Tiểu Thư Nghịch Ngợm Và Thiếu Gia Hư Hỏng

Chương 17: Tình bạn lạ lùng(1)




Sau chuyện kể về sợi dây chuyền thì nhà trường cho nghỉ học vì chuẩn bị cho sự kiện quan trọng cho trường mọi học sinh đều tò mò cả bọn nó cũng vậy nhưng cũng phải bị đuổi ra khỏi trường thôi.Villa Rose 6:30AM

Hôm nay là ngày nghỉ nó ngồi vuốt ve đám lông mềm mại của Serry(con mèo đen đó)bọn nó nhìn Serryrất thắc mắc bọn nó thấy nó cực kì thương yêu con mèo này mà nó hơn cả bọn nó(Mấy chị ghen tỵ với con mèo chi nữa Bọn nó:Hừ sao con mèo đó được băng yêu thương hơn bọn ta chứ tg:mấy chị bình tĩnh cái gì cũng có lý do của nó cả mà,mấy chị đi hỏi nó xem Bọn nó:không phải tại mày viết thế sao*Cầm súng nạp đạn* Tg:mấy chị bình tĩnh đi em mà chết thì còn ai viết nữa bọn nó:Tha cho mày bữa này viết đàng hoàng nghe chưa Tg:dạ dạ em đi viết*Xách dép chạy*) chẳng phải ghét mấy thứ kiểu dễ thương như vậy sao mà con mèo như ngoại lệ vậy của những vật nó yêu thích vậy(Băng:ta nói ta ghét mấy con thú dễ thương sao Bọn nó:Ko phải sao Băng:Phải cái niềm tin Bọn nó:Xin lỗi mà)

-Ê,mày có được con mèo đen từ khi nào?.Trang sau khi kiên nhẫn kiềm chế sự tò mò của mình thì cũng đã bị đột phá hỏi về nó

-Nó có tên là Serry,có khi 6t.Vẫn cứ là lối nói tiết kiệm chữ của nó bọn nó nghe cũng quen cả tài luôn rồi,chẳng hiểu sao nó lại kiệm lời như vàng thế không biết,ước gì nó nói nhiều hơn chẳng phải vui à

-Cái gì?khi 6t ko phải lúc đó mày bị bà mang đi huấn luyện sao,mau nói chuyện gì xảy ra vào lúc đó.Bọn nó đt hét lên,về chuyện huấn luyện này bọn nó rất nhạy cảm vì nó đã biến nó như thế này(t/g:cứ chờ đi ta nói sau)

-Bĩnh tĩnh đó là tao tình nguyện đi huấn luyện chứ ko phải lỗi của bà tao,để tao kể cho.Băng bình tĩnh nói.Bọn nó dù còn hơi tức giận nhưng tò mò về chuyện này đã thắng và bọn nó bắt đầu im lặng nghe nó kể

Nó bắt đầu hồi tưởng về kí ức hồi đó

Ở bên Anh khi nó 6t

Ngoài trời những hạt mưa lách tách rơi xuống.Bình thường trời như thế này thì nó chỉ ngồi trong nhà ngắm mưa rơi,nghe tiếng mưa khẽ rơi xuống.Những ko biết tại sao linh cảm của nó lại thôi thúc muốn ra ngoài.Vì thế nó đã ra khỏi nhà,Băng rảo bước trên những con đường cẩm thạch ở trên phố.Băng thả mái tóc xanh dương,bồi thêm đôi mắt màu xanh dương mặc 1 chiếc đầm đơn giản ngắn đến đùi màu trắng ko tay mang chiếc dù màu trà xanh đeo ủng xanh.Trên đường,nó nghe thấy bản nhạc du dương của mưa đi đến 1 con hẻm phố hẹp thì nó dừng chân quay lại bởi vì nó cảm thấy một luồn phép thuật cực mạnh đến từ thù hận khiến nó cảm thấy khó chịu,đang do dự đi vào hay không thì những tiếng nó tự nhiên truyền vào đầu nó khiến đầu nó muố nổ ra"TẠI SAO?,tôi đã làm gì chứ,sao tất cả sự nguyền rủa chửi bới lại rơi hết vào tôi,tôi có làm gì mà mấy người lúc nào cũng vậy,lúc nào cũng đổ hết tất cả sự xui xẻo là do tôi gây ra,tôi muốn giét hết mấy người tôi câm hận mấy người".Băng cố ôm đầu đi vào con hẻm từng bước cảm thấy sức mạnh này càng ngày càng mạnh.Đến rồi,luồn sức mạnh phát ra từ đây,nó nhìn xung quanh chỉ thấy 1 con mèo người nó đầy vết thương mà vì lông nó màu đen càng dễ thấy vết thương hơn có lẽ do người ta thấy nó rồi đánh nó.Nó biết sức mạnh và tiếng nói ấy từ con mèo màu đen này phát ra

<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<Hết>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>

Mọi người hello,bữa nãy mình sẽ đổi bút danh của mình nên mọi người nhớ nha,mình mới thi học kỳ xong nên trong khoảng thời gian trước đó mình bỏ truyện 1 thời gian xin lỗi nha,nên hôm nay mình quyết định bù cho mọi người hai chương truyện của mình,à tẹo nữa là quên mình mới viết 1 bộ truyện mới nữa nên xin mọi người ủng họ bộ truyện của mình nha