Tiểu Thư Lạnh Chảnh Và Chàng Bồi Bàn

Chương 47: Chương 47:





Nó nhớ mình từng tâng được 398 cái trong vòng 1 phút,30giây,còn tâng bóng đến khi nào không giữ được bóng thì là 1900 cái.Cho nên nó ok với ông Kha luôn.Ông Kha hí hửng nhật bóng lên rồi tâng.Luật chơi là xem ai tâng được nhiều bóng hơn trong vòng 1 phút,và đương nhiên làm bóng rơi chạm đất trước thời gian1 phút thì coi như người đó đã hoàn thành phần thi.1 phút trôi qua ông Kha. tang được 78 quả,thành tích khá tốt đối với một người béo lùn như ổng.Ông Kha thấy m.ình tâng được tâng đấy,thì tỏ vẻ thích chí,khiêu khích nó.Nó thì chả nói gì,không cần nhặt bóng lên như ông Kha mà điệu nghệ gắp bóng rồi tâng.Nó không tính hết sức mà đơn giản chỉ là thâng Ông Kha,lên nó thăng bóng với tốc độ 1giây/2quả,một tấc độ mà nó coi là thường so với tốc độ tối đa là1giây/4 quả.Vì nó muốn trêu tức ông Kha lên nó tâng qua 78 quả trong vòng khoảng 40 rồi tâng xomg quả 79,thì rút chân lại,để bóng rơi xuống đất,không tâng nữa,rồi quay qua nói với ông Kha với điệu bộ ái ngại:
-Anh Kha à em tâng thắng rồi nha,chỉ 40giây thôi,em tâng được 79 quả đó,hơn anh1 quả may thật anh nhở.
-Mày tài.-Ông Kha biết nó chọc quê mình nhưng chả làm gì được.Con nhỏ và bạn nhỏ thấy thế thì cười khúc khích.Thi tâng bóng xong thì lại chơi banh bàn.Mà cái này mới nhục,chả biết thế nào lại sắp ông Kha và nó 1 đội,2 nhỏ kia 1 đội.Nó thì không giỏi trò này lắm nên đành hi vọng qua ông Kha tỏa sáng.Nhưng rồi hi vọng chả bao lâu thì nó nhận được gáo nước lạnh.Nó sắp nó tấn công còn ông phòng thủ,mà thế quái nào hai nhỏ kia vừa giao bóng,ông đã để lọt vào luôn ,chả thấy bóng đâu thì tấn công kiểu gì,nó thấy thế bèn đổi nó phòng thủ còn ông tấn công.Nó ra sức phòng thủ thì ông Kha đá kiểu gì,bóng loạn cả lên,còn chẳng đến sân bên kia.Nó thấy thì biết ngay ông nội này không biết chơi banh bàn,thế mà chả nói gì,thành ra khi kết thúc thì bên nó thua bét nhè,chả ghi được quả nào.con nhỏ nhìn mặt lạnh tanh vậy mà đá hay thấy ớn >.< dân chơi có khác...thắng mà cái mặt tỉnh bơ cứ như nói với nó” tui thắng là đương nhiên”.
Chơi xong...cả đám kéo nhau vào karaoke hò hét. Lần này thì nó chịu thua..gì chứ hát thì bó tay,,,từ trươc đến giờ nó có hát bao giờ đâu.Không thể làm mất phong cách lạnh lùng của mình dc nên nó ngồi im 1 góc với con nhỏ..thề ko cầm mic...Nó ko hát, con nhỏ cũng ko hát ngồi im...Ông Kha với tụi còn lại hát hò, nhảy nhót, thácloạn thực sự rất vui...nhìn mọi người giỡn, nó cũng mĩm cười theo...phát hiện nó cười con nhỏ cũng thôi làm cái mặt lạnh...Trời về khuya...mệt mõi, đứa nào cũng nói hết lên tiếng mới chịu giải tán về. Ông Kha giành lun nhiệm vụ đưa bạn nhỏ về còn nó thì tất nhiên đi cùng con nhỏ, ko khác dc. Đường Sài Gòn ban đêm, thi thoảng mới có vài chiếc xe đêm chạy ngang, nhưng quốc lộ giờ này thì nhộn nhịp những chuyến xe tải hạng nặng tranh thủ đường vắng mà phóng....Trời đêm mát, vui vẻ...tinh thần cũng thoải mái hơn.Chợt con nhỏ lí nhí vào tai nó:
- Nè muốn ăn kem – sax giữa khuya mà đòi ăn.Mà nó từ nó có bao giờ ăn kem vào bên đâu mà biết chỗ nào bán mà mua.
- Hả kem đâu giờ này- Uhm. Mún ăn!- Ờ!Nó ko nói gì nửa. Lẵng lặng chạy xe vòng vòng mò kem cho con nhỏ....đi vòng vòng cả nửa tiếng may quá nhìn thấy trong 1 quán karaoke có tủ kem để gần cửa.Phóng xe vào nhỏ phục vụ chạy ra hỏi:

