Tiểu Thư Lạnh Lùng

Chương 23: Chiếc máy camera




Sau vụ đó nó và hắn ít gặp nhau hơn, hằng ngày ở nhà dù là chạm mặt nhưng chủ lướt qua xem nhau là không khí. Cũng nhờ Đó mà ả lại được gần gũi với hắn hơn.

Hắn cũng không ý kiến. Nhưng mỗi lần nói chuyện chỉ có mỗi ả là tự biên tự diễn, hắn chỉ là ậm ừ cho qua.

Mọi chuyện vẫn như vậy cho đến mấy hôm sau….

“Sao cỡ này Băng không đi học” Liên lại chỗ hắn và ả hỏi.

“Không biết” hắn làm lơ trả lời.

“Cậu không biết là sao, không phải hai người ở chung nhà sao. ” Liên tức giận.

“Không Liên quan” hắn.

“Cô không nghe ảnh nói gì à, chuyên của cô ta không Liên quan tới ảnh” ả nhanh miệng nói.

“Không Liên quan tới cô,” Liên liếc xéo ả.

“Cô….” ả câm nín tại chỗ.

“Cậu nhớ đấy, Băng mà có chuyện gì thì đừng trách tôi, à mà còn chuyện này nữa nghe nói cậu và cô ta đang hẹn hò phải không… ồ… ‘ Xin chúc mừng ‘ ” Liên nói với giọng mỉa mai rồi đi lại bàn mình ngồi.

[ reng….. Reng….] chuông vào học.

“Các em ngồi xuống đi…. à mà hôm nay có chuyện quan trọng cô muốn nói với cả lớp là bạn Băng sẽ chuyển trường, bạn ấy sẽ sang nước ngoài học, cụ thể là nước nào thì cô không biết” cô giáo nói với giọng tiếc nuối.

“Trời …. Băng sao tự nhiên lại chuyển” hs1

“Chắc chắn là có liên quan tới ai đó” hs2 vừa nói vừa liếc cái người-mà-ai-cũng-biết đó.

“Liên băng chuyển trường rồi sao giờ” Ny quay qua Liên nói.

“Tớ không biết nữa. ” Liên lắc đầu

“Lần này phải cho tên Kha đó một bài học” Huy tức giận

Hắn sao khi nghe cô nói có chút không vui. Là cô ta làm rồi tự cô ta trốn. Hắn muốn hận lắm chứ nhưng hận không được, chỉ là hắn muốn lạnh lùng với nó vì như vậy nó sẽ xin hắn tha lỗi. ( au: tui đập anh một cái bây giờ. )

Ả ta thì vui như vừa mới bắt được vàng.

Giờ ra chơi.

Hắn không cùng mọi người và ả xuống căn tin mà lại đi lên sân thượng.

Nơi đây là nơi mà chia rẻ tình cảm hắn và nó. Nếu như lúc đó hắn quay lại nhìn nó, chịu nghe nói giải thích, xem nó có bị gì không, sự thật là có, lúc ả ta nhéc con dao vào tay nó vô tình hay cố ý mà quẹt vào tay nó đường khá sâu, làm nó phải băng bó mấy ngày nay.

Hắn đi lại ghế đá nằm xuống. Ánh nắng chói mắt làm hắn không Tài nào ngủ được. Đang quơ tay lên định che lại mắt nhưng vô tình trúng ngay cái gì làm vật đó rớt xuống lăng ra.

Tò mò hắn nhặt cái đó lên nhìn kĩ một vòng xác định đó là máy camera mini hàng xịn.

Máy còn hoạt động tốt, liền bấm nút play.

Chiếc máy chiếu lại cảnh ả và nó trên sân thượng. Hắn bắt đầu run run đôi tay, là ả ta làm, là ả ta xô cô bạn nữ sinh đó, lại còn tự mình rạch tay, cái gì đây lại còn có cảnh cô bạn nữ sinh nhận tiền từ tay ả

Thì ra là vậy, mọi chuyện là ả ta tự biên tự diễn. Vậy còn lúc nó nói có mơ-đơ-canh bị giết chết là sự thật cái xác mà nằm dưới lầu chỉ là giả.

