Tiểu Thư Ngây Thơ

Chương 53: Nụ cười mỉa mai




"Vậy tôi yên tâm rồi." Lý An Nhiên vỗ ngực một cái: "Tôi luôn cảm thấy Kỷ Thiên Hạo đối với cô không hề đơn thuần, chỉ cần cô không có ý gì, với thế lực Long Nhị gia anh ta cũng không dám ra tay." Lý An Nhiên cười xán lạn, đôi mắt đẹp sáng long lanh.

Xưa nay anh ta không động tay chân chỉ động miệng mà thôi, Cố Niệm Niệm âm thầm nói nhỏ với bản thân nhưng những lời này cô tuyệt đối sẽ không nói cho Lý An Nhiên, bởi vì tính mạng của một người bây giờ còn đang ở trong tay người ta: "An Nhiên, theo tôi thấy cô đối với Kỷ Thiên Hạo chính là ép quá chặt, mọi người đều nói: Nóng vội dễ hỏng việc, cô cứ tin là mọi thứ từ từ sẽ đến, nên biết người biết ta như thế mới có thể trăm trận trăm thắng, cho nên nói, hẳn là từ hôm nay trở đi cô nên tìm hiểu rõ Kỷ Thiên Hạo sau đó cảm thấy hợp ý liền tấn công..."

Cố Niệm Niệm nghiêm túc gật đầu, quyết định vì bản thân mà chiến đấu!

Lý An Nhiên thông suốt sáng tỏ, đôi mắt sáng lấp lánh lập tức toát ra một vòng sáng chói lộng lẫy: "Niệm Niệm, tôi thật sự rất sùng bái cô! Đúng! Cứ làm như vậy đi! Từ nay trở đi, tôi quyết định vì tình yêu sẽ kiên nhẫn dũng cảm tiến tới!" Kỷ Thiên Hạo, anh cứ đợi tiếp chiêu đi! "Tôi sẽ biết mình biết người, nhắm trúng mục tiêu, từ hôm nay trở đi, từ giờ trở đi bắt đầu từ ăn uống ngủ nghỉ!"

Cố Niệm Niệm xấu hổ cười một tiếng, lặng lẽ một lúc.

Ngày hôm sau lúc Kỷ Thiên Hạo trông thấy Cố Niệm Niệm và Lý An Nhiên như hình với bóng, mắt đen nhíu lại không khỏi hiện lên một chút tán thưởng: Không hổ là người phụ nữ Kỷ Thiên Hạo anh chọn trúng, quả nhiên trí tuệ siêu quần, mặc dù lúc ngốc nghếch rất đáng yêu, nhưng lúc cô đùa nghịch thông minh một chút cũng có một bộ dáng rất đặc biệt.

Thân thể cường tráng của anh cứ như vậy lười biếng xụi lơ ở trên ghế sofa, một đôi mắt tà mị ánh lên ánh sáng quỷ dị: Con thú nhỏ muốn đấu trí với tôi sao? Xem ra là lần trước còn chưa nếm đủ đau khổ, nhưng không sao, rất nhanh tôi sẽ cho cô biết cái gì gọi là "Thà đắc tội quân tử chứ không đắc tội tiểu nhân!"

Nhíu mày lại, Kỷ Thiên Hạo lại cảm thấy cái từ "Tiểu nhân" này dùng không ổn, dù nói thế nào tốt xấu gì anh cũng đường đường là Tổng giám đốc của Đế Tôn, thủ lĩnh của Ứng Long, dùng cái từ "Tiểu nhân" này hình như hơi thấp kém hay không?

Đôi mắt bất mãn của anh trong lúc vô tình nhìn thấy khuôn mặt nhỏ mừng thầm của Cố Niệm Niệm, sau đó là con thú nhỏ kia đi qua, rõ ràng - không nhìn anh!

Ở hành lang hẹp dài, trải qua bảy lần quặt tám lần rẽ đi tới một tòa nhà bỏ hoang. Trong đêm đen, trong tòa nhà bỏ hoang kia lóe ra một chút ánh sáng ma mị đáng sợ, xa xa nhìn qua giống như một tòa nhà ma đang giương nanh múa vuốt muốn nuốt hết tất cả vào bụng nó.

