Tiểu Thư Nhà Ta Trọng Sinh

Chương 61




Chương 61: Tỉnh lại

Thiếu nữ cứng ngắc giãy dụa tứ chi, khí lực đặc biệt lớn.

Đương nhiên Trịnh Tuyết Như cũng phát hiện ra chuyện Tố Nhã không thích hợp, khuôn mặt tái nhợt cứng ngắc, ánh mắt trống rỗng, phảng phất như không có chút thần trí nào cả.

"Tiểu Nhã? Em tỉnh tỉnh, Tiểu Nhã!"

Vùng chân mày đang nhíu chặt của Tố Nhã hơi buông lỏng, trong ánh mắt lạnh như băng lộ ra sự mờ mịt nhè nhẹ.

''Tỷ..." Cô nhẹ giọng phát ra một tiếng, không đợi cho Trịnh Tuyết Như kịp cao hứng một chút, tiểu xuẩn manh không phụ sự mong đợi của mọi người lần thứ hai lại hôn mê bất tỉnh.

Trịnh Tuyết Như: "..."

Thiếu nữ mặc áo đỏ đứng bên cạnh nàng lại lộ ra bộ dáng thả lỏng.

"Thật tốt quá, thiếu chút xíu nữa liền..." Nàng ngừng nói, bản thân nàng không thể dính dáng đến thế giới của người sống cùng thế giới của người chết, vẫn là không nên tùy tiện động chạm làm gì.


"Cô là ai?" Trịnh Tuyết Như cẩn thân dò xét thân thể của Trịnh Tố Nhã một phen, sau khi phát hiện quả thực không có gì, lúc này mới đặt lực chú ý lên trên người thiếu nữ kỳ quái này.

Vừa mới nhìn cẩn thận lại, Trịnh Tuyết Như chợt phát hiện ra, nữ nhân này thế mà lại có khuôn mặt tương tự với Tiểu Nhã đến bảy tám phần, phải nói là, quả thực chính là phiên bản khác nhưng đầy khôn khéo của Trịnh Tố Nhã.

"Hì hì, kỳ thực đại tỷ chị cũng nhận biết em mới đúng." Thiếu nữ áo đỏ hoạt bát thè lưỡi, "May mà có đại tỷtới hỗ trợ, bằng không đợi đến khi Tiểu Nhã đi qua cửa gỗ lim liền thực sự không có biện pháp gì nữa!"

"Cửa gỗ lim?" Trịnh Tuyết Như nhớ tới hình như vừa nãy thiếu nữ này đang ngăn cản Tố Nhã đi tới, nàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một mảnh biển mây trắng xóa vừa nãy, lúc này đây lại xuất hiện một cánh cửa gỗ lim được đúc theo kiểu cổng trời, trong làn sương trắng mờ ảo như ẩn như hiện, vừa mới chớp mắt, thế là liền biến mất không thấy tăm hơi.


"Đến tột cùng thì nơi này là địa phương nào?"

"Là thế giới của người chết." Thanh âm của thiếu nữ phảng phất như ngay bên tai, nhưng còn thân ảnh thì chẳng biết từ khi nào đã biến mất, "Hiện tại Tiểu Nhã đã không sao, miễn là hảo hảo củng cố linh hồn, chuyện hôm nay liền sẽ không tiếp diễn nữa."

Nữ nhân này... Lẽ nào cô ta ở trong tiềm thức của Tiểu Nhã?

Trịnh Tuyết Như cảm thấy rất khó chịu mà nhíu mi, bất quá dường như chính bản thân Tiểu Nhã cũng không biết, bằng không với tính tình của em ấy đã sớm chạy tới tự nói với mình rồi.

Chẳng lẽ là nên nói, sau khi Tiểu Nhã tá thi hoàn hồn mới xuất hiện hay sao?

Trịnh Tuyết Như cúi đầu nhìn Tố Nhã đang ngủ say trong ngực mình, trong lúc nhất thời, thế mà nàng lại tuyệt không muốn rời khỏi nơi này.

"Khi nào thì Tuyết tỷ tỉnh?" Đường Văn Triết nhìn thoáng qua Tạ Tử Diệp đã hoàn toàn thoát khỏi nguy hiểm, sau đó lại nhìn về phía Trịnh Tuyết Như còn đang 'ngủ'.


