Trước những đôi mắt săm soi như muốn đục khoét từng tấc da thịt, tôi chậm rãi quỳ xuống.
Phải cắn mạnh vào đầu lưỡi thì mới kìm lại những giọt nước mắt muốn trào ra.
Đạm Yên Sơ, không được khóc ở đây.
Mày còn từng chịu đựng nhiều hơn thế cơ mà!
“Bò qua đây, dập đầu cầu xin thì tôi sẽ bỏ qua.”
Không hổ danh là người tôi từng si mê mấy năm trời.
Đủ lạnh lùng, đủ nhẫn tâm, phen này tôi mà không để hắn nhục nhã một phen xem ra còn khổ dài dài.
Tôi chống tay, bò về phía hắn, dập đầu xin lỗi:
“Ông chủ Phong, là tôi quản lý không tốt.
Xin lỗi các vị rất nhiều.”
“Mong anh tha cho Minh Nguyệt, con bé còn nhỏ, chưa hiểu chuyện.”
“Xin anh rũ lòng thương xót.”
Cứ mỗi một câu tôi lại dập đầu thật vang.
Từ cảm thấy đau đớn hổ thẹn đến tê dại, chai sạn.
Trong lòng tôi không ngừng xin lỗi Phong Hiểu Hàn.
Tôi biết hắn rất hận tôi, hận đến mức muốn sỉ nhục tôi ở trước mặt mọi người.
Từng là thiên kim tiểu thư, ném tiền vào mặt hắn, chà đạp hắn, bây giờ nếm lại mùi vị này đúng là quả báo mà.
Choang.
Chai rượu đắt đỏ bằng mấy tháng lương của tôi bị hắn dùng sức đập vỡ, mảnh thủy tinh vương vãi trên sàn, những tiếng cười đùa náo nhiệt phút chốc đều tắt ngấm.
“Dọn sạch đi.”
“Tôi sẽ gọi nhân viên vào lau dọn ngay lập tức.”
Còn chưa kịp đứng lên thì lời nói tiếp theo của hắn khiến tim tôi như bị người ta dùng dao đâm thẳng vào: “Cô dọn đi.
Dùng đôi bàn tay xấu xí này dọn sạch cho tôi.
Còn sót lại mảnh nào tôi sẽ tính sổ lên cô gái khi nãy.”
Chà, nhanh vậy đã nắm được điểm yếu của tôi rồi.
Phong Hiểu Hàn, cậu cũng có máu làm “gian thương” lắm đó.
Thích nhục nhã tôi? Tùy ý cậu!
Dù sao trái tim này cũng đã chết kể từ ngày đó rồi.
“Vâng.”
Tôi quỳ bò qua đó, dùng tay nhặt từng mảnh thủy tinh đặt vào tạp dề.
Tay bị thủy tinh cắt trúng, chất lỏng đỏ au kia chẳng biết là máu hay rượu nữa.
Tôi mất gần mười phút mới nhặt hết những mảnh thủy tinh kia, từ đầu tới cuối chưa từng đứng dậy lần nào.
Đây là tôi nợ hắn ta.
Đợi hết hôm nay tôi sẽ không để Phong Hiểu Hàn dễ dàng sỉ nhục mình như vậy nữa.
“Cút ra ngoài.”
Tôi cúi người, mang theo mớ thủy tinh kia đi ra ngoài.
Bên ngoài cũng loạn không kém, đàn em của tôi đang vây Minh Nguyệt đòi tính sổ.
“Mày màu mè thế thì dọn đồ rồi cút đi.”
“Làm gái kiếm tiền còn ra vẻ uất ức cái gì?”
“Tôi không có.
Tôi chỉ đến làm bồi bàn thôi mà.”
“Mày học nhiều nên đần độn đúng không? Làm bồi bàn thôi tiền lương cao vậy hả? Mày đến đây là để bán thân!”
Tôi hít một hơi thật sâu.
May quá! Cuối cùng tôi vẫn không khóc.
