Trời thật xanh, mây thật trắng.
Từng tia nắng chiếu rọi xuống mặt nước lấp lánh
Phạm Dư Quỳ lăng ngốc nhìn khí trời tỏa xuống mặt nước đang bốc hơi.
Ôn tuyền? (*)
(*ôn tuyền: suối nước nóng)
Hai chữ này hiện lên trong đầu nàng, nàng toàn thân vô lực để cho Tả Kinh ôm xuống ngựa, chần chờ nhẹ chạm xuống nước suối, dòng nước ấm áp ôn hòa chứng minh cho phán đoán của nàng.
Đây là nguyên nhân hắn không để ý đến ý nguyện của nàng, giục ngựa chạy như điên, chỉ vì muốn cho nàng tắm nước ấm! Thì ra nam nhân này cũng có điểm đáng yêu.
Nàng quay đầu lại nghĩ tìm kiếm thân ảnh to lớn kia, nhưng… Không có người!
“Tả Kinh ngươi ở đâu?” Nàng kêu to.
“Bên trên thanh tre có tay nải đựng xiêm y để ngươi mặc.” thanh âm của Tả Kinh không biết từ nơi nào phát ra.
Nàng trái xem phải xem, trừ bỏ một rừng cây lớn cùng một con hắn mã bên ngoài, thế nào cũng không thấy bóng dáng của hắn ở đâu
“Ngươi ở đâu?”
“Ở ngoài mấy dặm.”
“Ở ngoài mấy dặm? ! Nhưng là ta nghe được thanh âm của ngươi truyền đến “ Nàng cầm lấy cây tre. “Chắc hẳn là truyền âm ngàn dặm đi (*).” trong tiểu thuyết võ hiệp thực lưu hành môn võ này.
(*truyền âm ngàn dặm : giọng nói được truyền từ ngàn dặm tới vẫn nghe thấy)
Nàng cười cười, đột nhiên dừng lại, phát hiện chính mình thế nhưng còn có tâm tình nói giỡn, điều này đại biểu nàng bắt đầu chấp nhận chuyện này là sự thật sao?
“Xem như vậy đi.” Lại truyền đến những lời này.
A! Cư nhiên nàng giống như chó ngáp phải ruồi.
Quên đi, trước tắm rửa một cái đã! Cởi áo ngủ ra, nàng chậm rãi đi vào giữa suối nước, nhiệt khí làm ấm áp lòng của nàng, ổn định lại tâm tình đang hỗn loạn của nàng, thả lỏng thân mình mỏi mệt.
“Ngươi chạy xa như vậy làm gì?” Nàng biết rõ còn cố hỏi.
“Cô nương chưa xuất giá, là không thể tùy tiện để cho nam nhân nhìn thấy thân mình.”
“Ta đã bị cho là người đã có gia đình.” Phạm Dư Quỳ xoa xoa tóc, cười thật lớn.
Tiếng nước rầm rầm, qua một hồi lâu, trong rừng cây mới lại truyền đến thanh âm.
“Đông Hùng là một người tốt, khi ở hai mươi tuổi cưới A Mĩ kém hắn năm tuổi làm vợ, cuộc sống tuy rằng đơn giản, cũng là thuận hoà, thẳng đến ba năm trước đây, Trương bà bà vì A Mĩ chưa sinh ra đứa nhỏ mà sốt ruột, liền cùng A Mĩ thương lượng để cho Đông Hùng nạp thiếp, ai ngờ A Mĩ không thể chịu đựng được một chồng hai vợ, liền dứt khoát rời nhà bỏ đi. Sau khi Đông Hùng biết chân tướng sự tình, tức giận cãi nhau với Trương bà bà một trận, cách một ngày không nói một tiếng cũng thu thập hành lý bỏ đi.
