Chương 50: Bị thương...
Lý Mậu biến sắc, vội vàng dẫn người của mình cấp tốc lùi về phía sau.
Chu Thành cũng không ngu, thấy phản ứng của Đường Văn Triết, Lý Mậu, đoán chừng nhất định là có nguy hiểm gì đó, nhưng hắn ta lại có hơn Lý Mậu một cái tính cách:
Sĩ diện.
Những năm gần đây bọn chúng đều lăn lộn trong hắc bang, coi trọng nhất chính là dùng bạo lực để khuất phục những người khác.
Hắn cũng đã bỏ hết mặt mũi đi theo sau tiểu đội của nữ nhân Trịnh Tuyết Như kia, có thể nói là bọn họ vừa vặn cùng đường, tốc độ của đám người Trịnh Tuyết Như lại nhanh hơn bọn chúng, bây giờ hắn đã chạy tới bên người Trịnh Tuyết Như, lẽ nào lại dùng lí do bởi vì cảm giác được nguy hiểm mà lui về phía sau để một nữ nhân che chở?
Vậy sau này hắn làm gì còn mặt mũi để thị uy với kẻ khác đây?
Bỗng nhiên Trịnh Tuyết Như nảy ra ý nghĩ, nếu như Tiểu Nhã có ở chỗ này nói không chừng sẽ bật cười đi.
Nhớ tới Tiểu Nhã, tâm tư của Trịnh Tuyết Như không khỏi rung động, phải nhanh chóng giải quyết con tang thi này, trở lại hảo hảo xử lý một chút, chuyện dời phòng của Tiểu Nhã mới quan trọng hơn.
Khóe môi Đường Văn Triết nhếch lên tạo thành một độ cong, cười như không cười mà nhìn Lý Mậu: "Lý thủ lĩnh thật hăng hái a, đây là đang chuẩn bị đường lang bộ thiền hoàng tước tại hậu sao?"
Thân hình Lý Mậu hơi khựng lại một chút, lập tức cười nói: "Đường đội phó lo xa quá rồi, tôi bất quá chỉ là tự biết bản thân mình không địch lại, đi theo cũng chỉ khiến cho Trịnh đội trưởng thêm phiền, chẳng bằng giúp đỡ canh giữ chiến trường, miễn cho mấy con tang thi khác có cơ hội đánh lén."
Tang thi cấp 4 trung cấp xuất hiện, còn chưa thấy thân ảnh, liền nghe được một tiếng gào chứa đầy uy áp, dù Đường Văn Triết đã lùi lại hai mươi thước cũng không khỏi cảm thấy bị kiềm hãm, đã có không ít người phun một búng máu, thậm chí có vài người bình thường trực tiếp bị chấn động đến hôn mê bất tỉnh.
Chu Thành là dị năng giả cấp hai sơ cấp hệ thủy, hắn vừa mới phóng ra một màn nước nhưng trong ngực lại thấy một trận đau đớn, trong miệng truyền đến mùi máu tươi nồng nặc, ngay cả thân thể cũng văng ra ngoài rơi vào đám tiểu đệ của mình.
Chỉ thấy ở tại nơi hắn vừa mới đứng lúc này đã sớm bị đóng thành một khối băng lớn, chung quanh tảng băng không ngừng phóng ra mảnh băng nhỏ trông cứ như một con nhím.
"Tang thi… hệ băng?" Hắn thở ra một hơi, nỗ lực thả lỏng tâm tình vừa mới chấn kinh của mình, hệ băng khắc chế gắt gao hệ thủy, nếu không phải Trịnh Tuyết Như vừa mới đạp cho hắn một cước, hiện tại cho dù không có bị đông thành tượng đá cũng đã bị châm thành nhím rồi.
Nghĩ đến chuyện mình thiếu Trịnh Tuyết Nhưmột cái mạng, nhất thời trong lòng Chu Thành có chút tư vị không phải.
