Lúc tỉnh lại thì tôi đã ở trong bệnh viện.
Những đoạn ký ức mơ hồ, chắp vá khiến tôi không rõ nguồn cơn bắt đầu từ đâu.
Tôi chỉ nhớ mình uống rất nhiều rượu, nhiều đến nỗi bất tỉnh luôn.
Cửa phòng mở ra, y tá chậm rãi đi vào kiểm tra rồi nói tôi có thể xuất viện.
Còn không quên dặn tôi hạn chế uống rượu nếu không sẽ bị xuất huyết dạ dày.
Tiền viện phí cũng thanh toán xong rồi.
Tôi cầm túi xách, chậm rãi lê bước về nhà.
Vì vấn đề sức khỏe, tôi xin nghỉ phép hai ngày.
Thực ra, tôi muốn tránh né Phong Hiểu Hàn.
Lỡ chạm mặt hắn rồi bị hành cho lên bờ xuống ruộng nữa chắc tôi tàn đời mất.
Nhưng tôi đánh giá quá thấp bản lĩnh của hắn.
Chưa đầy 24 giờ sau, Phong Hiểu Hàn đã xuất hiện trước cửa nhà tôi.
Mặt tôi xanh xao, lại không trang điểm, chắc chắn nhìn rất ghê.
“Anh… Ông chủ Phong, tìm tôi có việc gì?”
“Dọn đi.”
Hắn không nói với tôi mà ra hiệu cho hai người đàn ông sau lưng.
Bọn họ bước vào nhà, nháy mắt đã dọn đồ đạc trong nhà lên chiếc xe bán tải ngay trước hẻm.
Lúc này tôi mới hoàn hồn, vội vàng kêu lên: “Ê, này này, làm gì vậy hả?”
“Tôi giúp em thu dọn một chút.
Không cần cảm ơn.”
Cảm ơn cái con m* nó chứ!
“Anh muốn làm gì? Sao lại đem hết đồ của tôi đi?”
Cảnh này làm tôi nhớ đến trước đây bị siết nhà, tủ truyện tranh mà tôi yêu thích cũng bị người ta vứt lăn lóc ra bãi rác.
Phong Hiểu Hàn bước vào phòng, khinh khỉnh nhìn một vòng rồi chế nhạo: “Em thật sự sống ở đây? Ban đầu nghe nói tôi còn không tin ấy.”
“Giờ anh thấy rồi đó.
Cuộc sống của tôi không như trước nữa.
Trả lại đồ đạc cho tôi đi.”
“Bây giờ hình như chúng ta hoán đổi vị trí cho nhau rồi nhỉ? Đạm Yên Sơ, em có nghĩ đây chính là quả báo không?”
Đương nhiên là phải rồi.
Phong Hiểu Hàn muốn tôi dọn đến nhà của hắn.
Đến khi xuống xe, tôi kinh ngạc há hốc mồm nhìn căn biệt thự trước mặt.
Đây không phải là biệt thự cũ của nhà tôi sao?
Hắn… mua lại rồi?
“Tôi vừa mua lại nó.
Cũng không đắt lắm.”
Hơ, giờ có tiền rồi, nói chuyện cũng khí phách hơn hẳn nhỉ!
“Ông chủ Phong muốn tôi sống ở đây?”
“Đúng.
Đến khi nào tôi chán, không cần em nữa thì có thể đi.”
“…”
“Yên tâm, tôi không bạc đãi em đâu.”
Tôi không có quyền kháng cự.
Về mặt tài chính, tôi hoàn toàn không xứng để đối chọi với hắn.
Tôi rất nhanh phục tùng, như cái cách tôi chấp nhận số phận cách đây bảy năm.
Phong Hiểu Hàn không làm gì quá đáng.
Tôi cùng lắm chỉ bị xem như một con ở trong nhà mà thôi.
Dọn dẹp, lau chùi, giặt giũ, nấu nướng, thỉnh thoảng nghe vài câu sỉ nhục của hắn, đối với tôi những điều này đều nhẹ nhàng lắm rồi.
Chỉ cần đừng nhắc đến chuyện “bao nuôi” gì đó, những việc khác tôi vẫn chịu được.
Ngày hôm ấy, Phong Hiểu Hàn về trễ hơn mọi ngày, trên người nồng nặc mùi rượu.
Tôi nghe tiếng động, cố làm bản thân tỉnh ngủ đi đến đón lấy cặp da, ném hắn nằm tạm trên sofa.
Nặng chết tôi rồi!
Tôi vào bếp làm chanh nóng giải rượu.
Cái tên này biến thành con ma men từ khi nào vậy.
Say xỉn đến mức độ này cơ à?
Tôi cởi giày, cởi cà vạt giúp hắn.
Chắc tôi sẽ mang cái chăn xuống cho hắn ngủ ở đây.
Tôi không thể vác cái tên cao hơn 1m8 đi lên lầu được.
“Yên Sơ, là em ư?”
“Ừ, là tôi.”
Nhà có hai người, không tôi chẳng lẽ là ma?
Giọng điệu của hắn khi say mềm mỏng đi nhiều, khiến tâm tình tôi ôn hoà hơn hẳn.
Tôi toan quay đi, muốn đem chăn xuống thì bị hắn ôm lấy, cả người bị giam trong vòng tay nóng rẫy kia.
“Đừng đi mà.
Đừng đi được không?”
Mặt yếu đuối này của hắn, hình như tôi chưa từng chứng kiến.
Tôi vuốt cánh tay hắn, cố gắng xoa dịu: “Không đi.
Tôi vẫn ở đây mà.
Anh bỏ ra đi đã.”
“Không, em sẽ bỏ đi.
Dù tôi có đối xử tốt với em, dốc hết lòng mình trao cho em, em vẫn nhẫn tâm đá tôi!”
“Tôi không đá anh.
Hiểu Hàn, tôi cũng có nỗi khổ tâm.
Anh buông tha đi, chúng ta sống cuộc đời riêng đi.”
“Tôi không muốn!”
Những lời tôi nói khiến Phong Hiểu Hàn nổi giận.
Hắn dùng sức ấn tôi xuống sofa, hôn tôi.
Tôi đứng hình gần cả phút rồi giãy giụa.
Nhưng sức của tôi không bằng hắn, tất cả chỉ như muối bỏ bể mà thôi.
Tay tôi bị hắn dễ dàng tóm lấy, khóa trên đỉnh đầu.
Chân bị đè chặt, toàn bộ sức lực của hắn chèn lên làm tôi cảm thấy chỉ một chút nữa thôi chân tôi sẽ gãy mất.
“Phong Hiểu Hàn, buông ra!”
Tôi thở hổn hển, không ngừng hét lên.
Cái thằng cha này muốn mượn rượu làm càn hả?
“Đạm Yên Sơ, trả lại cho tôi…”
Tôi tức muốn phát điên: “Trả cái gì? Tôi nợ cậu cái gì?”
“Trả lại tình cảm cho tôi.
Làm sao đây? Tôi không quên được em…”
Hắn thủ thỉ, giọng như sắp khóc.
Tôi ngỡ ngàng, nhất thời không biết phản ứng thế nào.
Kế đó, hắn đặt tay lên áo tôi, giật bay toàn bộ cúc áo, lộ ra đồ lót màu trắng.
Hắn tiếp tục hôn lên môi tôi, nụ hôn dời qua tai, truyền đến tiếng nói trầm trầm đang bị d*c vọng lấn chiếm: “Không có được trái tim, tôi lấy tạm thân thể em cũng được!”
“Không!”