“Cách một năm sau, hắn mới nhờ người truyền tin cho Trương bà bà, nói hắn muốn đi tìm ái thê trở về, không hề cường điệu tuyệt không nạp thiếp. Nhưng là, khi Đông Hùng rời đi mới được mấy ngày, Trương bà bà sốt ruột, đem người truyền tin nhận lầm là con mình…”
Phạm Dư Quỳ hất nước, nghe thấy trước hậu quả, cắt ngang lời nói của hắn: “Ngươi là cái người truyền tin kia?”
“Đúng.” Cô gái nhỏ này coi như thông minh.
“Ngươi ở cùng bà bà đã bao lâu?”
“Hai năm.”
Thả lỏng thân mình xuống dòng nước trong, dòng nước ấm áp lướt qua sợi tóc cùng khuôn mặt, hai cánh tay khỏa khỏa trong mặt hồ.
Nàng biết hắn không thích nói nhiều, nhưng không nghĩ tới hắn tâm địa lại tốt bụng như vậy.
Ở thế kỷ hai mươi hai mốt có ai có thể làm như vậy được không? Nàng lắc đầu cười nhẹ, người khác sẽ làm như thế nào nàng là không rõ ràng lắm, nhưng ít ra nàng sẽ không làm như thế, không, là không nghĩ đến chứ đừng nói là chấp nhận như thế
Là người hiện đại không có tâm lòng đồng tình sao? Nàng nhún nhún vai, không có đáp án, giống như không lý giải được nàng vì sao lại chạy đến Đường triều.
Dù sao đã đến đây, đang ở đây, hiện tại quan trọng là nên như thế nào để trở lại thế kỷ hai mươi mốt.
Có lẽ, nàng nên tìm cơ hội vào ban đêm, trở lại trên thác nước lớn kia, kính nhờ người đi ngang qua đem nàng đẩy xuống, hoặc là bản thân nàng tự nhảy xuống, nói không chừng giây tiếp theo, nàng có thể được trở lại nằm ở giường lớn mềm mại của mình.
ừm, phương pháp này có thể có hiệu nghiệm, liền quyết định như vậy đi! Nàng một lần nữa dấy lên hy vọng, khoái trá nghịch nước, khó có thể được đến cổ đại một chuyến, trước thưởng thức, du ngoạn thêm rồi nói sau!
Nhưng là, dù sao cũng phải có chỗ để an thân đi! Nàng lau lại mặt. “Ta ở chỗ này chưa quen, ngươi có thể để cho ta ở lại đó không? Đương nhiên, ta sẽ vào vai A Mĩ thật tốt.”
“Ngươi hiện tại nghĩ lâm trận bỏ chạy cũng không được nữa rồi”.
“Phải không?” Kia thật sự là quá tốt, tìm được chỗ ở rồi! Nàng âm thầm cao hứng.
Sợi tóc ướt đẫm dán tại trước ngực, nàng vui sướng bơi trong ôn tuyền, nhìn sương khói chậm rãi bay lên, nghe gió núi thổi cành lá phát ra âm thanh sàn sạt, thật sự là một sự hưởng thụ lớn a!
Có lẽ ôn tuyền thực sự có công hiệu thả lỏng thể xác và tinh thần, xem —— nàng mới vừa rồi rất đau đầu, hiện tại nhưng lại thật ra rất sung sướng, miệng bất giác nhẹ ngâm nga một khúc nhạc, giai điệu duyên dáng theo gió quanh quẩn ở trong rừng.
Tả Kinh đang dựa mình vào thân cây, lắng nghe âm điệu thanh thúy dễ nghe, vẻ mặt thả lỏng khó có được.
Phạm Dư Quỳ hưng trí ngẩng cao, một khúc xướng lên tiếp theo một khúc khác, thẳng đến đầu có chút choáng váng mới vạn phần không muốn, đứng dậy mặc quần áo.
