Tiểu Thư Kiêu Ngạo Và Thiếu Gia Sát Gái

Chương 691: 691: Đánh Ngọc Tiên





“Trận Pháp phòng ngự!”
Đám người nhẹ nhàng thở ra, ít nhất là hiện tại đã tạm thời an toàn, không phải lo lắng về nguy hiểm mà bầy Đường Lang đang bao vây bên ngoài mang lại…
XẸT XẸT…
Chỉ là chưa kịp vội mừng, một đám Đường Lang lần lượt đạp không mà lên, cả bầy hàng trăm con nâng lên hai Lưỡi Liềm dữ tợn, chúng nó linh trí cao cực kỳ…toàn lực hướng về một chỗ bên trên Màn Chắn của Trận Pháp chém xuống…
KENG KENG KENG KENG…
Rất nhanh, trong ánh mắt hoảng sợ của đám thanh thiếu niên…hàng trăm con Đường Lang liên tục hợp sức công kích vào một nơi duy nhất, các vết rạn trên màn chắn theo đó bắt đầu xuất hiện.

“Nhanh! Nhanh chóng cung cấp năng lượng cho Trận Pháp!” Hai tên Ngọc Tiên dẫn đầu quát lên, Tiên Thạch từng khối từng khối xuất hiện ném vào Trận Pháp, gia tăng khả năng phòng thủ của nó.

Quả nhiên có hiệu quả, theo từng khối Tiên Thạch được ném vào, Trận Pháp nhanh chóng hấp thu…sau đó càng trở nên kiên cố, thành công phòng ngự trước bầy Đường Lang.

“Phù, hiệu quả rồi!”
Thấy Tiên Thạch hiệu nghiệm, từng tên từng tên thiên tài nhanh chóng đem Tiên Thạch ném vào Trận Pháp, không ngừng cung cấp năng lượng để chửa trị Trận Pháp trước uy lực công kích liên miên bất tuyệt.

Thấy tình cảnh này, Lạc Nam âm thầm lắc đầu…
Mặc dù bảo lưu Trận Pháp sẽ giữ cho đám người an toàn, nhưng như vậy mãi cũng không phải là cách, chẳng lẽ từ đầu đến hết Tuyển Tử Đại Hội cả đám phải bị nhốt trong tòa Thành này hay sao?
Nếu thua cuộc một cách đơn giản như vậy, đừng nói là thành công được Vương Cấp Thế Lực thu nhận…cho dù ngươi muốn tiến vào Võ Đài Chung Kết cũng không làm được.

Đạo lý này Lạc Nam hiểu, đám thiên tài trong Thành cũng bắt đầu hiểu, sắc mặt cả đám trở nên cực kỳ khó coi.

“Không bằng liều mạng, ta không tin chúng ta lại bại dễ dàng như vậy!” Một tên thanh niên nam tử ra vẻ dũng cảm nói.

Chỉ là trong lúc nói chuyện, thanh niên nam tử vô thức liếc mắt nhìn về phía hai tên Ngọc Tiên.

Hiển nhiên ở tại nơi này thì chiến lực của hai Ngọc Tiên được xem trọng nhất, nếu muốn có cơ hội đánh hạ hoặc chạy trốn khỏi bầy Đường Lang kia phải dựa vào hai người mạnh mẽ này.

Hai tên Ngọc Tiên thấy vậy liếc mắt nhìn nhau, bọn hắn trùng hợp là người đến từ một cái Thế Lực, may mắn được xuất hiện cùng vị trí với nhau…
Tu vi của hai người cao nhất ở đây, tuy nhiên cũng chỉ là Ngọc Tiên Sơ Kỳ…mà con Đường Lang đầu đàn lại là Ngọc Yêu Trung Kỳ, mạnh hơn hai người một bậc.

Cũng chính vì nguyên nhân này…mà hai người không hề chắc chắn…
KENG KENG KENG…
Bầy Đường Lang như nổi máu điên, chúng nó vẫn liên tục công kích Trận Pháp, đến nước này chỉ cần Tiên Thạch của đám người cạn kiệt cũng không tránh khỏi một Trận Chiến.

