Cố Niệm Niệm vốn là cây ngay không sợ chết đứng, lúc nghe thấy Kỷ Thiên Hạo lạnh lùng nói như vậy liền không khỏi chột dạ một chút: Đương nhiên là cô chắc chắn!... Anh cả sẽ đến nha...
Lúc Cố Niệm Niệm đang chột dạ không biết làm như thế nào cho phải, chỉ nghe thấy trên bậc thang truyền đến giọng nói ngạo mạn của Lý An Nhiên: "Anh cả của Cố Niệm Niệm đương nhiên sẽ không tới ăn trưa với anh rồi." Cô ta đắc ý nhìn Kỷ Thiên Hạo, sau đó chậm rãi nói: "Bởi vì tôi đã thay Niệm Niệm đồng ý lời mời của Cố Thanh Hoa, trưa hôm nay tôi muốn cùng hai người tới chỗ hẹn!"
Trong nhà ăn bỗng nhiên lâm vào một trận yên tĩnh, Cố Niệm Niệm kinh ngạc nhưng Kỷ Thiên Hạo lại là nguy hiểm, chỉ thấy đôi mắt lạnh lùng của anh ác liệt bắn về phía Lý An Nhiên, lực sát thương cường đại như vậy khiến cho Cố Niệm Niệm không khỏi rùng mình một cái. Cô vụng trộm đem đĩa dâu tây trên bàn thận trọng cất vào trong túi áo mình, sau đó thừa dịp hai người đang đối chọi lấy tốc độ chó cắn mông nhỏ chạy về phòng.
Cô há miệng thở hổn hển, lúc này mới biết lúc xuống lầu thế mà cô lại quên mang điện thoại theo. Mở lịch sử ghi chép ra quả nhiên nhìn thấy anh cả có gọi tới một cuộc điện thoại. Chắc hẳn đây chính là điện thoại mời mà Lý An Nhiên vừa mới nói tới.
Buổi trưa, Lý An Nhiên ầm ĩ muốn cùng Kỷ Thiên Hạo và Cố Niệm Niệm đi chung một chiếc xe, nhưng lại không nghĩ tới Kỷ Thiên Hạo cực kỳ không nhịn được một cước đem cô ta từ trên xe đạp xuống, sau đó dùng kỹ thuật lái xe cực kỳ cao siêu rời đi. Lý An Nhiên ở phía sau xe của anh tức giận dậm chân, hai mắt nước mắt rầm rầm rơi xuống: "Kỷ Thiên Hạo, tên khốn này đáng đâm ngàn đao! Tốt nhất đừng để bà đây bắt được anh..."
Trong lúc Kỷ Thiên Hạo lái xe rẽ ngang rẽ dọc đến địa điểm ước định, lúc này Cố Niệm Niệm mới thở phào nhẹ nhõm, cô sợ Kỷ Thiên Hạo ở trên xe sẽ động tay động chân với cô, cũng may là không có chuyện gì, thế là cô cười vui vẻ đi xuống xe.
"Cố Niệm Niệm, nếu như cô không muốn để cho Cố Thanh Hoa và Cố Tư Thành lại cảm thấy khó xử, chờ lát nữa cô thành thật một chút cho tôi!" Đôi mắt tĩnh mịch của anh hiện lên một vòng lạnh lùng, bộ dáng vênh vang đắc ý bá đạo không khỏi làm Cố Niệm Niệm thuận theo nhẹ gật đầu.
"Được, chúng ta đi vào ăn cơm, anh cả chờ cũng sốt ruột rồi." Kỷ Thiên Hạo phát hiện lúc mình đối mặt với cô gái này tính tình vậy mà cực kỳ tốt, đương nhiên điều kiện tiên quyết là cô ấy phải "An phận thủ thường".
"Anh, anh đi xuống trước đi, tôi còn có việc." Cố Niệm Niệm nhỏ giọng từ chối.
Kỷ Thiên Hạo không vui nhướng nhướng mày, trầm giọng hỏi: "Việc gì?" Anh lặng lẽ nhìn cô, khuôn mặt đẹp trai sớm đã nhiễm lên vẻ tức giận.
"Tôi, tôi muốn trang điểm một chút..."
"Cố Niệm Niệm, lúc nào thì cô học được cách trang điểm vậy, sao tôi lại không biết?" Kỷ Thiên Hạo hừ lạnh, dáng vẻ chẳng thèm quan tâm.
"Mắc mớ gì tới anh? Tóm lại, anh đi ra ngoài đi!" Thật ra Cố Niệm Niệm rất muốn học cái bộ dáng tiêu sái lúc anh nãy khi đạp Lý An Nhiên kia để đem anh đạp bay ra ngoài. Đáng tiếc, đối mặt với vẻ mặt tà mị của người đàn ông kia, Cố Niệm Niệm vẫn nhịn xuống không dám thử.
"Chuyện này không liên quan đến tôi, chúng ta đi!" Kỷ Thiên Hạo xuống xe, cánh tay dài đem Cố Niệm Niệm từ trên xe kéo xuống dưới.