Lấy ra bộ quần áo ở trong bọc quần áo, nàng cao hứng phấn chấn ướm thử trên người. Ân, bộ quần áo này thực vừa vặn thoải mái, còn có mùi hương tự nhiên, đây chắc là xiêm y của A Mĩ? Không nghĩ tới thân thể của nàng lại cùng A Mĩ không sai biệt lắm…
Nhưng là quần áo cũng có quá nhiều lớp đi! Quần áo người cổ đại đều rườm rà như vậy hay sao?
Nàng không khỏi đối với một khối quần áo nhíu mày. Nàng chỉ nhận được ra cái yếm cùng tiết khố, những thứ khác đều không biết gọi như thế nào.
Vươn tay cầm cái yếm tuyết trắng lên, nàng cẩn thận nhìn nhìn, rồi sau đó bĩu môi. Kêu không ra tên không quan hệ, mặc được là tốt rồi.
Đem cái yếm buộc thắt nơ phía sau che khuất bộ ngực, sau đó rất nhanh mặc vào tiết khố, tiếp theo mặc lên hai kiện áo, tiếp đến là váy dài, bên hông thắt dải lụa làm đai váy … Hắc, đại công cáo thành.
“Tả Kinh, ngươi mau ra đây.” Nàng cười khanh khách gọi.
Nghe vậy, hắn chân nhanh một chút, thoải mái mà ở giữa cây cối bay vọt tới, thẳng nhìn thấy khói nhẹ của nước suối mới xoay người xuống, vững vàng đáp xuống đất.
“Ngươi dọa người a~! Vút một tiếng từ trên trời giáng xuống.” Phạm Dư Quỳ khiển trách nói, tay vỗ vỗ ngực. Thật không hiểu ai mới là bị dọa, trước mắt hình ảnh làm cho Tả Kinh không khỏi cứng đơ ở tại chỗ.
Phạm Dư Quỳ sau khi tắm rửa sạch sẽ, trở nên thanh nhã tú lệ làm cho người ta không thể rời đi ánh mắt, hai gò má sau khi được rửa sạch trắng nõn đỏ bừng, bộ quần áo kia thật là giống làm ra để cho nàng, nếu không có cặp mắt to linh động kia của nàng, hắn thật đúng là sẽ không nhận ra nàng!
“Cái này dùng để làm gì?” Nàng cầm một cái sa la, ở trước mắt hắn tùy ý đưa qua đưa lại.
“Là cho ngươi khoát lên trên vai.” Tả Kinh tiếp nhận sa la, đem nó quay quanh ở cánh tay nàng.
“Xem được không ?” Nàng hướng về phía hắn cười, hai tay nâng quần dài lên, ở trước mặt hắn xoay vòng tròn vài cái, hai mắt hiện lên ý cười, làn váy theo vũ động của nàng tung bay, phảng phất như tiên tử hạ phàm lay động lòng người.
Trong nháy mắt, hắn cơ hồ đã nghĩ như vậy.
“Có chỗ nào không đúng sao?” nhìn con ngươi thâm trầm của hắn, làm cho nàng chân tay luống cuống, đông sờ tây sờ. Tốt lắm a! Quần áo mặc không có phản cảm, có chút nhanh nhẹn, đẹp không tỳ vết, nếu là cứng rắn muốn khủng hoảng, đại khái chính là tóc của nàng vẫn không được dài cho lắm.
“Không.” Hết thảy đều tốt lắm, phải nói quá tốt. Tả Kinh nhếch môi, đi đến chỗ con ngựa, gọn gàng xoay người lên ngựa, sau thoải mái kéo nàng lên ngựa, đem nàng an trí ở trong lòng .
“Cần phải trở về.”
Lúc này Phạm Dư Quỳ mới phát hiện, con ngựa là màu đen, đen nhánh trơn trượt, ôn thuần giống như có linh tính
Nàng yêu thích đưa tay vuốt ve lưng ngựa, hướng về phía hắn cười hỏi: “Nó thật khá, tên gọi là gì?”
“Kim Ấn.”