“Hai vị sư huynh này, các ngươi mau chóng quyết định! Trận Pháp không trụ được bao lâu nữa đâu!” Đám người không nhịn được thúc giục.

Hai tên Ngọc Tiên đưa mắt nhìn nhau, như làm ra một loại ăn ý nào đó…một kẻ trong đó nhếch miệng cười nhạt:
“Các vị…với thực lực Ngọc Tiên của hai người chúng ta dù đánh không lại bầy Đường Lang thì chạy trốn cũng khá dễ dàng, vì sao phải liều mạng chiến đấu với chúng nó để bảo vệ các ngươi?”
Lời vừa nói ra, sắc mặt đám Ất Tiên biến sắc.


Nếu hai tên Ngọc Tiên quyết định chạy trốn, như vậy với sự vây giết của Đường Lang Thủ Lĩnh và bầy Đường Lang…bọn hắn chỉ có con đường chết a.

“Các ngươi vì sao có thể ích kỷ như vậy?” Một tên thiếu niên Ất Tiên oán hận nói, nghĩ đến sắp chết dưới lưỡi đao của Đường Lang mà hắn rùng mình.

ẦM!
Một âm thanh vang dội vang lên, tên thiếu niên Ất Tiên đã bị đánh bay thẳng ra ngoài, miệng sùi bọt mép, toàn thân máu me đầm đìa, không rõ sống chết.

“Ngươi làm gì?” Đám Ất Tiên vô thức lùi lại một bước, đề phòng nhìn tên Ngọc Tiên vừa ra tay.

“Hừ, các ngươi đừng quên chúng ta vốn là đối thủ, hai người bọn ta không ỷ vào tu vi Ngọc Tiên giết sạch các ngươi đã không tệ rồi, còn muốn chúng ta cứu các ngươi?” Tên Ngọc Tiên cười lạnh nói, chính là hắn vừa rồi dùng thực lực tuyệt đối đánh văng tên Ất Tiên với mục đích giết gà dọa khỉ.

Quả nhiên hữu dụng.

“Hai vị làm sao mới chịu bảo hộ chúng ta chạy trốn khỏi bầy Đường Lang?” Một thiếu nữ rụt rè hỏi thăm, nàng hiểu đám người ở đây dù liên thủ cũng chưa chắc tiêu diệt được bầy Đường Lang, như vậy chỉ cần bỏ chạy thành công giữ mạng là được.

Nghe câu hỏi của thiếu nữ, hai tên Ngọc Tiên giường như đã lường trước, hài lòng cười rộ lên:
“Rất đơn giản, giao toàn bộ Nhẫn Trữ Vật của các ngươi ra! Hai người chúng ta sẽ liên thủ cầm chân con Đường Lang thủ lĩnh để các ngươi bỏ chạy!”
“Toàn bộ Nhẫn Trữ Vật?” Đám người nghe vậy vừa thẹn vừa giận, hai tên này ỷ mình là Ngọc Tiên đòi hỏi thật sự quá đáng.

“Thế nào? Không đồng ý thì các ngươi tự sinh tự diệt đi, hai chúng ta đi trước!” Hai tên Ngọc Tiên cười lạnh khinh thường nói, làm động tác quay người rời đi.

“Khoan đã!”
Đám người hốt hoảng gọi lại, ở trong lòng điên cuồng mắng chửi bản thân xui xẻo, chẳng những bị Yêu Thú cấp cao bao vây, còn phải hạ mình nhờ vả đối thủ.

Lúc này thì bọn hắn mới hiểu vì sao trong quá khứ rất nhiều trưởng bối của bọn hắn thất bại trong Tuyển Tử Đại Hội, quả thật là khốc liệt quá mức a.

“Giao ra Nhẫn Trự Vật để được bảo hộ hoặc tự đối đầu với bầy Đường Lang, các ngươi tự chọn!” Hai tên Ngọc Tiên cười lạnh nói.

“Chúng ta giao còn không được sao?” Đám Ất Tiên nghiến răng nghiến lợi.

