Tiểu Thư Lạnh Chảnh Và Chàng Bồi Bàn

Chương 30: Chương 30





Sáng thằng Duy có gọi hỏi sức khơ nó vào câu.Thằng Duy rủ tối đi nhậu với bọn anh Long,nó từ chối,kêu mệt.Mặt mũi thế này đâu dám gặp thằng Duy.Mẹ thì từ lúc nó bị như thế nào thì không thấy hay gọi như dạo trước nữa.Tỉnh thoảng chỉ có chị thư kí của mẹ gọi cho nó,hỏi nó này nọ,rồi chị bảo phu nhân rất bận,đến thời gian ăn cũng không có bảo nó đừng giân.Nó thì tự trách mình,độc để mẹ lo lắng.Vì không muốn phiền ai lên nó gọi xe ôm chở đi,nó thì vẫn ăn mặc mấy bộ cũ rích mấy bộ nó mua ở chợ đợt trước,lại nhớ lại vụ cá cược với thằng Duy thì buồn cười.Đến nơi nó đi vào tuy nó ăn mặc có không model những cũng khối nhỏt model trẻ phải ngước nhìn theo.Đẹp trai mà,..tự nhủ.con nhỏ ngồi đó tự bao giờ với ông Kha, trên bàn vẫn là ly cam vắt quen thuộc. Nó nhìn con nhỏ với ông Kha,gật đầu chào cho có lệ rồi đi thẳng vào quầy để ký tên sau đó quay ra làm việc. Nó hơn dc ông Kha quý ở cái biết tự giác làm, với lại hay tìm hiểu học hỏi nên vụ quản lí quán...nó cũng có học dc một chút kinh nghiệm. Ký tên hayko với nó cũng chỉ là hình thức vì nó dc đặc cách mà....Mọi thứ diễn ra bình thường thì thằng đầu ngựa với 2 thằng hôm trước đi vào....kéo ghế ngồi chung với con nhỏ....Thằng đầu ngựa ngoắc nó lại...- Nhóc 3 ly cafe đen mày.Đm tay băng đẹp mậy. Lâu rồi không gặp thằng oát này vẫn chả thây đổi tí nào,vẫn rất mất lich sự,nói thật thì nó chỉ muốn đạp cho thằng này 1 đạp vào mặt,nhưng nó phải có nhịn. Nó gật đầu đi vào trong...Lát sau thằng phục vụ khác bưng cafe đi ra sau lưng nó thằng đầu ngựa lại lên tiếng- Mày để cafe lên bàn cho tau. Nó nhìn con nhỏ(nhìn gì vậy Mon), cười nhẹ rồi cố gắng cầm từng ly cafe để lên bàn tay nó chạm vào nước đá...lạnh buốt, nước thấm vào vết thương khiến nó đau lắm...nhưng vẫn nở nụ cười khinh khỉnh, đến ly cafe cuối cùng thì vuột tay, lycafe rơi xuống bàn làm văng cafe lên người tụi thằng đầu ngựa..Đột nhiên nó bị thằng đầu ngựa tập kích đấm vào mặt nó 1 cái(ôi anh Mon) -Bốp-Choang-Bốp.-Vì vẫn yếu lên nó ngã ra,nhưng vẫn còn chưa ngất,lạ nhỉ có mỗi nó bị đánh mà sao lắm tiếng thế. Lấy tay xoa mặt,đứng dậy,nó thấy con nhỏ.con nhỏ đang đứng, gương mặt và ánh mắt lạnh như băng, ông Kha với mấy thằng khác đều đứng yên sững người, nhìn qua thằng đầu ngựa, máu đang chảy trên đầu nó pha với màu của cafe, mảnh thủy tinh lấp lánh dưới chân, vài mảnh lấp lánh trên đầu nó....và tay con nhỏ cũng đang cầm 1 mảnh thủy tinh, máu nhỏ từng giọt dưới tay con nhỏ.ngay khi nó vừa lãnh nguyên cú đấm vào mặt chưa kịp té đến đất thì con nhỏ đã đứng dậy cầm luôn ly cafe phang thẳng vào đầu thằng đầu ngựa vừa đánh nó (quá dzữ...khà khà)...hôm nay thằng nàychắc nó biết trước sẽ ăn chai hay sao nên nó nhuộm tóc trắng làm đầu nó giờ hỗn tạp đủ thứ màu nổi bật rất đẹp.