Cố Thanh Hoa đứng ở cách đó không xa, gương mặt nho nhã tuấn dật hiện lên một vòng âm trầm. Trên đầu ngón tay thon dài trắng nõn đang kẹp thuốc lá sắp đốt hết, đôi mắt đạm mạc của anh ta bởi vì hai người đang dây dưa ở phía trước cách đó không xa mà hơi lộ ra vẻ bi thương.
Lý An Nhiên dừng xe ở bên cạnh Cố Thanh Hoa, cô ta thuận theo ánh mắt anh ta nhìn lại mặt không khỏi lộ ra vẻ không vui, nhưng khi nhìn lại người đàn ông bên cạnh kia đồng bệnh tương liên cùng với mình, cô ta lại không khỏi cảm giác trong lòng cân bằng hơn rất nhiều: Quả nhiên, cùng lưu lạc ở nơi xa gặp nhau như là từng quen biết!
Phải hình dung Lý An Nhiên như thế nào? Thuở nhỏ cô ta được sinh ra trong gia đình giàu có nên lúc nào cũng thấy cảnh lừa gạt dối trá, sinh hoạt lục đục với nhau, cho nên khó tránh khỏi sẽ nhiễm phải rất nhiều những tính tình này. Nếu như muốn đem cô ta kết nối cùng thiện lương đúng là chuyện không thế nào tin được, nhưng cô ta cũng không phải ghen phụ độc phụ gì, nhiều lắm cũng chỉ là tà ác mà thôi...
Lúc Cố Thanh Hoa đang ẩn nhẫn cảm xúc khuôn mặt tươi cười cùng Kỷ Thiên Hạo chào hỏi, đầy trong đầu cô ta nghĩ đều là nên như thế nào phát tiết ấm ức trong lòng mình. Cô ta không có ý tốt nhìn ngó người đang ngồi, lúc nhìn bộ dáng ngọt ngào của Cố Niệm Niệm lúc trông thấy Cố Thanh Hoa không khỏi tính toán lên kế hoạch...
Cô ta không thèm để ý tới tâm tư của những người khác, cầm thực đơn không chút khách sáo gọi một loạt: Ngao nướng mỡ hành, ngao cay, ngao xào cây húng quế, ngao hấp rượu, ngao xào lăn, ngao xào bơ tiêu...
Không thể không nói Lý An Nhiên quả thực là dụng tâm lương khổ, có thể chọn một bàn toàn món ngao, ngay cả đồ ăn có một chút liên quan tới ngao cô ta đều chọn hết không bỏ sót món nào! Cuối cùng gọi xong còn nói với nhân viên phục vụ một câu: "Tạm mấy món như thế đã? Còn dám xưng là hải sản đủ món, có tin bà đây làm tung cửa tiệm này của anh hay không!"
Ai dám không tin! Cũng không phải Lý An Nhiên có bao nhiêu năng lực mà là ba của cô ta rất lợi hại! Thế là nhân viên phục vụ ngay cả lên tiếng cũng không dám lên tiếng, sợ đắc tội với tiểu ma nữ thích quậy phá này.
Gào thét cũng gào thét mệt rồi, Lý An Nhiên bưng chén trà trên bàn lên uống một hơi cạn sạch, sau đó kinh ngạc trừng mắt với nhân viên phục vụ vẫn còn đứng ở một bên tức giận hỏi: "Sao anh còn đứng ở đây? Không đi mang thức ăn lên cho bà đây đứng ở nơi này muốn chết à!"
Nhân viên phục vụ liên tục xin lỗi cầm thực đơn rời đi. Rốt cuộc cho tới bây giờ Lý An Nhiên cũng đem bản tính cao ngạo vô lễ biểu hiện ra.
Giờ khắc này rốt cuộc Cố Niệm Niệm cũng hiểu rõ dụng ý của Lý An Nhiên, cô có chút bối rối trong lòng thở một hơi thật dài. Phải nhẫn nhịn! Cô cắn môi nói với mình! Lẳng lặng nhìn xuống chân của mình đột nhiên có một cảm giác thê lương, cô và anh cả chính là đối tượng để kẻ có tiền như bọn họ trêu đùa sao?
Nhưng hiển nhiên Cố Thanh Hoa không để ý tới những chuyện khó xử này, anh vẫn che chở có thừa cho Lý An Nhiên vẫn như cũ, khiêm cung hữu lễ. Lòng Cố Niệm Niệm chua xót giống như cũng là đau lòng. Cô cũng muốn giúp anh cả một chút thế nhưng ai bảo cô lại không có một người ba giàu có như Đông Quốc Sơn. Thân thể trong sạch muốn dành lại cho anh cũng bị người ta chà đạp, bây giờ thứ có thể cho anh cả ngoại trừ tràn ngập yêu thương ra thì còn có cái gì? Khẽ cười khổ, lúc này cô mới phát hiện thì ra mình không còn gì khác...
Kỷ Thiên Hạo nhàn nhạt nhìn Cố Niệm Niệm một chút, một đôi mắt tràn ngập lạnh lùng nhiễm lên mấy phần hàm ý thâm thúy.