Tay nhỏ bé theo lông ngựa vuốt ve qua lại, lòng bàn tay có cảm giác hơi hơi rát, Kim Ấn tựa hồ so với những con ngựa bình thường khác, có vẻ cao lớn cường tráng hơn.
“Ngồi vững.” Hắn nói.
Ách, nàng buông bờm ngựa ra, sửa lại tư thế ngồi, ôm eo rắn chắc của Tả Kinh.
Tả Kinh cúi đầu, có chút giật mình nhìn đầu cúi thấp tựa vào trong lồng ngực của chính mình, vốn định muốn nàng đừng ngồi gần như vậy, nhưng bạc môi vừa mở lại thủy chung chưa nói được câu nào.
“Ta mặc như vậy khó coi sao?” tiếng tim đập thật mạnh vang ở bên tai nàng, không biết có phải hay không là nàng bị ảo giác, trong nháy mắt, tim của hắn đập tựa hồ nhanh hơn.
“Rất đẹp.”
“Kim Ấn đi đường có thanh âm, có phải hay không có thêm sắt móng ngựa.” Hi, vừa rồi hắn khen ngợi nàng nha! Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ửng đỏ.
“Đúng.”
“Ngươi nóng quá đi.” Ôm lấy đến thật thoải mái.
Nam nữ thụ thụ bất thân, kỳ thật nàng không nên ôm hắn, nhưng là hắn ý thức được chính mình cũng vòng hai tay cầm dây cương, thực tự nhiên liền như vậy ôm nàng ở trong lòng. Thẳng đến khi nghĩ như thế, mới phát hiện chính mình đang làm cái gì, nhưng là vẫn không nghĩ buông tay.
Tầm mắt của nàng dọc theo cánh tay nhìn lên, dừng lại ở yết hầu của hắn, kỳ thật hắn thực rắn chắc, không giống vẻ bề ngoài gầy yếu, ngay cả hương vị trên người cũng rất dễ chịu, còn có tay hắn cứng rắn, rất lớn, thực ấm áp, thời điểm vừa mới ngồi trên lưng ngựa, nàng liền cảm giác được.
Nhiệt độ kia, tựa như bàn ủi khắc ở trên tay, lái đi không được.
“Nhiệt độ cơ thể của ngươi thật cao.” Nhiệt khí xuyên thấu qua bố y rơi vào lòng bàn tay của nàng.
Tả Kinh không trả lời, hai mắt nhìn thẳng đường phía trước, vững vàng khống chế con ngựa.
Quái, nhìn thẳng hắn như thế này, nàng liền cảm thấy miệng khô, lưỡi khô, tim đập hỗn loạn.
“Ta rất khát.”
“Ta nghĩ ngươi đã đói bụng.”
Đúng vậy! Nàng đói nghĩ một hơi ăn luôn hắn!
Ách! Nàng đang suy nghĩ cái gì a!
Như là bị ý nghĩ của chính mình dọa, nàng hoảng hốt vội vàng rút tay về, ai ngờ lực đạo quá mạnh, trọng tâm thân mình không xong, mắt thấy sẽ té ngựa.
Tả Kinh nhanh tay lẹ mắt đem nàng kéo lại vào trong lòng, khẩu khí không tốt nói: “Ngươi đang làm cái gì? ! Như vậy rất nguy hiểm.”
“Sao?” Nàng sợ ý tưởng chợt lóe kia theo mới vừa rồi mà thoát ra.
“Rất nguy hiểm!” Hắn sắc mặt giận dữ.
“Ta biết rất nguy hiểm.” ý tưởng đáng sợ kia đương nhiên nguy hiểm, điều này có phải là đại biểu nàng có điểm thích hay không?
“Biết còn không ôm chặt lại!” Hắn nói.
Ôm chặt liền ôm chặt, xem mặt thối của hắn, giống như nàng thiếu hắn mấy trăm vạn vậy.
