhã hiện giờ) liền giải tán với bọn họ.
Đời này, đương nhiên là cô sẽ không giẫm lên vết xe đổ đó nữa đâu.
Hiện tại có 3 sự kiện trọng đại nhất mà cô phải làm, đó là: Đến siêu thị thu hồi lại vật mà mình đã đánh mất, đến phòng nghỉ thử điều tra về tung tích của tỷ tỷ, quay về Ngự Long Uyển.
Sau khi hạ quyết tâm xong, Tố Nhã theo thói quen vươn tay, muốn sờ sờ lên chiếc vòng cổ trước ngực, lại sờ vào một khoảng không trống rỗng.
Lúc này cô mới nhớ lại, mình đã thay đổi thân thể, chiếc vòng cổ kia còn đang nằm trên thân thể chính chủ của cô, hiện tại càng không biết đã rơi vào cái góc nào mà mốc meo ở trong đó rồi...
Ngẫm lại cũng có chút đáng tiếc, dù sao thì đó cũng là lễ vật đầu tiên mà tỷ tỷ tặng cho cô, là vật bất ly thân cô đã đeo trong khoảng thời gian dài nhất.
Tố Nhã chợt nhớ tới, bà ngoại của Tạ Tử Diệp vào lúc cô 6 tuổi, cũng chính là cái năm mà ông ngoại cô mất đi, đã từng lấy một quả hạch đào (quả óc chó) làm vòng cổ cho cô, cô vẫn luôn đeo nó ở trên cổ, xét về mặt lý thuyết thì, hẳn là trên ngực của cô cũng sẽ không trống trơn như vậy chứ a....
Cởϊ áσ của mình ra, nguyên bản trên ngực có một cái vòng cổ, vậy mà lúc này đây lại thật sự trống trơn không có bất kỳ vật nào cả.
Thay vào đó, xuất hiện một dấu ấn của quả hạch đào, giống như là lúc ngủ đè lên vậy, ở chung quanh cái dấu kia, còn có hoa văn cành lá trải rộng khắp bốn phía, lan ra đến tận phần ngực trái của Tố Nhã.
Tố Nhã vuốt ve cái hoa văn này, dưới đáy lòng mơ hồ nảy ra một loại suy đoán, ý niệm của cô khẽ động, ngay lập tức, trước mắt là một trận choáng váng, chờ đến khi đường nhìn dần dần rõ ràng trở lại, Tố Nhã phát hiện ra mình không còn ẩn thân ở trong WC nữa, mà bản thân đã bước vào không gian như một kho hàng bị bịt kín có kích thước không lớn không nhỏ.
–––
Ngày 25/02/2019 [T2][18:47]