Anh nhìn Lý An Nhiên cười yêu kiều quyến rũ, một đôi mắt đen không khỏi chìm xuống mấy phần: "Lý An Nhiên, chừng nào thì cô lại thích ăn ngao như thế? Sẽ không phải là thích Tổng giám đốc nên liền yêu ai yêu cả đường đi chứ?" Anh lười biếng nói, trong lời nói cường điệu nhiễm lên nồng đậm tà mị.
Lý An Nhiên nũng nịu nhìn về phía Kỷ Thiên Hạo, sau đó cười quyến rũ một tiếng: "Long Nhị gia nói đùa rồi, tôi gọi ngao là muốn dành cho Cố Niệm Niệm và Tổng giám đốc Cố đấy."
"Thật không nhìn ra cô Lý lại quan tâm tới Tổng giám đốc Cố như thế, đây chính là cô Lý cho Niệm Niệm mặt mũi rồi, biểu đạt yêu thương như vậy Niệm Niệm cũng đừng phụ tấm lòng của cô Lý đấy." Môi mỏng của Kỷ Thiên Hạo hơi cong lên, con ngươi thâm thúy khiến cho người ta phải tìm tòi nghiên cứu hàm ý trong đó.
Thấy Cố Thanh Hoa sững sờ, lại thấy Lý An Nhiên khịt mũi coi thường, nên khinh thường mở miệng: "Kỷ Thiên Hạo! Anh đừng ở đó nói hươu nói vượn nữa! Ai biểu đạt yêu thương với anh ta! Tôi cảnh cáo anh, đời này ngoại trừ Kỷ Thiên Hạo anh, Lý An Nhiên tôi chết cũng sẽ không gả cho bất luận kẻ nào!"
Kỷ Thiên Hạo nghe vậy khóe miệng hơi cong lên ý cười càng thêm tà mị, chỉ là đôi tròng mắt kia lại vô cùng lạnh lùng: "Vậy tôi cũng nói cho cô biết, đời này cho dù có chết, Kỷ Thiên Hạo tôi cũng tuyệt đối sẽ không cưới cô!"
"..." Lý An Nhiên không nghĩ tới Kỷ Thiên Hạo luôn luôn bất cần đời thế mà lại trước mặt nhiều người như vậy làm khó dễ cô ta. Sắc mặt cô ta lập tức trầm xuống: " Kỷ Thiên Hạo mẹ nhà anh! Anh không thể câm miệng một chút cho tôi sao?"
"Mẹ nó Lý An Nhiên! Cô cũng nghe cho kỹ cho tôi, đừng có làm ra thủ đoạn ở trước mặt ông đây, ông đây khó chịu!" Muốn chơi Cố Thanh Hoa? Cũng được! Cho kỷ Nhị gia anh lăn đi một bên chơi! Đừng mẹ nó ngay cả người phụ nữ của anh cũng dám chơi, người phụ nữ của anh đời này chỉ có thể một mình anh chơi đùa!
Cố Niệm Niệm kinh ngạc nhìn Kỷ Thiên Hạo và Lý An Nhiên, không khỏi nắm chặt nắm đấm, nhưng chung quy cũng không lên tiếng.
Lý An Nhiên thua trận, cô ta cắn răng tức giận trừng mắt nhìn Kỷ Thiên Hạo, nhưng cô ta cũng không từ bỏ, cũng không tin lát nữa sẽ không có trò hay để xem!
"Phó tổng Kỷ, uống chút gì không? Rượu Ưng Minh chín mươi sáu năm thì như thế nào?" Cố Thanh Hoa mở miệng phá vỡ sự trầm mặc.
"Được! Gọi trước bốn chai đi!" Lý An Nhiên hờn dỗi một lúc muốn bốn chai, vẻ mặt cô ta phẫn hận nhìn chằm chằm khuôn mặt đẹp đẽ của Kỷ Thiên Hạo.
Kỷ Thiên Hạo không nhìn thẳng, chỉ là ở dưới đáy bàn nhẹ nhàng cầm tay Cố Niệm Niệm. Cố Niệm Niệm kinh ngạc nhìn khuôn mặt vẫn điềm nhiên như không có việc gì kia không khỏi có chút cảm động. Cô hơi đáp lại anh, cùng anh mười ngón đan chặt.
Kỷ Thiên Hạo hơi cười nhạt, khóe miệng là một nụ cười cực kì khoan thai.
Lý An Nhiên không nhìn thấy động tác ở dưới mặt bàn của bọn họ, nhưng nhìn vẻ mặt nhu tình của Kỷ Thiên Hạo kia cũng đủ để cô ta ghen tỵ. Cô ta cắn răng, tức giận bất bình nhìn người trước mắt, túi sách đắt tiền trên bàn cứ như vậy bị cô ta hung hăng giày xéo.
Cố Thanh Hoa cũng nhìn thấy, nhưng con mắt của anh ta chỉ chú ý tới sự thẹn thùng chưa kịp xóa đi trên mặt Cố Niệm Niệm kia. Trong đôi mắt hiện lên vẻ lo lắng, trong mắt anh ta che giấu đi chính là sự cô đơn.