"Theo lý thuyết thì cũng nên tỉnh rồi." Trầm Đán gãi gãi ót, cậu cũng đã kiểm tra qua, bất kể là thân thể hay là tinh thần lực của Trịnh Tuyết Như hoàn toàn đều đang ở trạng thái bình thường.

"Vậy tại sao còn chưa tỉnh a!!!" Đường Văn Triết muốn xù lông, đội trưởng hôn mê bất tỉnh thì biết phải làm sao!

"Em cũng không biết a." Trầm Đán chớp chớp đôi mắt to tràn đầy vô tội, sẽ không phải là tự Trịnh đội trưởng không muốn tỉnh để nằm nướng đi!

Chân tướng là đây!

...

Trịnh Tố Nhã chậm rãi mở hai mắt ra, ánh sáng trước mắt có chút hôn ám, đại khái là mới sáng sớm đi, cô ngơ ngác nhìn chằm chằm lên trần nhà hơn mười giây đột nhiên mới kịp phản ứng, ở đây, thế mà lại là căn phòng lúc đầu của cô!?

Bậy, chuyện này không khoa học!

Thân phận của Tạ Tử Diệp chưa đủ tư cách để đến đây, chẳng lẽ…
Cô vẫn là Trịnh Tố Nhã, bất quá chỉ mơ thấy một giấc mộng kì quái, mơ thấy tận thế, còn mơ thấy chính mình đã chết, sau khi chết lại tá thi hoàn hồn, ha hả, thực sự là kỳ quái mà.

Mơ cái con mắt! Chuyện này tuyệt đối là thật mà. 

Cô vừa định nghiêng mình rời giường, các bộ phận trên thân thể lập tức truyền đến một trận cảm giác vô lực sâu sắc, một cánh tay đặt bên hông cô thoáng rụt lại, nhất thời mùi hương quen thuộc quanh quẩn trong chóp mũi.

Thân thể của Trịnh Tố Nhã lập tức trở nên cứng đờ.

"Tuyết, Tuyết tỷ?"

"Ân, làm sao vậy?" Gương mặt phóng đại của Trịnh Tuyết Như xuất hiện ở trước mặt cô, đôi mắt lạnh lùng đã bớt đi chút sắc bén thường ngày, hiện tại đang mang theo một tia biếng nhác gợi cảm của riêng buổi sáng.

"Ưm, cái kia…" Tại sao ngài lại ở chỗ này vậy kìa? Bậy, chính xác là tại sao tui lại ở chỗ này mới đúng? Càng muốn mạng hơn chính là, vì sao hai chúng ta lại ngủ trên cùng một cái giường a!!!
Nếu như đổi thành người khác, đại khái cô sẽ lập tức ưu tiên kiểm tra vấn đề trinh tiết một chút, nhìn xem thân thể có còn được bảo toàn hay không, thế nhưng người này lại là Trịnh Tuyết Như, ngược lại Tố Nhã không có gì để lo lắng cả, đại tỷ chị ấy cũng không có sở thích quái đản này đâu. 

Trịnh Tố Nhã giật giật ngón tay, lại phát hiện phảng phất như đang bị một thứ nghìn cân đè nặng, chỉ mới động vài cái, cô liền thở hổn hển, đây là cái tình huống gì vậy? sau khi tỉnh dậy, thậm chí ngay cả khí lực để cô nhúc nhích cũng không có là sao?

Ể? bỗng nhiên cô liên tưởng đến một vài thể loại vận động không hay ho nào đó! May mà người ngủ cùng cô là đại tỷ á.

Tuyệt đối là Trịnh Tố Nhã sẽ không thể nào ngờ đến, chính là cái vị Trịnh Tuyết Như đang ngủ đến bảy bình tám ổn, một thân chính khí ở bên cạnh cô, thiếu chút nữa liền lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, ăn sạch cô vào trong bụng rồi đó.
Cho nên có câu nói: Người không thể nhìn bề ngoài, nước biển không thể đo a. Đặc biệt là nữ nhân xinh đẹp, càng xinh đẹp càng khó đối phó a! Người xưa cũng không có lừa chúng ta đâu nha.

_____

Hôm nay chép phạt....