- Dạ anh chị đi mấy người ạ..
-Không anh không hát...đi ma kem.
Con nhỏ thấy thế thì ngẩn mặt ra:
-Em chưa thấy ai nửa đêm mà đi ăn kem như anh.
Nó thấy thế thì ngại ngại.

-Thế còn kem không em.
-Dạ,em không biết còn không anh à.
Nó nghe thế thì suýet nản,giờ mà không có thì lại phải chạy đi mua cho nhỏ sao.Nó thấy thế thì nhìn nhỏ cười:
-Em cố xem còn không họ anh nha.
Nhỏ phục vụ thấy nó cười thì tít mắt luôn(mĩ nam kế):

-Dạ vâng anh.
Rồi nó đi theo em vào trong tìm.Chợt thấy con nhỏ ngồi trên xe nói vọng theo:
-Kem socola
Cũng may kiếm mãi còn dc có 1 hộp kem socola, chẳng còn hộp thứ 2...nó cũng thích socola....mà nghĩ lại giờ đêmrồi, ăn kem lạnh chết...kệ mua 1 hộp cho con nhỏ ăn thôi. Nghĩ vậy nó chỉ lấy 1 hộp kem...Nhưng nhìn lại hộp kem đúng to thiệt...ko biết con nhỏ ăn hết ko nửa.Đem kem ra cho con nhỏ, nó ngồi lên xe ko cần quay lại hỏi lun- Giờ sao nửaCon nhỏ tay ôm hộp kem áp lên mặt ( kem nó cũng ko lạnh bằng mặt mấy người đâu)...hix hà xuýt xoa...- Kem lạnh ghê. Lên cầu vượt (cầu vượt Quang Trung) ăn kem đi.- ỜNó siết ga...trời mát lạnh...thêm con nhỏ ngồi sau lưng cứ để hộp kem cạ cạ vô lưng làm...ớn cả xương sống....Ngồi trên cao nhìn xuống đường quốc lộ, từng hàng xe tải, container, ôtô, xe khách chạy vùn vụt dưới chân cảm giác cứ như người khổng lồ đang nghịch những chiếc xe đồ chơivậy. SG đêm vắng vẻ, ánh đèn đường sáng như ban ngày nhưng nếu đi một mình sẽ cảm thấy cô đơn, lẻ loi lắm. Nó ngồi im lặng để cằm lên thành cầu, tay buông thõng ra ngoài. Con nhỏ cũng chẳng nói gì ngồi bên cạnh chăm chú ăn kem.Dc một lúc, con nhỏ nhẹ nhẹ tựa vào nó, từ từ cuối cùng đầu con nhỏ đã yên vị trên bờ vai gầy của nó.Nó thấy thế thì buộc miệng:
-Vai gầy,tựa không chắc đâu.
Con nhỏ đút miếng kem lên miệng, đầu tựa sát vào nó hơn- Kệ em! – lâu lắm rồi mới nghe lại dc con nhỏ xưng em...tiếng em chưa rõ ràng..nhưng cũng đủ nghe thấy.

