Tiểu Thư Lạnh Chảnh Và Chàng Bồi Bàn

Chương 17: Chương 16:xin số điện thoại





Con nhỏ đi tới đâu, ít nhất cũng có 2-3 cái đầu ngoái lại nhìn, đúng là nói so với diễn viên hay người mẫu thì hơi quá nhưng con nhỏ đúng là có nét gì đó rất thu hút người khác…Có lẽ trong quán này là trừ nó ra....đơn giản tại vì sức hút củ nó cũng qua lớn.Hồi trước còn ở nhà học cấp 3,có vài lần đi chơi nó mặc quần áo cực bảnh lại vốn đẹp trai cộng thêm tính cách của nó nữa,thì qua phải đến chục em ngoái lại nhìn đó nha.
Tan ca nó lại lại đi bắt xe ôm về nhà,định gọi thằng Duy đến đón nhưng thôi sợ không tiện.Về đến nhà cái là lại làm vật gia giường.Một lúc sau nó đi tám rồi thay thuốc .Co lẽ là vì thuốc nhỏ bạn mua xin lên nhanh khỏi.Đang tính tìm gì ăn thì mới nghĩ ra,thôi chết mình có mua già đâu mà ăn.Chả lẽ bâg giờ lại đi mua.Thôi vậy ra mở tủ lạnh ra xem có gì ăn không ai ngờ trong tủ lạnh có 2 cái đùi gà rán và 1 bịch cháo,cùng vài chai nước.Đang thắc mắc sao lại có đồ ăn thi nhìn thấy tờ giấy nhớ trên gián trên đầu tủ lạnh,thì thấy dòng chữ:Sáng tao qua nhưng không thấy mày ở chắc mầy đi làm rồi,mở tủ ra thì chả có gì ăn,rồi tao mua mấy cái đùi gà rán đấy,với bịch cháu đó,đói thì ăn,cháo nhớ hâm lại đấy.
Duy.
Biết ngay mà,nhà này chìa khóa chỉ có nó và thằng Duy,không thì chả nhẽ bà chủ nhà sang thâm thấy tủ lạnh không có gì ăn lên mua chắc.
Đùi gà thì nó không ăn được còn cháu thì mâng ra hâm lại ăn.
Mấy ngày rồi ko nt với chị….vì hôm trước chị có nói đừng nt cho chị nhiều vì chị mún để tới chủ nhật gặp lun chứ nt nói chuyện nhìu chị sợ chị đổi ý ko gặp nó dc.
Mộ ngày nữa lại trôi qua không có gì đặc biệt cả,nó vẫn đến lớp trong im lặng nhưng mấy nhỏ lớp nó thì lại không muốn im lặng à.Cứ lại gần nó đòi làm quên xin SDT mà nó chỉ cười lạnh có cho đâu,mà vài em vẫn giai như đỉa.Ỉ ê suốt làm nó điếc hết cả tai.Học xong nó lại bắt xe ôm đến quán,dạo gần đây lo độc đi xe ôm à,lúc đầu thì thấy không thoải mái nhưng đi nhiều rồi lại quen.Con nhỏ đó vẫn đến quán vào tầm tối lúc tụi phục vụ ăn cơm…Vẫn ngồi chỗ cũ và vẫn làm trung tâm sự chú ý trong quán trừ lúc có cô diễn viên hay người mẫu nào ghé qua quán và tất nhiên vẫn nhận dc tự nó sự thờ ơ…Đột nhiên ông quản lí lại gần nó khều khều kéo nó ra 1 góc:

-Nè Mon,anh nhờ mày một chuyện được không?
-Việc gì anh?
-Mày ra xin số điện thoại con nhỏ kia hoc anh được không?.
-Nhỏ nào?
-Nhỏ hay ngồi ở bàn 20 ý-Ông vừa cất tiếng vừa vén lá cây chỉ về phía bàn nhỏ.
-Ặc..quan hệ gì mà xin hả anh.
-Mày nhát bỏ sừ(ai nhát hơn ai thế) gia xin hộ anh đi...rồi anh ày 2 ngày lương.
-Nhưng sao kêu em.
-Tại anh thân với mày nhất...kêu bọn... kia nó cười cho thối mũi.
-Nhưng ngại bỏ sừ.
- Thì mày giúp anh anh ày 2 ngày lương,anh em với nhau giúp anh đi.
-Thôi dươc rồi.Nhưng mà em giúp anh thôi chứ em không lấy tiền đâu.

-hehe.anh biêt mày mà đi đi.-Anh kha dục
Nó thấy thế bèn uống hết li nước lạnh lấy khi thế.
Thực do nó chả sợ gì cả,nhưng từ trước đến giờ độc là mấy nhỏ đến xin số nó chứ nó đã đi xin số ai bao giờ đâu.
Nó tiến lại gần chỗ nhỏ mà vẫn giữ nguyên cái bộ mặt lành lùng vậy.Đi đến trước mặt nhỏ chìa tờ giấy ra nói:
-Cô chô tôi xin số điện thoại được không?
-Con nhỏ mắt tròn xoay nhìn nó-chắc schock lắm đây,vì nó tự nhiên đến xin số nhỏ,mà mấy hôm nay chả nhìn nhỏ lấy 1 lần.
-Sao tui phải cho...
-À không đây là quản lí của tôi bảo tôi xin hộ chứ tao làm gì bằng.

-Thế không phải xin ik hả.
-Không..tôi chỉ xin hộ thôi cho không tùy cô.Tôi không quan tâm
-Xin số con gái mà nọi chuyện thấy ghét.
-Vậy thôi .Cô có biết là người ta phải đến xin số tôi.chứ tôi có xin số ai bao giờ đâu.-Rồi nó định giặt lại tờ giấy từ con nhỏ.
-Thôi để tôi xem,có trò gì vui không...xem có phải chỉ mình anh quản lí call cho tôi không thôi-Nó rồi con nhớ ghi sdt vào tờ giấy bữu môi nói.
Nó cầm tờ giấy ghi số điện thoại mà chẳng nhìn lấy 1 lần.Nó đi thăng ra chỗ quản lí,rúi tờ giấy vào tay.(Như kiểu để chứng minh nó không có xin,chỉ có mấu em xin nó chứ nó không có xin mấy em)