Tuy nói trước mạt thế đã có đoạn thời gian lăn lộn trong hắc bang, coi trọng nhất chính là nghĩa khí, thế nhưng sau mạt thế vì để sinh tồn ngay cả người bình thường cũng bắt đầu tính toán người thân bạn tốt bên người, huống chi là bọn chúng?
Sở dĩ hắn cảm thấy khó chịu, nhưng chỉ là khó chịu một chút mà thôi, Chu Thành cũng không có buông tha dự định ban đầu của mình, ngược lại lại càng thấy kiêng kỵ vài phần đối với thực lực xuất sắc của Trịnh Tuyết Như.
"Không phải là tang thi hệ băng, mà là Trịnh Tuyết Như." Lý Mậu giải thích một câu, "Con tang thi kia là hệ thủy, hệ thủy cấp 4."
Hắn yên lặng liếc nhìn tượng băng hình nhím kia, dưới đáy lòng thầm lấy làm kinh ngạc.
Thời điểm tang thi phát động công kích, bọn chúng thậm chí ngay cả thời gian phản ứng cũng không có, nếu không phải nhờ Trịnh Tuyết Như đóng băng đúng lúc, đạn nước kiểu này đã sớm bắn loạn xạ như súng máy rồi.
Nói cách khác, nếu như không phải nhờ Trịnh Tuyết Như, hiện tại bọn chúng đã sớm thương vong thảm trọng.
Nhớ tới đội ngũ do mình phái tới mấy lần trước, ánh mắt của Lý Mậu không khỏi lại thâm trầm thêm vài phần.
Về phần tang thi hệ thủy cấp 4 thì sao, vốn là hăng hái vội vàng tìm đến, chính mình thật vất vả mới có thể gặp được một vị cường giả cấp 4 khác, ai biết thứ đầu tiên thấy được chính là một tên lùn chân mày vểnh, chói mù đôi mắt hợp kim của nó thì thôi đi, ngay cả thẩm mỹ quan của nó cũng bị bùng cháy a!
Sự tồn tại của tên lùn này quả thực chính là vũ nhục cái từ ú nu tốt đẹp này nha! Thế là, tang thi với thẩm mỹ quan tốt đẹp của kiếp trước lập tức bùng nổ, còn chưa kịp đi thông đồng Trịnh Tuyết Như trước tiên đã quăng một móng vuốt dị năng lên tên lùn kia.
Thế là thế là, liền xuất hiện một màn kia.
Cấp 4 sơ cấp trực tiếp đối diện với cấp 4 trung cấp, quả thật có chút muốn chết, thế nhưng… Đột nhiên trong lòng bàn tay trắng mượt của Trịnh Tuyết Như nén ra một quả cầu điện, còn tay kia lại vô hình trung xuất ra một tầng hàn khí mỏng manh.
Thế nhưng, nàng có dị năng hệ điện và dị năng hệ băng, vừa vặn khắc chế gắt gao dị năng hệ thủy, cho nên trận này nàng rất có lòng tin.
Bên kia, lúc Tố Nhã cùng Trịnh Hạo Lâm cảm nhận được phương hướng của tiểu đội thì đang vội vã trở về, bỗng nhiên Tố Nhã dừng bước, Trịnh Hạo Lâm ngừng lại, sau đó cậu liền vọt ra trước vài thước.
"Nhanh lên một chút, em còn lãng phí thời gian làm gì chứ!"Cậu bất mãn thúc giục.
Tố Nhã túm lấy Trịnh Hạo Lâm chạy ngược về phía cửa của quán bar: "Bên này!!!"
"Cái gì?" Trịnh Hạo Lâm không hiểu ra sao, "Chúng ta đang đi đâu đây?"
"Bên phía Tuyết tỷ còn có A Văn, sẽ không xảy ra chuyện gì." Tố Nhã dừng một chút, vừa rồi xúc cảm tinh thần thập phần cường liệt tuyệt đối không phải là ảo giác, thế nhưng lúc trước…
Vì sao lúc trước cô lại không cảm nhận được đây? "Sợ rằng… Hiện tại A Hoan và Trần Nguyên mới là người nguy hiểm nhất."