Chỉ có trái tim là đau đến mức không thở nổi.
“Đừng ồn ào nữa.
Các em ra ngoài trước đi.
Chị có chuyện riêng muốn nói với Minh Nguyệt.”
Trước khi mấy người đó rời đi, không quên lườm nguýt Minh Nguyệt giàn giụa nước mắt đứng khép nép trong góc.
Minh Nguyệt vừa thấy tôi đã khóc òa lên, tôi dỗ cỡ nào cũng không nín.
“Minh Nguyệt, nghỉ việc đi em.
Chỗ này phức tạp lắm!”
“Nhưng chị ơi, ba mẹ em còn nợ nhiều lắm.
Hôm qua họ tới đánh gãy chân em trai em rồi.
Họ còn đe dọa sẽ bắt em ấy đi nữa.
Hu hu…”
Thật ra tôi cũng may mắn lắm rồi.
Nhà mắc nợ nhưng chưa đến mức bị xã hội đen vây đánh, cũng không đến bước đường phải bán thân.
Tôi thở dài, đặt vào trong tay em ấy chiếc thẻ ngân hàng.
“Trong này là toàn bộ tiền tiết kiệm của chị.
Em cầm đi, có thể trả được phần nào thì đỡ phần nấy.
Hôm nay nghỉ đi, lương sẽ thanh toán cho em sau.”
“Chị San, tại sao…”
“Em còn nhỏ, nên học hành để có tương lai tươi sáng, đừng vùi mình vào vũng bùn nhơ nhuốc ấy.”
“Nhưng đây là…”
“Xem như chị cho em mượn.
Học hành thành tài rồi thì trả chị cũng được.”
Tôi đi ra ngoài rồi mà vẫn nghe thấy tiếng khóc đến xé lòng của Minh Nguyệt.
Tiền thôi mà, tôi sẽ nhanh kiếm lại được.
Nhưng nếu tôi không giúp em ấy, Minh Nguyệt sẽ rơi vào vực thẳm tăm tối, không cách nào quay trở lại.
***
Tan làm, tôi mệt mỏi lê thân ra khỏi quán.
Bàn tay đã không còn chút cảm giác gì rồi.
Nào ngờ mới đi được ba bốn bước tôi liền bị một cánh tay rắn chắc lôi vào xe.
Ban ngày ban mặt cũng dám bắt cóc nữa hả?
Tôi giơ túi xách đánh lia lịa vào gã đó nhưng không xi nhê.
Tay tôi đau, người thì rã rời, sức đâu mà đánh với đấm.
Tới khi bị ném vào trong xe, tôi mới nhận ra kế bên mình không ai xa lạ mà chính là Phong Hiểu Hàn.
Tôi im lặng, không biết nên xưng hô với hắn như thế nào.
“Không muốn nói gì sao? Bạn gái cũ.”
Ba chữ “bạn gái cũ” khiến tôi suýt bật khóc.
Tôi có nỗi khổ tâm, nhưng tôi không kể ra được.
Tôi cũng rất khó chịu mà!
“Em nghĩ sẽ trốn được cả đời hay sao?”
“Tiểu thư, con nhà giàu, vung tiền như nước, sao lại sa cơ thất thế đến mức phải đi làm ở quán rượu rồi?”
“Hay lại đi tìm đàn ông khác để chơi đùa vậy, cô gái nhỏ?!”
Người tôi cứng đờ, nửa ngày mới mở miệng nói được đúng một câu: “Tôi xin lỗi.”
Đây cũng là điều tôi muốn nói nhiều năm qua.
Giờ phút này xem như toại nguyện rồi.
Nào ngờ nghe xong Phong Hiểu Hàn còn tức giận hơn, ra lệnh tài xế chạy đi.
Tôi không dám hỏi, dù sao chắc chắn là điều bất lợi cho tôi.
Không lẽ hắn muốn đem tôi đi bán? Hay là muốn đánh đập tôi cho hả giận?