Tiểu Thư Lạnh Lùng

Chương 32




” ÁAAAAAAAA……” một tiếng hét thất thanh. Làm chim chóc bay loạn xạ, làm cái người ngủ cạnh người hét lên cũng phải giật mình. Vâng! người mà hét lên chính là Khanh.

” Gì vậy?” Khánh bật nhẹ đầu nhìn xung quanh sau đó nhìn sang người kế bên.

” Ngứa!!!… muỗi…. cắn…. má ơi!!!” Khanh nữa mơ nữa tỉnh nói (au: ôi mẹ ơi con còn tưởng là nó hết hồn vì ngủ cùng chai đẹp chớ )

Nhìn cái người kế bên gãy gãy thấy mà xót. Khánh liền lấy tay gãy tiếp.

” Này, anh làm gì vậy?” Khanh hỏi.

” Gãy tiếp cô” mặt tỉnh bơ.

” Ai cần, biến thái…” Khanh ngồi dậy, ngưng gãy.

” Cô…. cô nói tôi biến thái??? ” mặt Khánh đen hơn đít nồi.

” Chớ còn gì nữa… lại ngủ chung với tôi, mà mọi người đâu rồi???” Khanh ngó quanh

” Đi mà hỏi ông trời đi!” Khánh nói, toan đứng dậy thì lại thấy lưng đau đau. Phải thôi ngủ trong bụi cây lại rậm rạp.

” Đi kêu họ dậy” Khanh đứng lên đi vào nhà.

” Đồ khó ưa” Khánh lầm bầm rồi cũng bước vào nhà.

Trong nhà….

” DẬY HẾT CHO TÔI” Nội công lâu năm hôm nay tích tụ dồn hết ra mà la. Từ khi nào mà con Khanh nó giống chủ quá vậy.

” Rầm….”

” Binh”

” Ui da”

” Á”

“Đùng ”

Hàng loạt âm thanh vang lên.

Liên giật mình khi nghe tiếng hét của Khanh mà đến nỗi chân đạp Khoa xuống đất tạo nên tiếng rầm. Nó và hắn đang ngủ cũng vì tiếng đó mà hết hồn, do cái bàn khá nhỏ nên khi hai người quay ra liền đụng vào cạnh bàn kêu cái binh. ” Ui da”

Tới cầu thang Ny đang đu lang can ngủ mà trượt tay trợt xuống theo phản ứng mà la ” Á” đúg lúc Huy đang ở dưới chân cầu thang mà nằm lên kêu cái đùng.

” Cái gì đậu trời…!!! có cần phản ứng thái quá vậy không” Khanh than thở.

” Cô hét như vậy có điếc mới không nghe thấy” Khánh cũng bụm tai mà nói.

” Bộ lớn lắm hả!!! ” Mặt ngu.

” CHỨ GÌ NỮA BÀ NỘI ” Khánh bực mình hét.

” HAI BÂY ỒN QUÁ !” Tất cả mọi người trong nhà hét lên.

mọi người uể oải vươn vai. Địa hình ngủ không được tốt cho lắm nên rất mỏi vừa nhúc nhíc đã đau.

” Cho người ta ngủ xíu chết à” Liên nói.

” Biết mấy giờ rồi không?”

” mấy”

” 10h rồi đó” Khanh nói, rồi đi vào phòng rửa mặt.

” Hôm nay đi đâu chơi không?” cô từ trên lầu bước xuống hỏi.

” Đi biển đi” Liên hào hứng.

” Cũng được, quyết định vậy đi”

” Không được” nó la lên.

” why?”

” Tôi bận rồi ”

” Lâu lâu mọi người mới có dịp đi chơi, em lại không đi”

” Tại bận, em phải đi đây” nó bật dậy, chạy lên phòng rửa mặt rồi đi.

Reng…reng……

” Alo…” hắn.

“……..”

“Ai làm?”

” ………”

” Tôi tới liền” hắn cúp máy rồi đi thẳng ra xe.

” Ê, Bộ em không đi chơi à?”

” Không! em cũng bận rồi ” nói rồi phóng xe đi lun.

Reng…reng……

” Alo, ba..” Khánh bắt máy.

“……..”

” Không phải là ngày mai sao?” mặt nhăn nhó.

“……..”

” Rồi, con tới liền, ” Khánh cúp máy.

” Em lại đi đâu à?” cô nghi ngờ hỏi.

” Vâng, em phải đi công chuyện , bye mọi người ” nói rồi Khánh chạy lẹ, để mọi người bắt được là toi.