Vẻ mặt Trịnh Hạo Lâm căng thẳng, cậu biết Tố Nhã không phải là một người tùy tiện lấy an nguy sinh mệnh của bạn bè mình ra để đùa giỡn, đặc biệt còn là dưới tình huống như vậy nữa.
"Xảy ra chuyện gì?"
"…"Xảy ra chuyện gì? Tố Nhã chậm rãi nhắm hai mắt lại, tinh thần lực giống như một cái lưới, triển khai ra vô số sợi nhỏ, rất nhanh bọn chúng liền chạy dọc theo vách tường, mở rộng ra phía bên ngoài.
Máu tươi, vụn thịt, cùng với vô số tang thi…
Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, lúc cô vừa mới tiến vào rõ ràng còn chưa có nhiều tang thi như vậy, nếu như nói rằng bọn chúng là do máu của Trương Tuyết Yến hấp dẫn tới, có đánh chết cô cũng không tin.
Tang thi cũng rất biết kén chọn thi thể đấy, sau khi bị cắn xé xong thi thể sẽ bị nhiễm bệnh độc sau đó trở nên biến dị, tang thi không ăn đồng loại, đương nhiên mùi vị máu tươi cùng thịt vụn của đồng loại cũng không hấp dẫn được sự chú ý của bọn nó.
Thế nhưng hiện tại, rõ ràng số lượng của tang thi có vấn đề!
A Hoan… Nghìn vạn lần cậu phải chịu đựng a! Tố Nhã nhíu chặt chân mày, vẻ mặt nghiêm túc đến mức chưa từng thấy qua.
Dưới đáy lòng của cô mơ hồ ý thức được một cái chân tướng.
Căn cứ Nắng Mai trong tương lai không có cái người tên gọi Tào Văn Hoan, như vậy nói cách khác, A Hoan đã sớm bị bao phủ trong dòng lũ của lịch sử.
Làm không tốt, lần này chính là nguy cơ!
Kỳ thực Tố Nhã đã đoán đúng gần tám chín phần mười, trong đợt nguy cơ này Tào Văn Hoan cũng chưa chết, chỉ là bị thương nặng mà thôi, nhưng từ đó đã để lại mầm bệnh, sau này trên đường xây dựng căn cứ, cậu bất hạnh bỏ mình.
Để bày tỏ sự cảm niệm (cảm động và tưởng nhớ) đến công sức của cậu ta, Trịnh Tuyết Như đã tạo một tấm bia tưởng niệm trong Căn cứ Nắng Mai, tự tay nàng khắc tên cậu ta lên.
Bên phía Tào Văn Hoan và Trần Nguyên đang đau khổ chống đỡ tràng diện, tiểu đội bọn họ mang theo cùng với một nhóm tiểu đội khác đang chuẩn bị phục kích bọn họ, dưới tình cảnh vây quét này sức chiến đấu đã bị tàn sát hầu như không còn.
Thế nhưng đến khi chết đi, bọn họ đã liều mạng nhưng lại không hề có khả năng mở ra một con đường máu, Tào Văn Hoan và Trần Nguyên vẫn còn đang bị bao vây.
Trốn không thoát, ra không được, có mọc cánh cũng không thể bay, lẽ nào hôm nay bọn họ thực sự phải bỏ mạng ở nơi này sao?
Trần Nguyên lau lau cái trán bị trộn lẫn máu và mồ hôi, trong ánh mắt ảm đạm u ám hiện lên một tia kiên định.
" Tào đội phó, mặc dù đệ đệ Trần Đán của tôi sẽ có khi rất đáng ghét, cũng rất ngốc, nhưng tính tình của nó tốt lắm, rất dễ ở chung."
Hắn thở phì phò, bỗng nhiên nói ra vài câu không ăn khớp.