Vì thế, nàng ngoan ngoãn ôm chặt hắn, nhanh đến làm cho giữa hai người trong lúc đó không lưu lại một khe hở
Hoàn hảo nàng chính là “Có điểm” thích hắn, không phải “Phi thường” thích, thật sự là đáng lo mà ! Nàng cũng không nghĩ ở lại nơi này làm cổ nhân.
Xem nàng tựa hồ thực sợ hãi, mới vừa rồi hắn có phải hay không rất hung dữ?
Hắn không khỏi đưa một bàn tay lên xoa xoa đầu nhỏ của nàng, giống như đang an ủi, lại giống như giải thích.
Nàng bĩu nói: “Ta rất đói.”
“Nhanh sẽ về đến nhà”
Hắn mềm nhẹ vỗ vỗ nàng.
Làm như nàng là sủng vật a~, còn vỗ vỗ đầu, kia nàng có phải hay không học vài tiếng mèo kêu để làm nũng.
Nàng âm thầm xem thường. Không được, nàng không rõ nguyên do gì bị đẩy đến đây, tệ hơn còn trở thành nhân vật RPG, thế nhưng giờ lại muốn nàng học tiếng mèo kêu nữa sao.
Chán ghét, đều là do hắn làm hại.
*********
Ánh trăng tròn tròn di chuyển về hướng tây, ánh trăng quanh co khúc khuỷu vào nhà.
Trong nhà gỗ nhỏ thật tĩnh lặng.
“Ngươi đã ngủ chưa?” Phạm Dư Quỳ bỗng dưng lên tiếng hỏi Tả Kinh đang ngồi ở bên cạnh bàn nghỉ ngơi.
Tả Kinh vẫn như cũ, đưa lưng về phía nàng, không nhúc nhích.
“Tả Kinh.” Nàng lại gọi.
Vẫn là một mảnh im lặng không tiếng động…
Phạm Dư Quỳ xuống giường, đi đến gần cái bàn, rón ra rón rén ngồi vào trên chiếc ghế đối diện với hắn, tự tay rót lấy một chén trà cho mình.
Oa, hắn ngồi cũng có thể ngủ được, thật sự là quá lợi hại.
Nước trà lạnh lạnh theo yết hầu xuống, làm giảm đi cảm giác toàn thân khô nóng của nàng
Nàng đặt chén mộc xuống, quang minh chính đại đánh giá hắn. Ở thế kỷ hai mươi mốt, tuấn nam mĩ nữ nhiều vô cùng, nhưng là nàng chưa thấy qua ai đẹp hơn hắn, lông mi kia thật dài, cái mũi cao thẳng, cằm trơn bóng, cùng đôi môi mỏng manh như cánh hoa… nhìn thẳng hắn như thế này, nàng liền lại bắt đầu cảm thấy miệng khô lưỡi khô. Uống thêm một ngụm trà, tầm mắt ở hắn trên người lưu chuyển vài vòng, cuối cùng dừng lại ở trên đôi mắt của hắn. Người của hắn rõ ràng không giống như vẻ bề ngoài vô tình, lại luôn bầy ra khuôn mặt lãnh khốc, cặp ánh mắt đẹp kia lại không mang theo độ ấm.
Nhìn chằm chằm một hồi lâu, nàng có điểm mệt mỏi, dụi dụi mắt, miễn cưỡng nằm úp sấp ở trên mặt bàn, tự nhiên tiến vào giấc ngủ…
Ngoài cửa sổ gió đêm thổi tới, mang theo một chút cảm giác mát, Tả Kinh không tiếng động mở mắt ra, vẻ mặt phức tạp chăm chú nhìn nàng.
Kỳ thật hắn vẫn chưa ngủ, cho dù có thì đã ở lúc nàng đứng dậy nháy mắt tỉnh.
Cảm giác được nàng đang nhìn hắn, không kiêng nể gì nhìn thẳng theo dõi hắn, nhưng hắn cũng không lên tiếng ngăn lại, chính là bất động thanh sắc cảm thụ ánh mắt có độ ấm kia của nàng.
