Tiểu Thư Mèo Của Anh

Chương 56: 56: Ai Là Nội Gián 1





Dạo gần đây tôi đã có thể cùng đồng nghiệp đảm đương một số dự án mang tính thử thách hơn.

Tôi không dám lơ là vì sợ sai sót, bọn họ lại càng căng thẳng hơn vì phải làm việc chung với tôi.
Ai đó đã đi đồn rằng tôi chính là phu nhân tương lai, giờ mà đắc tội thì sau này chỉ có hai chữ: Tiêu đời.
Tôi chưa bao giờ có ý định sẽ tính sổ với bọn họ cả.

Nếu là mấy năm về trước thì chắc tôi sẽ nổi cáu, ăn miếng trả miếng ngay lập tức, nhưng thời gian đã mài mòn những góc cạnh trong tâm hồn, biến tôi thành người cân đo nặng nhẹ, giảm bớt phiền toái cho bản thân lẫn người khác.
Dự án lần này liên kết với một tập đoàn lớn, cần đem công nghệ chuyển giao vào hệ thống nên rất phức tạp và không được phép có sai sót nào xảy ra.

Tôi làm ở bộ phận đối chiếu số liệu, rà soát hồ sơ và một vài công việc hành chính đơn giản.
Nhưng với thân phận có chút đặc biệt của mình, tôi hiển nhiên biết không ít thông tin mật của dự án lần này.
Dù nói là chuyển giao công nghệ nhưng Phong Hiểu Hàn không chấp nhận độc quyền, việc quản lý lẫn cải tiến trong tương lai đều do công ty chúng tôi đảm nhận.

Vậy nên công tác bảo mật là cực kỳ quan trọng.
Nghe một nữ đồng nghiệp khác nói tổng giám đốc bên công ty kia vừa trẻ tuổi vừa đẹp trai muốn hớp hồn người ta.

Tôi cũng rất tò mò, không biết đối phương ra sao mà khiến ai gặp về cũng khen nức nở.
Giá như được gặp thử một lần nhỉ?!
Mấy ngày sau đó, cấp trên cử tôi đến gặp vị tổng giám đốc trẻ tuổi kia.


Còn đặc biệt dặn tôi là phải vui vẻ hòa đồng một chút, đừng bày ra vẻ mặt khó đăm đăm.
Bộ bình thường trông tôi khó tính lắm à?
Phong Hiểu Hàn không ở đây nên tôi hơi lo lắng, lỡ tôi nói linh tinh gì thì sao? Còn nữa, mấy người kia đi đều có cả một hội tháp tùng, tại sao tôi lại đơn thương độc mã ra trận thế này?
Địa điểm hẹn còn làm tôi hoang mang hơn, đó là một nhà hàng năm sao trong thành phố.

Thứ cho tôi ngu dốt trước giờ vẫn mặc định ký hợp đồng là phải ký ở tổng công ty.
Tôi mặc vest đen, tay cầm theo tập tài liệu, hơi có chút sốt ruột sợ làm không tốt.

Tôi biết đây là cơ hội để bản thân tiến lên, chỉ cần tôi hoàn thành sẽ khẳng định bản thân cũng là người có năng lực.
Lúc bước vào đã có nhân viên hướng dẫn tôi đến phòng riêng, tim tôi đã đánh lô tô từ khi vào cửa.
Bình tĩnh! Đạm Yên Sơ, mày phải làm được!
Cửa mở, đối phương quay lại nhìn, tôi nhất thời ngạc nhiên kêu lên: “Ryan? Sao anh ở đây?”
Anh ta nhìn thấy tôi mắt sáng như thể bắt gặp mỏ vàng.

Ryan vội vàng đứng lên: “Em chính là nhân viên của Lập Phong ư?”
Tôi gật đầu, ngờ ngợ mở lời: “Đừng nói, anh chính là vị giám đốc vừa trẻ tuổi vừa đẹp trai hớp hồn mà đồng nghiệp em hay nhắc đến…”
Ryan bật cười, đôi mắt đào hoa kia nheo lại làm tôi càng thêm chắc chắn chính là anh rồi.
“Không ngờ đồng nghiệp em lại nhắc về anh như thế.

