Tiểu Thư Lạnh Lùng

Chương 22: Anh tin hay không thì tuỳ!!!




“Này Kha, cậu làm gì vậy” cô hoảng hốt chạy vào.

“Em….. * chát* ….” lại một cái tát mạnh, nhưng lần này người tát lại là cô ta.

“Cô…. sao cô tát tôi” cô ta bất ngờ, ôm má.

“Em làm gì vậy, sao lại tát Yên, em không thấy nó quá đáng sao” hắn lấy tay đỡ cô ta.

“Ừ… thì quá đáng, không phải cô ta tự nhận mình là bạn gái của anh sao, bạn trai mình làm thì mình gánh thôi” nó

“Nhưng người đánh là anh” hắn nhíu mày tức giận nói.

“Kha, cậu thôi đi, đã tát Băng rồi còn bênh cô ta” Liên tức tối vì hành động của hắn.

“tao thất vọng về mày quá” Huy lắc đầu.

“Bạn bè lâu năm bây giờ tao mới nhìn rõ mày” Ny cũng hùa.

“Tình tay ba hả mày?” hs1

“Tôi thấy Băng nói có lý” hs2

“Cô ta mới zô lớp mà đã make color rồi” hs3

“Tôi thấy Băng làm vậy là đúng” hs4

Bla….bla…

“là cô ta tát tôi sao mọi người bênh cô ta” ả ( gọi bằng ả đi) quay qua nói.

“Bạn trai làm thì mình gánh thôi” cả lớp đồng thanh nhắc lại lời nó vừa nói.

“Mấy người…” ả cứng họng hết nói.

“Chị không ngờ em lại vậy, Em bị sao vậy Kha” cô.

“Em không có …” hắn mặt như hối lỗi.

“tôi không muốn nói nữa, tôi về ” nó đi một Mạch ra cửa. Trong lớp đang hỗn loạn, cô giáo la mãi mới im. Hắn ngồi gục xuống bàn, ôm đầu, hắn vừa làm gì vậy.

“cậu hãy nhớ đó , Băng có chuyện gì thì đừng trách tôi tàn nhẫn” cô tức giận nói với hắn rồi về nhà.

~Lần này tao về đây là để chia cắt hai người, Kha là của tao~. Ả ta nghĩ.

———- ta là dãy phân cách tới tối —-

“Băng…. em mở cửa cho chị” cô từ chiều tới giờ đập cửa không biết bao nhiêu lần.

“….” Không động tĩnh.

“Băng… ba mẹ tới thăm kìa”

“…..” Vẫn không.

“Băng…. Hạ Gia Ly Băng em mở cửa cho chị”

“…. Vào đi” từ trong phòng vọng ra.

Cô từ từ mở cửa.

Căn phòng trở nên u ám hẳn đi. Chỉ có bóng đèn ngủ mập mờ. Máy lạnh mở hết công suất. Cái lạnh trong phòng khiến cô run run đôi chân.

“Em ở đâu vậy” cô.

“…. ” Không trả lời.

* phập *

Cô mò tới công tắc. Và mở lên.

Một cô gái, đang đứng ở cửa sổ, trên người chỉ có cái khăn tắm, người tỏa ra Hàn khí lạnh lẽo.

“Ăn mặc gì mà kì cục thế hử… lạnh lắm biết không” cô mắng , đi lại tủ lấy cái áo khoác lông thú khoác lên người nó.

“Trên đời này vẫn có người quan tâm tôi sao” nó nói, giọng lạnh lẽo.

“Chị không thương em thì thương ai” cô.

“chị vào đây làm gì”

“Chuyện hồi sáng em đừng để tâm” cô.

“Chị bảo em không để tâm, đúng là gạt người, chuyện như thế mà bỏ qua em không phải là em ” nó nói.

“Chị biết em không dễ bỏ qua, nhưng…” ” em Cần không gian, phiền chị ra ngoài” nó ngắt ngang.

“Chị….. thôi em muốn sao thì muốn… chị ra đây” cô lắc đầu thở dài, nó mà đã nói thì có trời mới xoay chuyển được nó. ( au: có ta nữa chi má )

Cô bước ra. Không Quên tắt đèn.

Dưới nhà hắn đã về, mọi khi đi học về là về thẳng nhà luôn hôm nay lại về trễ như thế chắc chắn là có Liên Quan tới ả ta.

“Đi đâu mà giờ mới về” cô bước xuống nhà đã thấy hắn.

“Đi chơi” hắn trả lời cộc lốc.

“Với ai”

“Yên”

“Tôi không nói nhiều với cậu, chủ là nếu như Băng có chuyện gì thì cậu chết chắc” cô gằn từng chữa rồi một Mạch đi lên phòng.

Tối hôm đó hắn dọn qua phòng dành cho khách ngủ.

——- sáng hôm sau ——

Tại trường

6 người có mặt tại trường, không ai nói một lời nào. Bỗng…

“Anh Kha, sáng tốt” ả ta từ đâu chạy đến.

“Ừ…” hắn không buồn mà Ừ với ả ta, hành động này là 4 người kia thấy chướng mắt, nó không nói chỉ lẳng lặng lên lớp.