Nó khẽ cười cười khi nghe con nhỏ nói vậy. Con nhỏ ngẩn lên nhìn nó:
- Cười gì- Ko gì- Đồ điên- Uhm.Nó chẳng thèm giải thích, cũng ko cãi chày cãi cối như với chị...với con nhỏ, nó chỉ mĩm cười và im lặng. Con nhỏ đầu lại dựa vào nó, múc 1 muỗng kem đưa lên miệng nó...nó lắc đầu- Ko ănCon nhỏ vẫn đẩy kem vào miệng nó...mĩm cười.. đành há miệng nuốt trọn miếng kem. Kem socola vừa đắng, vừa ngọt y như cách đối xử của con nhỏ với nó vậy...lạnh lùng đắng nghét nhưng luôn chu đáo ngọt ngào...Kem lạnh bề ngoài nhưng vào lòng rồi sẽ ấm áp tan chảy từ từ...giống như cách nó đối ngược lại với con nhỏ vậy...lạnh lùng và bất cần nhưng rồi cũng sẵn sàng làm tất cả để bảo vệ con nhỏ....Một chút im lặng để suy nghĩ, một chút bình yên để cảm nhận về nhau...Chẳng cần nói gì nhiều, chẳng cần biết gì nhiều...đôi khi chỉ cần im lặng và im lặng...vậy mà...càng xích lại gần nhau hơn. Con nhỏ một muỗng kem cho chính mình, rồi lại 1 muỗng kem cho nó...cứ như vậy, đầu con nhỏ hoàn toàn trên vai nó cho đến khi hết hộp kem...Phù..khuya ăn kem..lạnh run người....tự nhiên con nhỏ nắm tay nó lắc lắc..- Làm gì vậy- Lạnh...- Lạnh mà nắm tay chi- Lạnh..Phù...thiệt khó hiểu...mà đúng bàn tay con nhỏ lạnh thiệt.- Hổng bỏ hộp kem đi..cầm chi miết- Ko- Sao vậy- Muốn giữ- Chi- Ko biết!.
. Con nhỏ khe khẽ hát..chẳng biết bài gì...tiếng anh thì phải....ko quan tâm...Mắt nó giờ...hìnhnhư..bớt đi vẻ lạnh lùng hằng ngày...cả mắt con nhỏ nửa...long lanh ánh đèn ấm áp.....- Về chưa- Ko- Lạnh đó- Ko- Thôi về đi- Mai ra nửa hen- Ừ- Thật ko- Ừ thậtNói vậy con nhỏ mới chịu quay lưng ngồi đàng hoàng lại đểnó chạy xe về.Tay con nhỏ run run vẫn ko chịu rời hộp kem.- Lạnh hả- Uhm- Vậy mà kiu về ko chịu- Uhm- Đưa tay đây- Uhm- Bỏ vào đây- UhmNó cầm tay con nhỏ nhét vào túi áo khoác...giảm tốc độ lạiđể bớt lạnh...Trời gần sáng mất rồi....Đến nhà, dắt xe vào...mệt rã rời..Nó nằm ngay xuống thở phào nhẹ nhõm...1 ngày thật dài....Con nhỏ lạnh run...nhưng vẫn chăm chỉ ngồi rửa sạch hộp kem, xong tắm...mặc lại bộ quần áo hôm trước...rúc vào người nó, trùm mền...Vai nó chẳng to lớn...nhưng...con nhỏ vẫn nằm lên ngủ ngon lành.
Sáng...Sài Gòn chợt mưa, cơn mưa nhẹ nhưng day dẳng kodứt, trời khá lạnh...Nếu chẳng phải bị tác dụng của thuốc uống thì lúc nào nó cũng là người thức dậy sớm nhất...tay mõi nhừ, chẳng còn cảm giác...nhưng chẳng nỡ rút tay lại sợ con nhỏ tỉnh giấc...Nó đang nghĩ gì thế nhỉ, tự nhiên lại lo cho con nhỏ, chắc điên mất rồi...kệ dù sao hôm nay cũngchẳng làm gì, nằm thêm 1 chút rồi đi đá bóng. Nó từ chối bỏ qua mọi lời mời vào các đội nhóm văn nghệ, múa hát hay thể thao nào khác trừ đá bóng. Đơn giản, nó thích đá bóng,ai cũng có 1 đam mê mà.Cầm điện thoại nhắn tin cho chị “chi xau xi...sang lanh do dap them chan vao”....tin nhắn lại “do pha dam.dang ngu.dap chan ne.dung pha ngta nua”...Cười....nó nằm nhìn ra cửa sổ.
- Nghĩ gì đóHơi giật mình. Con nhỏ thức dậy tự lúc nào khẽ lấy tay chọtchọt vào môi nó.- Ko gì.-Nó rút tay ra khỏi đầu con nhỏ...tê hết rồi.
Chưa kịp hết mõi gió lùa qua, con nhỏ lại rúc vào..- Lạnh- Sáng rồi- Uhm- Dậy đi- Xíu nữa.