Bên ngoài trên mặt đất rất ẩm ướt có mấy con mãng xà ngẩng đầu uốn lượn vòng, trải qua một hành lang tĩnh mịch hắc ám tới một nơi rộng mở sáng rõ bày biện ra một mảnh trang trí hào hoa xa xỉ nhưng ánh đèn trong phòng lại rất tối, ánh sáng màu lam nhạt của đèn áp tường được mở ra, nếu như không chú ý rất khó có người phát hiện chỗ này có một gian phòng trang bị tinh vi.

Lúc Hách Đức đẩy cửa vào, thần thái vốn nhàn nhã trong nháy mắt trở nên ngưng trọng, vách tường u ám phá lệ kiềm chế sự đẹp đẽ của toàn bộ gian phòng: "Lão đại, thuyền của Kỷ Gia Phong đã đến bến cảng."

Người đàn ông đứng ở trước cửa sổ khẽ vuốt cằm, dáng người thon dài cao lớn của anh đứng thẳng đón gió, tình khí cao ngạo lạnh lùng hùng hổ dọa người. Đêm tối là thiên đường cho anh vung vẩy đôi cánh, ở trong thế giới hắc ám này anh chính là chúa tể! Lẻ loi, cường thế, ngạo mạn, anh đứng ở nơi cao nhất trong bóng đêm nhìn xuống thế giới!

"Bước kế tiếp Lão đại có dặn dò gì không?" Hách Đức khẽ vuốt cằm, cung kính hỏi thăm.

"Lần này Kỷ Gia Phong đầu tư bao nhiêu?" Rõ ràng, anh cũng không vội đưa ra chỉ thị.

"Ba mươi phần trăm cổ phần của Kỷ thị."

"Ừm!" Khóe miệng anh hơi cong lên, chậm rãi xoay người lại. Một đôi mắt chim ưng dài nhỏ lộ ra một chút ý cười. Ngón tay của anh hơi cong lại, khuôn mặt tuấn mỹ mà tà mị không khỏi hiện lên một chút vẻ quỷ dị: "Nói như vậy thì Cố Thanh Hoa đã đem gần hết tài sản của Cố thị đều quăng vào canh bạc này?"

"Bốn mươi chín phần trăm!" Không thể phủ nhận Cố Thanh Hoa là người khôn khéo.

"Trước tiên phái mấy huynh đệ tới đó chơi một tháng, tôi muốn thấy sòng bạc này đóng cửa!"

"Rõ!" Khuôn mặt trầm muộn của Hách Đức bởi vì câu nói này của Kỷ Thiên Hạo mà trở nên hưng phấn dị thường: "Vậy bước kế tiếp, có phải chúng ta liền nên hạ mồi câu hay không..."

"Không cần hoảng hốt! Bằng thực lực của Kỷ Gia Phong những năm này xem ra cho dù Kỷ thị tổn thất ba mươi phần trăm cũng không động được tới căn cơ của anh ta. Chúng ta muốn là nhổ cỏ tận gốc!" Sắc mặt Kỷ Thiên Hạo lạnh lùng, trong đôi mắt chim ưng tràn đầy cơ trí và khôn khéo.

"Nhổ cỏ tận gốc?" Hách Đức theo thói quen đẩy đẩy kính mắt trên sống mũi, có chút lo lắng: "Kỷ Gia Phong kinh doanh sòng bạc ngầm đã rất lâu, mạng lưới quan hệ sau lưng của anh ta thế nhưng là vô cùng phức tạp, chúng ta muốn một lần duy nhất mà còn nhổ cỏ tận gốc chỉ sợ có chút mạo hiểm."

"Chính vì anh ta có mạng lưới quan hệ phức tạp cho nên chúng ta mới muốn hủy diệt duy nhất một lần." Kỷ Thiên Hạo hừ lạnh, khóe miệng không khỏi cong lên một nụ cười tà.

"Thế nhưng quan hệ lợi ích rắc rối sẽ dính đến cấp cao." Hách Đức nhắc nhở Kỷ Thiên Hạo.

"Tôi muốn bắt gọn, chỉ thay người làm chủ sẽ không ảnh hưởng tới ích lợi của bọn họ, chuyện này liền giao cho anh đi làm." Kỷ Thiên Hạo ngưng mắt lạnh nhạt nói.

Hách Đức không nói thêm gì nữa, anh ta tin tưởng vào năng lực của Kỷ Thiên Hạo, nhiều năm như vậy nhưng chưa từng có bất luận kẻ nào thất vọng qua!

"Đúng rồi, lão đại, còn có một chuyện nữa."

Kỷ Thiên Hạo lười biếng nhíu nhíu mày: "Chuyện gì?"

"Hôm qua có anh em trông thấy Eder Sâm xuất hiện ở chỗ này, tôi nghĩ Selena chắc là đã sớm đến." Hách Đức thận trọng quan sát sắc mặt Kỷ Thiên Hạo, phàm là người của Aung Long, không ai không biết Kỷ Thiên Hạo và Selena có một đoạn tình cảm phức tạp không rõ, chỉ là đột nhiên lão đại kết hôn, không biết Selena sẽ làm ra phản ứng gì.

Kỷ Thiên Hạo nghe vậy khẽ giật mình chợt nhớ tới Kỷ Gia Phong, sau đó hai tay nắm chặt lại, giọng nói không khỏi bén nhọn: "Đi tra rõ ràng cho tôi!"

"Rõ!" Hách Đức đáp ứng, trong lòng suy nghĩ chính là không biết có trận trò hay để xem không.

Cố Niệm Niệm ngồi ở trước gương trang điểm nhưng trong đầu còn đang suy nghĩ về chuyện của Cố Tư Thành, khóe môi cô theo thói quen cong lên một nụ cười không thấy rõ, khuôn mặt nhỏ không khỏi u sầu phình lên giống như một chiếc bánh bao.

Ngáp một cái, cô quyết định không suy nghĩ lung tung như vậy nữa. Ngay ngày mai! Cô quyết định sẽ tới bệnh viện một chuyến, không quan tâm anh hai nói cái gì, cô cũng muốn chính tai mình nghe.

Hạ quyết tâm xong, lúc này Cố Niệm Niệm mới đứng dậy từ tủ quần áo lấy ra áo ngủ SpongeBob mình yêu thích ra sau đó nhanh chóng chạy vào phòng tắm, sau khi rửa mặt qua loa, một cái đầu nhỏ vụng trộm nhô ra quan sát động tĩnh xung quanh, phát hiện không có sinh vật nguy hiểm ở xung quanh lúc này cô mới vội vàng chạy vào phòng ngủ.

Lúc Cố Niệm Niệm đang hồng hộc tiến vào phòng ngủ đã thấy Lý An Nhiên không chút khách sáo nằm ở trên giường, bả vai của cô ta trắng nõn lộ ra bên ngoài, khuôn mặt nhỏ lười biếng làm say lòng người. Cố Niệm Niệm ngu ngơ một lát, lúc này mới chậm rãi leo lên giường, kéo chăn mềm qua đem mình bọc lại vô cùng chặt chẽ.

Lý An Nhiên cảm giác được bên kia giường lún xuống, lúc này mới khoan thai mở to mắt, sau đó buồn ngủ hỏi: "Kỷ Thiên Hạo đâu? Vẫn chưa về sao?"

Cố Niệm Niệm kinh ngạc nháy mắt mấy cái: "Anh ấy đi đâu?!"

"Cố Niệm Niệm! Anh ta chạy đi ngay dưới mí mắt cô, chẳng lẽ cô cũng không có nhìn thấy sao?!" Lý An Nhiên khó có thể tin ngồi dậy, đôi mắt đẹp trợn thật lớn.

Cố Niệm Niệm bĩu môi: "Tôi chỉ có hai con mắt."

"Chẳng lẽ tôi là bốn cái?" Lý An Nhiên tức giận hỏi.

"Mặc dù không phải cô có bốn cái, nhưng con mắt của cô thời thời khắc khắc đều dán lên trên người Kỷ Thiên Hạo. Tôi chỉ có hai con mắt nhưng dùng để bận bịu niều chuyện khác nữa." Cố Niệm Niệm nằm trong chăn bỗng nhúc nhích thân thể giải thích nói.

"..." Lý An Nhiên im lặng.

Cố Niệm Niệm liền giật mình, chậm rãi buông xuống mí mắt,

Sáng hôm sau, Cố Niệm Niệm rời giường trước, cô nhìn thoáng qua Lý An Nhiên đang ngủ say lặng lẽ xuống giường. Hôm nay cô đã có kế hoạch bất kể như thế nào cũng phải đi gặp Cố Tư Thành một lát, cho nên, giờ phút này Lý An Nhiên đang ngủ say đối với cô mà nói là có lợi mà vô hại.

Chỉ là, lúc cô xuống lầu đã nhìn thấy Kỷ Thiên Hạo đang lười biếng ngồi ở trước bàn ăn ưu nhã ăn bữa sáng. Cô không khỏi khẽ giật mình, không phải Lý An Nhiên nói tối hôm qua Kỷ Thiên Hạo đi vắng sao? Trở về sớm như vậy làm cái gì?

Kỷ Thiên Hạo trông thấy Cố Niệm Niệm hơi ngẩn người không khỏi nhướng nhướng lông mi: "Thất thần làm cái gì? Còn không qua đây giúp tôi ăn sáng?"

Cố Niệm Niệm không lên tiếng chỉ dời cái ghế, ngồi cách Kỷ Thiên Hạo xa xa, sau đó điềm nhiên như không có việc gì ăn cháo.

Đôi mắt Kỷ Thiên Hạo tĩnh mịch nhìn chằm chằm Cố Niệm Niệm một lát, sau đó khoan thai mở miệng: "Cố Niệm Niệm, hôm nay tôi muốn mời Cố Thanh Hoa và Cố Tư Thành cùng đi ăn cơm, cô có muốn đi hay không?"

Cố Niệm Niệm kinh ngạc ngẩng đầu, không rõ Kỷ Thiên Hạo tìm anh cả và anh hai của cô là muốn làm gì?

"Anh, anh muốn... Làm cái gì?" Trong ánh mắt cô không khỏi xuất hiện đề phòng.

"Không có gì, không phải chuyện lần trước sao, tôi muốn ăn bữa cơm xong chuyện kia cũng coi như là quá khứ." Anh lạnh nhạt mở miệng, đối với giọng điệu phòng bị của Cố Niệm Niệm cảm thấy rất là không vui.

Cố Niệm Niệm hoài nghi nhìn Kỷ Thiên Hạo, không biết Long Nhị gia lúc nào lại hiểu lễ phép như thế, bĩu môi, cô nghiêm túc nhìn Kỷ Thiên Hạo một hồi sau đó mới chậm rãi mở miệng: "Không cần, anh cả và anh hai tôi đều không phải là người hẹp hòi, hôm nào tôi nói với bọn họ một tiếng là được rồi."

Kỷ Thiên Hạo môi mỏng hơi cong lên, khóe miệng không khỏi nở nụ cười ý vị: Con nhóc này chẳng lẽ đang ám chỉ mình bụng dạ hẹp hòi à? Anh hứng thú dạt dào nhìn bộ dáng vênh váo đắc ý xinh xắn của cô đột nhiên lại có hứng khởi chêu chọc cô một chút: "Không phải là anh cả và anh hai cô bị tôi đánh sợ cho nên mới không dám gặp mặt tôi đấy chứ?" Giọng nói của anh có chút cao lên, mang theo vẻ kỳ thị không thể xóa nhòa.

Cố Niệm Niệm lườm anh một cái, chẳng thèm ngó tới hừ lạnh nói: "Kỷ Thiên Hạo, anh xem thường người khác ít thôi, anh cả và anh hai tôi là khinh thường cùng anh ăn cơm!"

"Cô chắc chắn?" Đôi mắt anh tĩnh mịch dừng lại trên khuôn mặt xinh xắn ngạo mạn của Cố Niệm Niệm không khỏi hiện lên một nụ cười châm chọc.