Vơn, tui phải ngoii lên viết Chương cho mấy người đây. Thấy mấy cô cmt hóng Chương thấy thương nên cố viết nhanh cho đây. Nhớ là phải thương tui tui mới rep cmt cho. Với lại em nhỏ đang trong kì ôn thi mà mấy cô réo Chương như mưa thế thì làm sao dân chúng ôn thi đây.
Tui mà điểm kém là.....tạm ngưng fic đó nhiee. Khổ mấy cô lám...tui thích mấy cô cmt nhiều nhiều cho tui rep chơi. Tui rảnh nên thành ra ngồi rep cmt cho vuiii. Ụa mà tự nhiên dạo này tui rảnh deso luôn. Mà thôi kemeno đi...=3=.
Cảm ơn cô Kkikiu đã rảnh rỗi ngồi inb tui. Hai đứa tám xuyên lục địa. Và tui buồn ngủ quá nên đi ngủ trước. Kệ bả đang onl chong chờ tin nhắn của tui .
Thôi thì lảm nhảm dài dòng quá rồi...vô chap....
:::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::
Hắn sau ngày hôm trước thì đã về nhà suy nghĩ nát cả óc ra mà vẫn không biết có nên tha thứ cho nó hay không. [Tui: anh có tin là tui bép một phát anh chết tươi không. Ngta tha thứ cho anh thì thôi chứ còn vụ anh tha thứ cho ngta hả ._.]
Nó sau khi nói hết tất cả lòng bỗng dưng nhẹ nhõm. Mặc dù rất đau khi hắn vẫn không chịu tin nó nhưng nó đã nói ra hết rồi sau này có xin nó tha thứ thì miễn đi nhé.
Nó đã hạ thấp lòng tự trọng để đi giải thích mà còn khinh bỉ nhìn nó như vậy thì đừng bao giờ mong nó dòm tới cái bản mặt. Chị đây mệt rồi, đếch yêu nữa đâu. [Tui: chị rất tỉnh và đẹp trai.]
Ngày hôm sau đến trường, nó vẫn thấy hắn đi cùng với Di. Bực sao, tức sao, ghen sao? Dẹp đi nhé, bà đây hết hứng thú rồi. Dù vậy nó vẫn có chút gì đó gọi là ghen tị khi thấy hắn quan tâm Di. Phải chi không có bức hình đó thì nó vẫn còn đang hạnh phúc bên hắn rồi.
Mà thôi, nếu hắn muốn nó biến mất thì nó đành biến mất vậy. Dù gì nó cũng đâu hối tiếc gì nữa. Mọi chuyện xong xuôi hết cả rồi. Nó thật sự muốn lên máy bay đi liền ngay lập tức nhưng nghĩ đến hắn, nó lại chần chừ. [Tui: khổ ghê cơ, đi thì đi đại đi mé..]
Không sao, còn 4 ngày nữa thì nó cũng đi rồi còn gì nữa. Cần gì phải vội, sớm muộn gì nó cũng đi thôi. Chỉ cần nó đi, hắn sẽ hạnh phúc bên Di. [Tui: hp cái sh*ttttttt.]
Nếu như hắn thật sự hạnh phúc thì nó sẻ buông tay. Ràng buộc nhau có làm hắn yêu nó đâu. Ngay từ đầu, nó chỉ là người thay thế mà thôi. Làm gì mà có tư cách và vị trí trong tim hắn chứ. Một khi nó biến mất, hắn sẽ lại sống cuộc sống như trước kia mà.
My và Phong
- Mình phải làm đây anh? Em nghĩ để thế này không được. _ Tất nhiên là My rồi. Cả bốn người bọn họ đang tìm cách để kéo nó và hắn lại đó. Mà không biết có cách gì chưa hay là bỏ cuộc luôn rồi.
- Anh cũng không biết nữa đây này. Ca này khó quá nha. _ Và tất nhiên là anh cũng bó tay trong trường hợp này. Đó giờ nó và hắn là cặp yên bình nhất tự nhiên đùng một cái liền đổ vỡ. Chuyện này chắc chắn có người ngoài xen vào rồi. Người đáng nghi nhất là Di và Như. Chỉ một trong hai người hoặc là cả hai.
Chuyện này chắc chắn sẽ giải quyết trước khi nó đi Anh thôi. Để nó đi Anh rồi thì khó lòng mà tiêu diệt được tụi nhỏ nữa. Phải nhanh chóng diệt nhanh - gọn - lẹ. Không để tụi nhỏ có cơ hội phá.
Cả hai cùng Nhi và Thái hợp tác để giúp nó và hắn. Liệu bọn họ có giúp được không?
Tuki xinloi vì đã để mọi người chờ lâu ha. Giờ tui đã thi xong và lợi hại hơn xưa dù tạch mấy môn menoroi. Thật lòng camon mấy cô đã chúc tui thi tốt. Nhìn cmt của mấy cô mà tui vui lám đó. Dù sao thì đã bơ fic 2 tuần nên tui chỉ up trước một phần nhỏ cho mấy cô đỡ hóng.
Tui đi chơi cũng ráng type Chương cho đó. Phải thương tui nghe chưa. Và vì là P1 nên nó ngắn lám. Ránh chờ P2 nhaaa. Yêu mấy cô.