Nhưng Tào Văn Hoan nghe thấy lại có chút bất an.
"Đừng nói nữa, gϊếŧ nhiều tang thi quan trọng hơn!"
"Tào đội phó, tôi chỉ hy vọng sau này cậu có thể giúp tôi chiếu cố nó nhiều hơn một chút."
"Trần Nguyên!!!"
"Chờ một lát khi tôi phát động một đợt công kích, kỹ năng rất mạnh, nhưng chỉ có thể phát động một lần mà thôi, đến lúc đó cậu liền nhanh chóng trốn ra ngoài đi. Vào quán bar tìm đội trưởng cũng được, trở về kiếm viện binh cũng tốt, tôi chỉ hi vọng…"
"Đừng nói những lời nhảm nhí như vậy, chúng ta còn chưa tới loại trình độ đó đâu!" Tào Văn Hoan gϊếŧ đến hai mắt đỏ bừng trừng mắt nhìn Trần Nguyên, " Tuyết tỷ sắp ra tới rồi!"
Trần Nguyên chậm rãi hít vào một hơi, kỳ thực bọn họ đều rất rõ ràng, căn bản là bọn họ sẽ không chống đỡ nổi đến khi Trịnh Tuyết Như đi ra, trước đừng nói tới chuyện Trịnh Tuyết Như đánh nhau với con tang thi cấp 4 kia sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hay không, chỉ là việc bọn họ chỉnh lý vật tư thôi cũng đã phải hao phí không ít thời gian rồi.
Bọn họ, căn bản là không còn hi vọng nữa rồi!
"Tào đội phó, hai người chết chi bằng để một người chết là được rồi!''
"Đừng nói nữa!!!"
"Tào đội phó…''
"A Hoan!" Kèm theo một tiếng thét kinh hãi, Tào Văn Hoan và Trần Nguyên với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được, nhìn đến một bầy tang thi luân phiên bị nhấc lên, điện quang thạch hỏa biến chúng nó thành một bãi tro tàn.
"Bọn họ ra rồi!" Tào Văn Hoan mừng rỡ kêu lên, rõ ràng thân thể đã cạn kiệt sức lực nhưng nhất thời phảng phất như lại tràn ngập lực lượng.
Dưới đáy mắt Trần Nguyên cũng thấp thoáng một tia sáng hy vọng.
Dưới tình huống hai người Tố Nhã cùng Trịnh Hạo Lâm cường thế can thiệp từ bên ngoài, trận chiến lập tức được cân bằng lại, tốc độ của tang thi lấy mắt thường có thể nhìn thấy được đã giảm đi không ít, rất nhanh liền giúp hai người đang đứng trong vòng vây mở ra một con đường đột phá.
Không biết có phải là do ảo giác hay không, Tố Nhã luôn cảm thấy tang thi không chỉ bị bọn họ gϊếŧ đi không ít mà dường như cũng đã biến mất không ít rồi.
Thấy Tào Văn Hoan bình yên vô sự thoát ra khỏi vòng vây, rốt cục trái tim bị nhấc lên nửa ngày của Tố Nhã cũng đã có thể thả lỏng xuống.
Trịnh Hạo Lâm vội vàng tàn sát lực lượng tang thi còn sót lại, Tố Nhã vừa mới chuẩn bị nhấc chân đuổi kịp bỗng nhiên trong ngực đau xót, thần trí cô chợt chấn động, một cảm giác khẩn trương và mờ mịt quen thuộc đánh úp vào tim.
Cô chậm rãi cúi đầu, đờ đẫn nhìn cái móng vuốt huyết nhục mơ hồ của một con tang thi đang đâm từ trong ngực của cô ra.
Không hề do dự đâm xuyên qua trái tim của cô, sợ hãi quen thuộc, đó là sự sợ hãi đối với tử vong, trước mắt tối sầm lại, phía trước là màn đêm vĩnh viễn…