Nàng thật sự rất quái lạ, bất luận là quần áo lúc trước, và hành vi cử chỉ, liền ngay cả trong lời nói cũng thực khó hiểu
Níu Dương Minh? Di động? Đài Loan?
Hắn thật sự chưa từng nghe qua, nhưng nàng lại khóc lóc như ruột gan đứt từng khúc, những thứ kia rất trọng yếu sao?
Mày kiếm khẽ nhíu lại, nhìn dung nhan của nàng giống trẻ con ở mặt bàn không hề phòng bị ngủ.
Nàng hẳn một cô nhi đi! Hắn đoán như vậy.
Một cỗ thương tiếc chưa bao giờ tồn tại ở trong lòng hắn bỗng dưng dâng lên, rất nhanh tựa như sáng nay nàng ôm hắn, mà hắn không thể phát ra cự tuyệt, cỗ cảm giác bị động này thật xa lạ.
Trong lúc ngủ mơ, người nàng vì lạnh mà rụt lui thân mình.
Tả Kinh mềm nhẹ đem nàng ôm trở lại giường gỗ, thay nàng đắp chăn.
Phạm Dư Quỳ…
Hắn nhẹ gọi tên của nàng, một lần lại một lần, giống như muốn khắc thật sâu vào trong nội tâm.
Có một cỗ cảm xúc dao động không hiểu bỗng dưng dâng lên, hắn cúi đầu hôn lên trán của nàng.
Bạc môi mới hạ xuống trán, liền ý thức được chính mình đang làm cái gì, hắn thở hốc vì kinh ngạc, vội vàng thối lui.
Ánh mắt của hắn phức tạp làm cho người ta đoán không ra hắn giờ phút này đang nghĩ gì, đột nhiên hắn nghiêm mặt, xoay người rời đi.
**********
Ngoài phòng mặt trời đã lên cao.
Phạm Dư Quỳ xắn ống tay áo cao tới khuỷu tay, cẩn thận rửa rau xanh.
Phía sau phòng nhỏ có một vườn rau, lão bà bà gieo trồng các loại rau dưa, trừ bỏ phần để làm thức ăn cho gia đình ra, dư thừa còn có thể đem bán lấy tiền.
Nàng lau đi mồ hôi trên trán, đem nước rửa rau đổ đi, phân thần liếc mắt nhìn một bên, không khỏi ở trong lòng thở dài.
Hắn thật sự thực không thích hợp! Tuy rằng vẫn là biểu tình lãnh khốc kia, nhưng là nàng lại cảm thấy không thích hợp.
Từ lúc nàng nàng rời giường, hắn chưa có biểu hiện sắc mặt hòa nhã với nàng, đương nhiên sắc mặt hoà nhã không phải chỉ là nhìn nàng mỉm cười. Mà cái loại cảm giác này thực đạm, đạm đến cơ hồ không cảm giác có cảm xúc dao động, chính là… Ai, nên nói như thế nào đây?
Tỷ như, lúc trước nàng rơi lệ, hắn không nói chuyện, nhưng là động tác an ủi cũng rất ôn nhu; còn có khi nàng cười to, miệng hắn không nhúc nhích, nhưng là con ngươi thâm thúy kia lại chợt lóe chợt lóe, ẩn ẩn hiện ra ý cười.
Nhưng là hiện tại như thế nào?
Xem hắn mạnh mẽ múc nước, môi nhếch lên, có vẻ cương nghị lại nghiêm túc.
Nàng hít sâu một hơi, nhịn không được mở miệng: “Ngươi đang đang tức giận gì có phải không?”
“Không có.” thân ảnh múc nước cứng đờ.
“Không giống.” Nàng nói.
Hắn ngừng động tác, mang theo xô nước đến chỗ chuồng ngựa, không quan tâm đến nàng nữa.