Cả đám nén cảm giác đau lòng lột xuống Nhẫn Trữ Vật của mình, lần lượt giao cho hai tên Ngọc Tiên.

Hai tên Ngọc Tiên ai đến cũng không cự tuyết, bình thản thu lấy từng khối tài sản, ở trong lòng âm thầm cười lạnh đám này đúng là ngu xuẩn.

Chỉ cần bọn hắn thu hết Nhẫn Trữ Vật, khi đó sẽ toàn lực chạy trốn khỏi bọn Đường Lang, về phần đám Ất Tiên này sống chết tự chịu, có ngu mới ở lại mạo hiểm chiến đấu vì bọn hắn.

Về phần đám Ất Tiên đương nhiên không hề ngu ngốc, chẳng qua đứng trước làn ranh sinh tử bọn hắn đã không còn lựa chọn nào khác, đành phải đánh cược vào hai tên Ngọc Tiên mà thôi.

Bằng không chỉ với một con Đường Lang thủ lĩnh kia đã đủ làm gỏi cả đám Ất Tiên như bọn hắn rồi, càng đừng nói đến số lượng bầy đàn đông đúc.


Trong lúc nhất thời, toàn bộ Nhẫn Trữ Vật tại đương trường đã vào tay hai tên Ngọc Tiên…
XOẸT XOẸT XOẸT…
Hàng loạt ánh mắt nhất thời hội tụ vào một thân ảnh nữ tử tuyệt mỹ, biểu lộ từ đầu đến cuối vẫn luôn bình thản không chút biến hóa nào.

Còn ai khác ngoài Lạc Yên?
“Vị muội tử này, giao ra Nhẫn Trữ Vật…hai người chúng ta sẽ ưu tiên bảo hộ ngươi!” Một tên Ngọc Tiên cười ôn hòa nói ra, tận sâu đáy mắt che giấu vẻ tham luyến.

Hắn thầm nghĩ chỉ cần có cơ hội sẽ xem xét cứu vớt mỹ nhân này, sau đó bằng vào thực lực Ngọc Tiên của mình thu nàng làm nữ nhân…chẳng phải là đắc ý?
Dù sao nữ nhân này chỉ mới Cực Tiên, ở trước một Ngọc Tiên như hắn hoàn toàn không có khả năng chống cự a.

Lạc Nam bị một nam tử dùng ánh mắt này nhìn chằm chằm khiến hắn cực kỳ kinh tởm, toàn thân nổi cả da gà…bất quá vẫn ra vẻ lạnh nhạt nói:
“Ta không cần hai ngươi bảo vệ, vì sao phải giao Nhẫn cho ngươi?”
Lời vừa nói ra, đám người nhất thời sững sờ.

Hiển nhiên bọn hắn không nghĩ đến nữ nhân Cực Tiên này lại phản ứng như vậy, nàng không sợ hãi đám Đường Lang ghe gớm bên ngoài kia sao?

“Có chút ý tứ!” Thủy Không Tiên Vương nhếch môi cười tà.

Bên trên Màn Ảnh trực tiếp lúc này hiện hữu vô số cảnh tượng bên trong Chiến Trường, có người lọt vào hiểm địa, có người tranh đấu kịch liệt, có người bỏ mạng đương trường…và ở trong đó đương nhiên có cảnh một bầy Đường Lang bao vây tòa thành.

Lạc Yên là nữ tử duy nhất có tu vi Cực Tiên tham gia Tuyển Tử Đại Hội, rất nhiều người quan chiến bên ngoài đã chú ý đến, muốn biết kết cục của “nữ nhân” này.

Hiện tại nhìn thấy Lạc Yên vậy mà cự tuyệt hai tên Ngọc Tiên bảo hộ trước đám Đường Lang, đám người cảm thấy cực kỳ khó hiểu.

Chẳng lẽ nữ nhân này có thủ đoạn bảo mệnh nào đó hay sao?
Có thể tham dự Tuyển Tử Đại Hội…chắc không phải thể loại ngực to não nhỏ nha.

Trong lúc nhất thời, cả đám chăm chú vào tình huống ở tòa thành nhỏ, muốn xem Lạc Yên sