Tiểu Thư Ngây Thơ

Chương 18: Hôn lễ bắt đầu!




Vào một buổi chiều đầu xuân, bầu trời xanh ngắt tận chín tầng mây, một buổi hôn lễ long trọng đang được cử hành trong nhà thờ.

Những giai điệu du dương đang cất lên, tấm thảm được bao phủ bởi một lớp hương hoa nồng đậm.

Kỷ Gia Phong từ từ bước xuống từ chiếc xe limousine sang trọng, bộ lễ phục màu đen bao trọn lấy cơ thể cao lớn thẳng tắp của anh, trên người anh toát lên một khí chất thanh nhã tựa gió xuân, nay lúc này đây trông anh vô cùng đẹp trai ưu nhã đến mê người.

Dưới sự hướng dẫn của nhân viên, anh sải bước chân dài lên tấm thảm được trải đầy những cánh hoa hồng, anh bước vào nhà thờ và im lặng chờ đợi, đôi mắt biết cười của anh chợt lóe lên một sự gian trá không nói thành lời.

Chiếc xe hoa thứ hai đến, Cố Thanh Hoa trong bộ âu phục màu trắng bước ra trước, những cử chỉ của anh vẫn vô cùng tao nhã như bình thường, khuôn mặt bình tĩnh của anh thật khiến người ta không thể đoán được tâm trạng hiện thời của anh là gì.

Anh vươn tay ra, cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mịn của Cố Niệm Niệm rồi dắt cô ra khỏi xe.

Những tiểu hoa đồng bắt đầu thả những cánh hoa xinh đẹp, làn gió mát thổi đến khiến cho những cánh hoa tung bay lên hệt như đang biểu diễn những vũ điệu đẹp mắt.

Cố Niệm Niệm rất đẹp, đặc biệt là trong chiếc váy cưới đính kim cương lộng lẫy, nhan sắc của cô càng rực rỡ loá mắt hơn vạn phần.

Theo tiết tấu của hôn lễ, cô khoác tay lên Cố Thanh Hoa và chầm chậm bước đến trước mặt Kỷ Gia Phong.

Khi Cố Thanh Hoa trao tay cô cho một người đàn ông khác, Cố Niệm Niệm cảm thấy như trái tim của mình đang rỉ máu, cô quay đầu nhìn về người anh trai đang lui lại đứng về một bên của mình, ánh mắt cô ngập tràn ưu thương nhìn anh, cô cũng có thể nhìn ra ánh mắt anh trai mình cũng tràn đầy buồn bã giống hệt như cô.

Đám cưới vẫn đang diễn ra, nhưng tâm hồn Cố Niệm Niệm lại như đang phiêu diêu nơi nào đó, cô không để ý đến biểu tình của Kỷ Gia Phong, thậm chí ngay cả anh đang mặc trang phục gì cô cũng còn không biết nữa.

Cô giống như một con rối đang bị người ta thao túng, dưới sự chỉ dẫn của cha xứ, cô yên lặng tiếp tục một hôn lễ mà hoàn toàn không có chút tình yêu.

Khi cha xứ tuyên bố rằng chú rể có thể hôn cô dâu, cả cơ thể Cố Niệm Niệm bất giác co rúc lại.

Kỷ Gia Phong nhìn thấy sự kháng cự trong mắt cô, hai hàng lông mày của anh chợt nhíu lại, anh cúi đầu, cho đến khi bờ môi anh sắp chạm vào đôi môi hồng hào đỏ mọng của cô thì ‘rầm’ một tiếng! Cửa nhà thờ đột nhiên có ai đó mở toang ra----

Những vị khách trong nhà thờ lần lần lượt lượt quay đầu lại thì nhìn thấy một đứa trẻ độ chừng bảy hoặc tám tuổi xông vào!

Cậu bé nhanh chóng chạy đến trước mặt Cố Niệm Niệm, đưa cho cô một phong bì rồi lập tức rời khỏi.

Cố Niệm Niệm kinh ngạc nhìn vào phong bì trong tay mình, khi cô còn chưa kịp phản ứng thì nhìn thấy đôi mắt của Kỷ Gia Phong khẽ híp lại, anh không chút do dự nào mà giật phong bì từ trong tay cô rồi mở ra.