Trong chốc lát sau, liền nghe thấy thanh âm tiếng nước dội ầm ầm, cùng với tiếng vó ngựa giẫm chận tại chỗ của Kim Ấn, nàng rầu rĩ nhìn chuồng ngựa, không xác định được hắn có phải hay không đang tức giận.
Có điểm phiền, nàng cầm rổ đựng đồ ăn lên đi đến thềm nhà, dùng sức ném xuống, giống như đang phát tiết.
Nếu hắn không nghĩ cùng nàng nói chuyện thì quên đi!
“Nương, đồ ăn đã rửa sạch rồi, đều ở chỗ này.” Nói xong liền muốn đi ra ngoài.
“Chờ.” Trương bà bà từ phòng bếp nhô đầu ra.”Giúp nương kêu Đông Hùng vào đây.”
Phạm Dư Quỳ vẻ mặt tối xầm. “Con có thể hỗ trợ a~.” Nàng hiện tại không nghĩ tới gần nam nhân giống khối băng kia
“Nương nhóm lửa không cháy.”
Nhóm lửa có gì khó. Nàng ngồi xổm trước bếp, nhìn củi gỗ bên trong lò bếp, tay nhỏ bé duỗi ra. “Đưa cho con cái bật lửa.” Sau đó cứng đờ. Ngu ngốc, chỗ này làm gì có cái bật lửa.
“Con nghĩ… Vẫn là để cho Đông Hùng làm thì tốt hơn.” Phạm Dư Quỳ khóe miệng nhếch lên, ủ rũ đi ra ngoài. Đi vào trước chuồng ngựa, nàng đối với bóng dáng của Tả Kinh hô to: “Bà bà tìm ngươi.”
Nghe vậy, hắn buông vật gì đó ở trong tay ra, mặt không chút thay đổi đi qua nàng, cứ như là nàng không tồn tại.
Phạm Dư Quỳ lăng ngốc đứng ở tại chỗ, dùng khóe mắt ngắm hắn. Nàng không thích loại cảm giác này, xa cách làm cho người ta khó chịu, cho dù tùy tiện trả lời một cái cũng tốt hơn không nói lời nào a!
Trong chốc lát sau, Tả Kinh mặt mũi lẫm liệt quay lại chuồng ngựa.
Phạm Dư Quỳ chịu không nổi xoay người muốn đi.
“Đi đâu?” Hắn rốt cục đã mở miệng.
“Tùy tiện, đỡ phải làm phiền đến ngươi.” Nàng hướng trong rừng cây đi, dùng sức đạp bước, buồn muốn chết, nàng cần hít thở không khí.
“Trong rừng cây có rất nhiều dã thú, nếu ngươi không sợ có thể đi xa hơn một chút.” Hắn châm chọc nhắc nhở.
Cước bộ phía trước đột nhiên dừng lại, hai ba giây sau, nàng thẳng hướng đến trước mặt của hắn.
“Ta đã làm gì chọc tới ngươi? Biết rõ nguy hiểm còn bảo ta đi xa một chút, ngươi sẽ không giữ chặt ta sao?” Một cỗ cơn tức dâng lên, nàng chỉ vào trong ngực hắn nói.
“Ta là nhắc nhở ngươi.” Hắn bình thản mở miệng.
“Nhắc nhở là đủ rồi sao?” Nàng chống thắt lưng, bắt đầu biểu hiện sự tức giận. “Ta muốn ngươi giữ chặt ta —— chờ một chút, ngày hôm qua khi ta rời đi, ngươi tại sao không nói với ta là có dã thú?” Hại nàng còn không biết sống chết ở trong rừng cây đi tới đi lui.
“Đã quên.”
“Thật hay cho một câu đã quên! Thật đáng ghét, ta nhớ ra rồi, ngày đó khi ta rơi xuống nước, ngươi còn đem ta một người để tại ở trong rừng cây.” Nàng thanh âm thét chói tai, nghĩ lại chuyện cũ
Tả Kinh liếc mắt một cái, thú vị nhìn nàng.