Em thì thế nào? Có thấy anh vừa trẻ tuổi vừa đẹp trai không?”
“Ha ha…”
Xin lỗi, ngoài cười vô tri ra tôi thật không biết mình nên làm gì nữa.
Ryan, tên thật là Lâm Kiêu Thành, quý tử cũng là người thừa kế của tập đoàn Vân Đô.

Hóa ra pha chế gì đó chỉ là sở thích của anh, lần ấy mở câu lạc bộ ở vùng quê chó ăn đá, gà ăn sỏi chỉ vì anh muốn “đổi gió” một chút, về sau đã trở về công ty làm việc.
Thảo nào, tôi đã nói mà sư phụ của Đạm Yên Sơ này sao là người tầm thường được.
Tôi vui vẻ cười nói, băn khoăn lo lắng trong lòng đều không còn nữa.

Chúng tôi nói về cuộc sống mấy năm qua, cũng nhờ đó tôi mới biết Ryan không kết hôn.
Hôn lễ đó đã bị hủy vì cô dâu không đồng ý vào phút chót.

Xem ra làm dâu hào môn cũng phức tạp ghê!
“Chỉ tiếc là chúng ta không thể tiếp tục công việc pha chế nữa.” Ryan cười mà tôi lại thấy trong mắt có một vệt xót xa.
“Hiện tại chí ít em có thể pha cà phê cho giám đốc.


Xem như cũng vận dụng được phần nào.”
“Em đã kết hôn chưa?”
Tôi lắc đầu.
“Vậy… đã có bạn trai chưa?”
Tôi cũng không biết giữa tôi và Phong Hiểu Hàn có tính là yêu nhau không? Tôi đành mỉm cười, không biết phải đáp lại thế nào.
“Chuyện lập gia đình, yêu đương khác với sự nghiệp.

Đôi lúc chúng ta phải chờ duyên phận định đoạt chứ không phải do chúng ta cố mà được.”
“Vâng.”
“Cũng thật kỳ lạ, hôm nay anh lại nhận được tin người đến có tận ba người cơ mà.

Cuối cùng chỉ có mỗi em thôi sao?”
Tôi hơi khó hiểu, cũng cảm thấy chuyện này hơi sai sai.

Về cơ bản, khi gặp đối tác đều phải đi ít nhất hai người trở lên.

Tại sao chỉ có mỗi tôi là đi một mình?
“Em cũng không biết.

Em chỉ làm theo lệnh của cấp trên thôi.”
Ryan nhíu mày: “Chuyện chúng ta quen biết nhau không nên để lộ ra ngoài.

Nếu không sẽ có mấy tin đồn vớ vẩn phiền đến em đấy.”
“Em hiểu rồi.”

Một Phong Hiểu Hàn đã khiến tôi đau đầu rồi, giờ thêm tin đồn nào đó dính tới Ryan nữa chắc tôi phát điên mất.
Chúng tôi trò chuyện một hồi thì trở về.

Ryan ngỏ ý muốn đưa tôi về nhưng tôi từ chối.

Biết được sư phụ thân phận hiển hách, không cần lo lắng cơm ăn áo mặc là tôi vui lắm rồi.

Chúng tôi vẫn nên giữ khoảng cách một chút sẽ tốt hơn.
“Chị Cửu An, hóa ra bọn họ thật sự quen biết nhau! Trời ơi, con nhỏ quê mùa ấy lại quen biết với Lâm Kiêu Thành!!!”
Đầu dây bên kia nói như hét lên khiến Cửu An rát cả tai: “Đừng có bô bô cái miệng lên! Chuyện chưa xong đâu.

Nếu để lộ ra cẩn thận tôi ‘xử’ cô đấy!”
“Vâng.

Vâng, em hiểu rồi.

Em sẽ giữ bí mật ạ.”
“Chỉ cần làm tốt tôi nhất định không bạc đãi cô.”