Đang ngồi học thì nó nhận được bức thư từ ả ta. [ ra về gặp tao ở sân thượng ] Nội dung chỉ có vậy.

Tua đến giờ ra chơi.

Nó kêu mọi người xuống căn tin trước, mình đi có chút việc, mọi người chỉ gật đầu rồi thôi.

Nó lên sân thượng làm việc gì đó, rồi bước xuống.

Nó đến căn tin Hoà nhập cùng mọi người, nó không thắc mắt cho lắm về việc hắn không có ở đây, người như nó đủ biết là do ả ta kéo hắn đi chỗ khác ngồi.

Yên tâm trò chơi chỉ mới là bắt đầu.

————

Giờ ra về.

Nó làm theo lời ả ta lên sân thượng.

“Có chuyện gì cứ nói”

“Cô biến khuất mắt Kha giùm tôi”

“Ồ … tôi không làm thì sao nào” nó hất mặt.

“Nếu cô không làm… tao sẽ xô cô ta, và sẽ đỗ tội cho mày, nên ngớ đây là tầng 10 cũng là tầng cao nhất” ả ta bước lại gần bạn nữ sinh đang đứng ngay lang cang cao 1m.

“Nếu được cô cứ làm” nó thách ả ta, nếu ả ta xô bạn nữ sinh đó chả có ảnh hưởng gì tới nó cũng như kinh tế nhà nó.

“Khoan đâu dễ vậy” ả ta lấy con dao thái, cắt vào tay mình.

“ÁAAAAAAAAAA” tiếng hét của bạn nữ sinh đó, ả ta đã đẩy xuống, nó vội vàng chạy lại, nhân cơ hội ả ta nhét cây dao vào tay nó,rồi ngồi khuỵ xuống, đúng lúc hắn lên, nhìn thấy cảnh tượng này không khỏi hoảng hốt.

“Có chuyện gì vậy?” hắn chạy lại.

“Em… em…. Xin lỗi bạn ấy vì dụ mấy hôm nay, bạn ấy liền dùng dao cắt vào tay em, còn hù là sẽ xô bạn kia rồi đỗ tội cho em” ả ta giở trò nước mắt cá sấu.

Hắn vội vã chạy lại lang cang nhìn xuống là một xác nữ sinh nằm trên Vũng máu.

“Băng…. em là gì vậy?” hắn gằn từng chữ, không ngờ người như nó lại.

“Tôi không có… ” nó nói, ánh mắt cầu mong hắn tin nó

“Đừng nói nữa.. tôi mãi mãi sẽ không tin cô… cô biến đi đồ sát nhân” hắn hét lên rồi đưa tay bồng ả ta lên đi xuống dưới.

“Tôi nói vậy đó… anh tin hay không thì tuỳ” nó hét, nước mắt mém rơi. ( au: xin nhắc lại là mém thôi nha chứ chưa có rơi, chị Băng nhà ta đâu yếu đuối vậy )

Hắn không một lần ngoảnh lại mà cứ đi thẳng xuống dưới.

Nó ngồi khuỵ xuống. Cuối cùng hắn vẫn không tin nó.

Nó lảo đảo đi xuống dưới. Và Quên mất một chuyện quan trong mà mình đã làm. Cứ thế mà đi trong vô hồn.

Ở phía dưới học sinh bu quanh. Một con ma-đơ-canh đang nằm, trên Vũng máu được là bằng si-rô đỏ.

—————————————-

Tại nhà.

“Cậu làm gì vậy…. sao lại về cùng cô ta” cô vừa bước ra đã thấy hắn bồng ả ta.

“Yên bị thương” hắn đi ngang qua cô

Cùng lúc đó nó về

“Băng em bị gì … sao người em máu không vậy” cô lo lắng hỏi.

Nó không nói chỉ đi vô.

“Tôi có chuyện muốn nói với anh” nó lạnh lùng ngồi xuống ghế sofa.

“Cô còn chuyện gì nói với tôi sao” hắn khinh bỉ nói với nó.

“Chỉ là trong trường mình có một con ma-đơ-canh bị giết chết” nó.

“Cô giết người xong bị khùng rồi à…. ma-đơ-canh làm gì mà chết được” hắn vừa xoa thuốc cho ả vừa nói.

“Thì gị mới hay” nó nói, cười lạnh rồi lên phòng.

“Hai đứa có chuyện gì sao?” cô thắc mắc hỏi.

“Không có gì….à mà tối nay Yên sẽ ngủ ở đây” hắn.

“Tôi có cấm cậu cũng đâu thay đổi” cô nói rồi đi thẳng lên luôn

Ả ta nghe nói có ma-đơ-canh liền xanh mặt, nhưng hắn nói như cậy làm ả bớt lo, rồi trưng ra Bộ mặt vô cùng thoả mãn, tuy chịu đau một chút nhưng rất đáng.

———- end chap ——–

Đừng đọc chùa. Để lại lời cmt trước khi rời khỏi.

Văn án sai sót gì thì bỏ qua.

Người viết : hannah-jolie….

25.4.2016