Một chồng những bức ảnh khó coi được phản chiếu trong mắt anh, Cố Niệm Niệm giương mắt nhìn theo tầm mắt của anh, sắc mặt cô lập tức trở nên lúng túng.

Kỷ Gia Phong siết chặt những ngón tay lại thành quyền, đôi mắt anh chợt loé lên một tia âm hiểm.

Anh biết đây chính là kiệt tác của ai, càng rõ hơn về mục đích của hắn. Đáng chết! Nhưng bây giờ anh không thể làm được gì cả!

Anh cố nhẫn nhịn và kìm nén lửa giận đang trào dâng trong ngực của mình lại, sau đó anh ra hiệu cho cha xứ tiếp tục mục tiếp theo.

“Cô Cố Niệm Niệm, cô có đồng ý gả cho anh Kỷ Gia Phong làm vợ hay không?”

Trong bầu không khí yên lặng, Cố Niệm Niệm hướng tầm mắt của mình về Cố Thanh Hoa đang đứng trong góc.

Trên khuôn mặt anh tuấn kia không có chút cảm xúc nào cả, đôi mắt đen lay láy sâu không thấy đáy của anh cũng vô cùng bình tĩnh không chút gợn sóng, nhưng Cố Niệm Niệm có thể cảm nhận được, đáy lòng anh đang cuồn cuộn những đợt sóng bi thương khổng lồ.

Cô nhắm mắt rồi cất giọng thanh lãnh: “Tôi đồng ý.”

Trần ai đã lạc định (*), kiếp này cô và anh hai đã được định sẵn không có duyên rồi.

(*) Trần ai: bụi; bụi đều rơi xuống đất; chỉ sự tình sau khi trải qua rất nhiều khúc khuỷu biến hóa cuối cùng cũng xác định kết quả.

Sau khi lễ cưới kết thúc, khách khứa đều đang dùng tiệc bên ngoài, trong lễ đường rộng lớn chỉ còn lại hai người Kỷ Gia Phong và Cố Niệm Niệm.

Anh ta cầm chồng ảnh trong tay, dường như anh đang có vẻ hơi khó mở lời thì phải, một lúc sau anh mới cố tỏ ra nhẹ nhàng: “Tôi sẽ xử lý vấn đề này.”

Cố Niệm Niệm gật đầu, cũng không biết tại sao, mà những ‘tấm ảnh tuyệt diễm’ trong tay Kỷ Gia Phong lại khiến đáy lòng cô thở phào nhẹ nhõm, chí ít thì đây cũng là cái cớ tốt để từ chối đêm tân hôn tối tay. Buổi tiệc diễn ra tới tận tối muộn, cho đến khi nó hoàn toàn kết thúc thì Cố Niệm Niệm cũng đã kiệt sức rồi.

Cô trở lại căn phòng cưới được trang trí sang trọng, trên chiếc giường nước khổng lồ, chiếc ga giường và mền được làm bằng lụa đỏ mang lại một cảm giác hạnh phúc tràn đầy, trên đó còn trải đầy những cánh hoa hồng đỏ thắm khiến cho căn phòng càng trở nên lãng mạn hệt như trong những câu chuyện cổ tích.

Cố Niệm Niệm đi đến bên cửa sổ và nhìn ra khoảng sân vẫn còn náo nhiệt bên ngoài, nhưng trong lòng cô chỉ đang ngập tràn hình bóng của Cố Thanh Hoa mà thôi.

Anh ấy đang làm gì nhỉ? Muốn gặp anh ấy quá!

‘Cạch’ một tiếng, cánh cửa phòng bị mở ra.

Cố Niệm Niệm quay người lại thì nhìn thấy Kỷ Gia Phong đang bước vào, thứ trong ngực trái cô đột nhiên nhảy lên liên hồi.

Anh ta vẫn rất đẹp trai và lịch lãm, nhưng trong lúc này, khuôn mặt thanh tú đó đột nhiên lại khiến cô cảm thấy ngột ngạt hơn một chút.

Kỷ Gia Phong rũ mắt nhìn xuống Cố Niệm Niệm, ánh mắt anh mang chút ý vị rất mơ hồ!

….…….