” Em cũng đi có việc quan trọng” Khanh thay Bộ váy đơn giản, tóc cột cao, mang giày búp bê.

” Hả? chuyện gì đang diễn ra?” Liên trố mắt nhìn.

Thế là có 4 người bận không đi chơI được. Cô buồn rầu ủ rũ đi lên phòng. hồi nảy xung lắm. Liên mặt nhăn nhó, qua đây chơi hay đi làm việc vậy không biết. Đang bực mình, nhìn xung quanh, thấy thằng cha nào đó còn đang nằm ngủ đạp cho một phát lăn ra gần cửa nhà. ” ÁA, động đất”

” Động đất cái đầu anh” Liên liếc một cái rồi lên phòng.

Huy và Ny nảy giờ chuồn lên phòng ngủ tiếp rồi.

Công ty Trương gia.

” Đưa cho tôi hết tất số liệu của ngày hôm qua ” hắn vừa vào phòng đã nói.

” Đây thưa chủ tịch” thư ký đưa một xấp giấy tờ.

” Là công ty Vương gia xâm nhập vào hệ thống củ công ty mình sao?… không thể nào” hắn vừa xem vừa nói.

” Là thật thưa chủ tịch, người của cúng ta đã bắt được hắn”

” Đưa vào đây”

Từ cửa một người đàn ông bước vào.

” Là ông” hắn ngạc nhiên nói.

” Phải, là tao, Vương Luân” ông ta nhếch mép nói.

” Hận thù giữa gia đình tôi, gia đình Hạ gia và gia đình ông đã chấm dứt từ lâu” hắn đập bàn nói.

” Chấm dứt… cậu nói vậy là tôi sẽ buông tha cho cậu sao, ”

” Ông định làm gì?”

” Hạ tiểu thư, cậu nghĩ tôi sẽ làm gì ?” ông ra nhếch miệng.

” Ông….” hắn cứng họng, liệu nó có xảy ra chuyện gì không.

” Cậu biết con trai tôi phải không! tôi đã kêu con trai tôi tiếp cận Hạ tiểu thư”

” Ông đùa tôi chắc, cõ lẽ ông không biết rồi, hôm qua con trai của ông đã cùng Hạ tiểu thư lại nhà tôi dùng bữa nữa kìa” hắn đứng dậy, đút tay vào túi quần giọng đều đều nói.

” Cậu… Tưởng là tôi không biết sao, nhưng tôi đã có cách khác!”

” Cái gì?”

” Hiện tại Hạ tiểu thư đang trong tay tôi…. ha ha ha….”

—— ——–

Nó đang trên đường đi đến tiệm cafe, trong Bộ dạng có vẻ vui tươi. Hàn khí xung quanh người nó bay đi đâu mất.

Từ phía sau có Một thanh niên mặc áo đen, chụp thuốc mê nó, bắt nó lên xe chở về một căn nhà hoang. Do là liều lượng thuốc mê không nhiều nên nó dễ dàng tỉnh lại.

” Mấy người !” tay bị trói nên có phần hơ đau.

” Mày là Hạ tiểu thư, ông chủ tao kêu xử mày”

” Ai, ông chủ các người?”

” Ai mày Cần biết làm gì…”

” Đem điện thoại ra đây” thằng to con nói.

” Alo ông chủ….”

—– —–

Ông ta nhận được cuộc gọi từ đàn em. Vùng vằng tay thoát khỏi sự khống chế của bảo vệ bấm điện thoại nghe. Cố tình mở loa lớn.

” Mày bắt được nó chưa?”

” được rồi ông chủ” bên kia.

” Mày cho nó nói chuyện với tao”

” Nói chuyện nè mày” tên kia đưa điện thoại cho nó

” Alo” giọng nó vang lên làm hắn đứng hình, là nó bị bắt thật rồi.

” Mày nghe gì chưa” ông ta ngước lên nói với hắn.

” Ông muốn gì?” Hắn ra điều kiện.

” chuyển hết tất cả cổ phần công ty mày cho tao và phân nửa công ty Hạ gia. ”

” Không được” hắn liền nói.

” Bắn nó cho tao…” ông ta nói qua điện thoại.

” Đùng….”

Tiếng súng vang lên, mọi người như chết lặng.

———- end chap ——

Ngâm lâu quá rồi.

Cấm đọc chùa, để lại lời cmt trước kia rời khỏi.

Người viết: hannah-jolie ……

29.5.2016

(Còn tiếp)