Tiểu Thụ Mạnh Mẽ Nhất Trong Lịch Sử (Sử Thượng Tối Cường Tiểu Tiểu Thụ)

Chương 1




Núi non hùng vĩ, cây cỏ xanh biếc, tồn tại mấy gian nhà gỗ giản đơn làm cho người ta có cảm giác chủ nhân của ngôi nhà đối với thế gian không tồn tại ý muốn tranh giành. Nói vậy chủ nhân của gian nhà ắt hẳn phải là một cao nhân ẩn cư cao nhã.

Một thân hình nho nhỏ xuất hiện, nhẹ nhàng, lặng lẽ đi tới phía trước cửa sổ của gian nhà lớn nhất.

Nhìn kỹ, thân ảnh này là một thiếu niên khoảng chừng mười bốn, mười lăm, theo bên người hắn là một con tiểu hắc miêu (mèo mun). Chỉ thấy hắn đặt ngón trỏ lên môi, đối với hắc miêu bên người làm động tác cấm thanh, quay đầu, dùng ngòn trỏ dính chút nước bọt, hướng về phía mặt tờ giấy dán trên cửa sổ, nhẹ nhàng chọc một lỗ, ghé mắt nhìn vào, tiến hành việc mà hảo hài tử không nên làm: rình coi. Một mặt, để tăng thêm thú vị, hắn liên tục gật đầu, bộ dạng thụ giáo.

Mà đối tượng hắn rình coi lại không hề phát giác ra, đang ở trong phòng làm vận động, trong miệng bọn họ liên tục phát ra những âm thanh “Ân, a”

“Ân…Nhanh lên một chút…Cố sức a, a ân…Chính là nơi này”. Người bị áp đảo trên giường phát ra những âm thanh khiến người nghe phải thấy đỏ mặt.

“A…Ô…Ta còn muốn…Cho ta…”. Xem ra chiến sự trên giường không phải chỉ kịch liệt thông thường. Nghe thanh âm rên rỉ khiến cho xương cốt mềm nhũn, thực sự là làm hư hài tử a.

Nhưng mà phía trước cửa sổ cũng có một hài tử, nhưng không có nghĩa là hắn không nên nhìn, không nên nghe, ngược lại hắn còn nghe hăng say, quan sát tỉ mỉ.

“Chân sư phụ thật quá đáng. Vậy mà lại bắt ta lên núi hái Trích bích thảo, còn mình thì ở chỗ này cùng phụ thân làm việc hăng say, cũng không chịu cho ta xem, không cho ta coi bộ ta không biết đi rình sao? May mà ta thông minh nửa đường lộn trở về, bằng không ta cũng không thể thấy được một màn giáo dục chân thật như vậy, đúng không tiểu hắc?”

Thiếu niên một bên thì thào nói, một bên hỏi hỏi tiểu hắc miêu, trong lúc đó con mắt cũng không rời đi song cửa.

“Chân sư phụ cũng thật là không chịu suy nghĩ, nhìn hắn rõ ràng kêu thoải mái như vậy, thế mà suốt ngày cứ bắt ta làm tiểu công, rõ ràng làm tiểu thụ thoải mái hơn. Làm tiểu công như phụ thân không có kêu, lại còn phải ra sức mà động động, mà sư phụ làm tiểu thụ chỉ cần nằm hưởng là tốt rồi. Như vậy sư phụ nói làm tiểu công thoải mái tất cả đều là gạt người, phụ thân mới nói đúng. Muốn làm chính mình thoải mái thì nên làm tiểu thụ.”

“Ha hả, ta thông minh như vậy sẽ không mắc mưu sư phụ đâu, ta nhất định phải làm tiểu thụ. Tiểu hắc, ngươi nhất định phải ủng hộ ta.” Thiếu niên hướng tiểu hắc miêu nói nói.

“Meo meo ~~” Tiểu hắc miêu kêu to đáp lời thiếu niên.

Nhưng không may thay, tiếng mèo kêu làm cho người trong phòng nghe nhất thanh nhị sở.

“Ai ở ngoài đó?” Thiếu niên bàn chân như bôi mỡ định chạy đi thì bị một bóng người từ phòng trong bay ra tóm lại.

“Phụ thân ~~~ là Tiểu Bảo ah ~~~ Ngươi làm ta đau.” Bị tóm, Tiểu Bảo quay đầu lại, giọng nói mềm nhẹ mong sao có thể giảm bớt hình phạt.

“Ách, Tiểu Bảo, ngươi sao lại ở đây?”Namtử sửng sốt.

“Ta là tới học tập a.” Tiểu Bảo chớp chớp mắt tỏ vẻ vô tội.

“Học tập?”Nam tử nghi hoặc.

“Đúng vậy, học hỏi tiểu công cùng tiểu thụ làm cái kia như thế nào. ” Tiểu Bảo hưng phấn nói.

“Nga, vậy ngươi kết luận được những gì?” Nam tử hiếu kỳ hỏi.

“Kết luận là phụ thân ngươi nói đúng, làm tiểu thụ mới là thải mái nhất.” Tiểu Bảo chăm chú trả lời.

“Ha ha ha ha, không hổ là Tiểu Bảo, vì những lời nói này của ngươi, hình phạt mà sư phụ ngươi đưa ra, phụ thân thay ngươi gánh.” Nam tử nghe xong Tiểu Bảo trả lời thì cười ra tiếng.

“Nga, đa tạ phụ thân.” Có người giúp hắn tránh tai họa, hắn còn cần gì sợ hãi.

“Kình Hoa, bên ngoài là ai? “Người trong phòng hỏi.

“Nga, là Tiểu Bảo.” Nam tử tên Kình Hoa ngừng cười nói.

“Vậy sao? Tiểu Bảo! Tiểu tử thối, ngươi đứng ở cửa làm gì? Tiến vào cho ta!” Người trong phòng phẫn nộ quát.

Nghe tiếng gào rít vọng ra từ trong phòng, Tiểu Bảo co rúm cái cổ lại, hai tay túm chặt vạt áo Kình Hoa.

“Đừng sợ, có phụ thân ở đây.” Kình Hoa cảm nhận được sự kinh hãi trong lòng Tiểu Bảo, nói.