“Nói chuyện a!” Nàng muốn chỉnh hắn một chút.
“Ngươi có bị thương sao?”
“Không có.”
“Có thiếu khối thịt?”
“Đương nhiên không có.”
“Kia, không phải vẫn tốt sao!” Tâm tình của hắn bỗng nhiên chuyển tốt, nhặt lên bàn chải, ung dung chải vuốt bờm ngựa.
“Ngươi ——” nàng nói không nên lời, chỉ biết dậm chân.
“Giúp ta mang xô nước đến.” Hắn nói.
“Ngươi tự chính mình mang a!” Nàng liếc mắt nhìn hắn một cái, mặc dù nói như vậy, vẫn thùng thùng chạy đi mang xô nước tiến vào.
Oa thiệt nặng, nặng chết a! Nàng xách xô nước người ngả bên trái lại nghiêng bên phải, nước đều tràn ra hơn phân nửa.
Sau khi hắn nhìn thấy, hảo tâm đưa tay tiếp nhận, chế nhạo nói: “Chưa ăn cơm a~.”
“Đúng vậy, chính là đang chờ ngươi đút cơm cho ta, ‘ tướng công ’.” Hứ, dám giễu cợt nàng, chuyện phía trước đều còn chưa có cùng hắn tính rõ ràng.
Nghe vậy, Tả Kinh quay đầu tiếp tục tắm cho Kim Ấn.
Đáng ghét —— lại thể hiện bộ dáng kia. “Làm chi không để ý tới ta?” Nàng nhíu mi bắt được lấy tay phải đang cầm bàn chải của hắn.
Hắn không chuyển mắt nhìn nàng, tay trái tiếp nhận bàn chải tiếp tục chải vuốt lông ngựa.
Tầm mắt của nàng theo động tác cao thấp di động của hắn, một chút nâng lên lại hạ xuống… Tròng mắt quay tròn theo bàn chải chuyển qua tuấn nhan của hắn, sau một lúc lâu, nàng nheo lại con ngươi; kiễng mũi chân lên để đứng sát vào hắn.
Nga! Nam nhân này lại ngượng ngùng, da mặt đều đỏ cả lên.
“Ngươi thực nóng sao?” Nàng cầm bàn tay to ấm áp của hắn áp vào trên khuôn mặt của mình. Không biết vì sao, nàng chính là nghĩ muốn trêu đùa hắn, muốn nhìn bộ dáng thẹn thùng của hắn, quả nhiên trên khuôn mặt kia bắt đầu đỏ lên.
“Có điểm.” Hắn rút tay về, đồng thời lui từng bước, tạo ra khoảng cách giữa hai người.
“Ta cũng hiểu được có điểm nóng.” Nàng giả ngu ngơ, nhìn hắn trong chốc lát, đột nhiên hỏi: “Ngươi cưới vợ chưa?” Hỏi xong, nàng liền ngây người, bị vấn đề của chính mình dọa.
Tả Kinh chải lông ngựa, động tác cứng ngắc, hai mắt tối tăm sâu xa khó hiểu.
“Không có.”
Nghe vậy, tinh thần của nàng có điểm cao hứng, thì thào nói câu: “Ta thích ngươi.”
Tả Kinh nghe vậy chấn động. “Cái gì?”
Nàng nuốt nước bọt, trong nháy mắt lý trí được khôi phục. “Không có, ta nói ta thích ngựa.”
“Ngựa? !” Hắn nghi ngờ lặp lại .
“Đúng vậy, ngựa.”
Mặt hắn phát lạnh, cắn răng cả giận nói: “Tốt nhất là ngựa!”
Nhìn thấy bộ dáng phẫn nộ khó có được của hắn, nàng nhưng tâm tình lại cảm thấy tốt, nghĩ ca hát, giờ khắc này, nàng biết chính mình thật sự thích hắn.