Tiểu Thư Nghịch Ngợm Và Thiếu Gia Hư Hỏng

Chương 2: Tai nạn khủng khiếp




nó là Trần Diệp Linh(tg:muốn biết tại sao lại như vậy thì cứ xin mong chờ vào chap sau nha)tuy nhỏ tuổi nhưng rất thông minh và sắc sảo,biết lo cho chính mình,chĩnh chạc hơn các bạn cùng lứa tuổi với mình.Được thầy cô giáo,ba mẹ yêu mến điều này khiến cho nhiều bạn ghen tị với nó,nên mọi người càng xa lánh nó hơn.Nhưng không có nghĩa là nó không có bạn,nó có 2 người bạn cực kì thân Thảo Nhi và Tử Kiệt từ hồi ba tuổi bọn nó chơi với nhau vì 1 số lý do đó(tg:từ từ truyện nó mới hot phải ko)Gia đình nó rất được hàng xóm xung quanh yêu mến vì gia đình nó tốt bụng và giúp đỡ họ rất nhiều chắc vậy chứ chính nó cũng không biết tại sao mà thôi kệ đi(tg:Nói xong rồi ko quan tâm/Berry:Thì ko phải cụ viết sao/tg:à quên hehe)Cuộc sống của nó rất hạnh phuc cho đến khi bốn tuần trước khi nó tròn 4t,papa và mama nó đi gặp gỡ khách hàng để kí bản hợp đồng quan trọng đối với công ti nên để hai chị em ở nhà,mà chị nó lại có hẹn với bạn nên để nó ở nhà 1 mình vì rất tin tưởng nó(t/g:Wwhat?Tin tưởng thì cứ tin nhưng ai lại để đứa trẻ gần 4t ở nhà 1 mình).Lúc đó 1 kẻ của công ti đối thủ của ba mẹ nó điều tra và biết họ có hẹn và rời khỏi nhà hôm nay tưởng ko có ai ở nhà ông ta đột nhập vào nhà đến thư phòng cắm USB vào máy tính để ăn cắp thông tin về nhưng sản phảm mới của công ti,nhưng nào ngờ lức vừa mới cắm vào thì lại vang lên giọng của 1 đứa trẻ

-Chú muốn đột nhập vào máy tính để ăn cắp thông tin ư,ko có cửa đâu.Nghe thấy xong ông ta chộp dạ liền tháo USB để chạy trong lúc đó ông ta lỡ làm rớt đèn đốt tinh dầu xuống khiến cho căn phòng bốc cháy,ngọn lửa nhỏ đang nhảy múa giờ đã lớn hơn và lan khắp cả căn nhà,nó đứng trơ mắt nhìn vẻ đẹp bùng cháy nhưng lại rất nguy hiểm xen kẻ giữa các màu cam,đỏ đang đốt cháy căn nhà thương yêu của nó sống từ nhỏ đến lớn đã có nhiêu kí ức trong đó vui buồn cũng có cuộc sống hạnh phúc trong căn nhà này thì tất cả chừ chỉ còn là 1 đám lửa đang cháy,nghe thấy tiếng động của kẻ đốt đi căn nhà đang chạy vang lên thì nó chợt tỉnh khỏi các suy nghĩ nãy giờ,thì trong chớp mắt 1 con dao bạc phóng vào mi tâm của ông ta,m...àu màu mắt trái của nó đã thay đổi trong chớt mắt đó đôi mắt của sự hồn nhiên đã không còn thay vào đó là một sự hận thù cực lớn đúng giờ mắt nó là màu của máu nhìn nó chừ ko khác gì ác quỷ quay mặt nhìn vào gương nhìn thấy khuôn mặt của mình nó giật mình

-Đ...ây đây là mình ông ta đã chết do mình đã xuống tay ư,ko phải tại ông ta đó chứ đúng vậy tất cả đều tại ông ta.Giọng nó lắp bắp nói trước chiếc gương bạc kia,đầu nó như búa bổ thân thể nặng nề dần mất đi ý thức nhưng nó vẫn cảm thấy hơi ấm đang ôm lấy mình.Ba mẹ nố vừa gặp xong đối tác nghe hàng xóm gọi điện báo là nhà đang cháy thì gấp về nhà chỉ thấy cứu hỏa đang chữa cháy còn có nhiều hàng xóm tụ lại xem có chuyện gì trong đó thấy bóng dáng Khả Ngân đang ngồi xuống khóc,họ chạy đến hỏi

-Ngân đã có chuyện gì?

-Huhuhu con hôm nay có hẹn với bạn nên con để Linh ở nhà 1 mình.Cô khóc nói với ba mẹ cô.Chừ căn nhà đã cháy quá lớn cứu không được nữa,căn nhà chỉ còn đống tro bụi và một cái của cô bé nhỏ bị cháy đen thui(tg:thắc mắc tại sao lại có xác phải ko,đừng có tưởng nó chết nha,ko phải đâu con của mình mà làm sao nỡ giết nó chứ)

--------------------------------Đến đám tang của nó nào -----------------------Trên ngọn đồi dưới một bóng cây tươi mát,có 1 bia đá lạnh ngắt đề tên Trần Cẩm Linh,gần 4t với tấm ảnh chụp nó đang cười.Đang tang diễn ra,mẹ nó do quá sốc nên ngất trong đám tang được ba và chị nó đi vào bệnh viện,ai cũng tiếc cho cô bé gần 4t này còn có quá nhiều thứ mới lạ để khám phá tặng hoa,đám tang càng thảm hơn vì 2 đứa bé 1 trai 1 gái khóc

-Linh ko phải mày hứa sẽ làm phù dâu trong đám cưới của tao sao? (tg:Còn nhỏ mà đã nghĩ đến đám cưới,mà berry con có hứa thật sao/Berry:Ừ con có hứa).Nhi khóc nói

-Linh mày hứa cùng bọn tao học đến đại học sao?.Kiệt khóc nhưng vẫn ko quên an ủi Nhi(tg:Trời người ta chết rồi mà còn tình tứ/Trời:Mặc dù tức người vì tội kêu bậy nhưng mà người nói đúng đấy)đám tang kết thúc,trời dường như cũng ko kìm được cảm xúc cảm thương cho nó mà rơi nước mắt cơn mưa khẽ rơi xuống quét sạch bụi bận nhưng ko xóa nhẹ đi những đau thươn len lỏi trong trái tim họ