~Cô được lắm Lục Quân Yên, cô chờ đấy~ hắn vì tay thành nắm đấm.

“Băng… Băng…. em đâu rồi băng….” hắn chạy xuống lầu, chạy với tốc độ nhanh hơn cả gió, mọi người đều phải tránh đường cho hắn đi.

Lấy xe chạy về nhà.

“Chị,… Băng đâu?” hắn đi thẳng vào nhà hỏi cô

“Băng…. không phải nó….” ” em hỏi cô ấy ở đâu” hắn mất kiềm chế mà nói.

“Em bị gì zậy… không phải Băng nó đi học sao ” cô khó hiểu nói.

“Cô ấy chuyển trường ra nước ngoài rồi” hắn

“Cái gì?…. nó mà đã đi đâu thì có trời mà kiếm” cô tức giận quát. ( au: xin nhắc lại là còn ta kiếm được à nha )

“Em… không biết nữa…” Hắn bất lực ngòi khuỵ xuống. Băng, em ở đâu.

Tại sân bay Tân Sơn nhất.

Nó đang ngồi ở hàng ghế chờ. Lần này nó quyết định đi ra nước ngoài sống, ba nó cho nó về đây là một sai lầm.

Nó không biết làm gì nữa. Khóc hả? nó khóc nhiều rồi! ai nói nó lạnh lùng là không biết khóc, chỉ là nó không muốn ai thấy sự yếu đuối trong nó khi nó đang tạo một vỏ bọc lạnh lùng ở ngoài. Mấy đêm nay nó ngủ rất ít, nó chui vào một góc trong phòng mà khóc. Những gì hắn làm cho nó đã quá đủ.

~ chuyến bay TBA303 chuẩn bị cất cánh…. bla …. bla….~

Nó lặng lẽ kéo vali, đi về phía cổng vào, nó quay đầu nhìn lại mong chờ ai đó nhưng có lẽ Là không, việc nó bỏ ra nước ngoài hắn còn không biết làm gì đến đây mà giữ nó lại. Tự cười chua chát rồi bước lên máy bay. Cuộc sống sau này vẫn sẽ như cũ thôi, nó vẫn cô đơn.

Tại nhà.

“Cậu mau đi tìm Băng lại cho tôi” cô hét.

“Em …. không biết cô ấy ở đâu” hắn.

“Sao lại không biết…. Cũng tại cậu mà nó đã khóc suốt mấy ngày nay…. tại cậu không biết đấy thôi” cô đau khổ kể.

“Em…. xin lỗi ” hắn

“Đi tìm nó về mà xin nó tha thứ” cô.

“Để em lên phòng coi” hắn nhớ ra gì đó liền đi lên.

* cạch*

Căn phòng trống không, chỉ còn giường ngủ , cái bàn Trang điểm, và cái tủ không còn một Bộ đồ nào.

Hắn nhặt được một tờ giấy. Trong đó ghi :

| chào anh, lúc anh đọc được bức thư này thì tôi đã đi rồi, đi xa lắm, sẽ không còn xuất hiện trước mặt anh nữa đâu. Nhưng tôi không chắc là anh sẽ tiết nuối, sẽ đau buồn khi tôi ra đi , bởi vì tôi biết anh sẽ không bao giờ như thế, đã hiểu lầm anh không muốn cho tôi giải thích thì tôi đành im vậy, tôi biết anh hiểu mọi thứ nhưng chỉ lầm tôi phải không * đến đoạn này mắt hắn đỏ lên,nước mắt chuẩn bị rơi* đừng tìm tôi, đừng hy vọng tôi trở về, và đừng chờ tôi hãy hạnh phúc người tôi từng yêu. Kí tên Hạ Gia Ly Băng |

————- end chap ———

Chap này ngắn nhể. Tui sắp thi rồi nên sẽ up chap rất trễ lun nên mọi người thông cảm, đề cương nhiều thấy moẹ mà vẫn viết chap mới cho mấy chế đây này.

Đừng đọc chùa, để lại lời cmt trước khi rời khỏi.

Văn án sai xót gì thì xí xoá.

Người viết: hannah-jolie…..

28.3.2016