- Đm mày chết mẹ với tau rồi con dog. Thế rồi thằng đầu ngựa cầm lấy ly cafe định đập con nhỏ.Nhìn thấy thế,tuy đâu nhưng nó cũng lao tới(có võ,và tấc độ chạy nó cũng nhanh lắm) kéo còn nhỏ lại sát người rồi,xoay người đỡ nhát đó(bố nói như ăn đâm không bằng),nếu bình thường thì nó hoàn toàn có thể lấy tay đỡ,nhưng bây giờ tay nó vẫn còn đau buốt nên chỉ có thể như vậy.Nó kéo con nhỏ vào lòng. rồichoang 1 cái , trên vai nhói đau 1 cái,vết thương cũ lại tái phát rồi.Nó quay người lại dùng tụ lực ở chân đạp thẳng 1 phát vào ngực thằng đầu ngựa.Chợt nhớ đến lời mẹ nó,thôi xong rồi,mẹ mà biết thì chết chắc.Nghĩ thì nghĩ vậy chứ chân nó đã hôn vào ngực thằng đầu ngựa roài.Thằng đầu ngựa ngã lộn vào cái bán,lồm cồm chống vào cái ghế dựa dậy.Thằng này nhìn mập mạp nhưng mà nhỏ xíu thấp hơn nó tận 1 cái đầu,mà chắc hơn luôn à,Thấy thằng. đầu ngựa dạy lại thêm cú nưa cho hả dạ,nó nhún chân vào cái chậu đá gần đấy nhảy lên lộn 1 vòng chéo tung cú san tô vô mặt thằng đầu ngựa.Mọi người trong quán nhìn nó kinh ngạc ,riêng con nhỏ thì trợn tròn mắt nhìn nó đây,chắc con nhỏ ngạc nhiên lắm,không ngờ đến nó biết võ mà. Nó tung cú san tô vào thằng mặt ngựa song thì trong lòng thầm nghĩ thầy và mẹ đừng trách con nha,con chỉ tự vệ thôi thôi,con nghe lời mẹ là bảo vệ phụ nữ đó mẹ à.Sự việc chỉ diễn ra trong vài giây chân chạm đất, nó cũng khụy xuống ngã nhào vì đơn giản tay nó đau ko có đà để giữ thăng bằng....Cũng may cho thằng mặt ngựa là nó đang mệt và cú đá đó nó không học hết được từ thầy.Khi nó học được 4/5 thì thầy bệnh nặng qua đời,lên nó không học được cách chĩa hướng chân,không thì thằng đầu ngựa chắc vỡ mặt.Trở lại lúc ấy, nó té xuống vì mất đà...2 thằng kia thừa cơ định lao vào hội đồng nó thì ông Kha đập bàn cái rầm nghiến răng- Biến...Xung quanh khách nhốn nháo cả lên...Tụi nó khựng lại, mấy ông bảo vệ cũng chạy tới kịp lúc đứng che cho nó, mấy thằng phục vụ thân thân thằng cầm cây, thằng cầm đá chạy ào đến.Xem bộ thất thế...mấy thằng này im ỉm kéothằng đầu ngựa dậy nhanh chân đi khỏi quán ko quên quaylại chỉ vào mặt con nhỏ còn nó thì đang gượng dậy lên cũng nhìn thấy.2 ông bảo vệ kéo nó dậy lên ghế ngồi...ông Khagiải tán mấy đứa phục vụ rồi lo đi trấn an giải thích với khách...nó quay qua nhìn con nhỏ, đưa tay lấy mãnh thủy tinh trên tay nhỏ xuống im lặng lấy khăn giấy lau máu trên tay con nhỏ. Cũng ko nặng, chỉ xướt tay một tí à, coi mặt vậy mà cũng giang hồ ớn...quyết liệt và dứt khoát con nhỏ là vậy.Chợt nó nhận ra mình đang làm gì ý nhỉ lo lắng cho con nhỏ sao, không chính xác hoàn toàn,nó cứ có cảm giác gì là lạ mà từ nhỏ đến giờ chưa từng trải qua,tại sao mình lại che cho con nhỏ nhỉ,tại sao mình lại không nghe lời mẹ và thấy mà đánh nhau nhỉ,vì con nhỏ sao?Chắc vậy.Nhưng sao mình lại làm thế chứ,có đáng không?Hàng loạt câu hòi hiện ra trong đầu nó.Thôi con nhỏ cũng vì nó mà đánh bọn bạn rồi sao,coi như có qua có lại vậy.Rồi nó len lén đi đồ khác, lén giấu chiếc áo bị dính máu vì động vết thương rồi quay trở ra làm tiếp. Con nhỏ vẫn ngồi im...Trong đầu nó có linh tính...tụi kia ko bỏ qua việc này dễ dàng như vậy đâu...Mà nó cũng chẳng sợ 3 thằng kia cố gằng nó vẫn có thể lo được. Sài Gòn đêm...trời mát và nhộn nhịp...Dọn dẹp mọi thứ xong nó lặng lẽ đi bộ về.Sau lưng con nhỏ chạy xe theo chắc là nhỏ lo nó bụi tôi kia đánh đây mà,nghĩ vậy mà nó cười.Chợt thấy mình điên điên,mấy lần định ngoái lại bảo con nhỏ đi về nhưng lại thôi thiệt là, đi theo mất công vướng chân nó chứ làm dc gì đâu....Chẳng mất sự chờ đợi lâu, tiếng xe, tiếng rít ga gầm rú vang vọng giữa đêm...khu vực trước công viên phần mềm Quang Trung giờnày đúng là bình thường đông thật,nhưng sao hôm nay vắng quá vậy à.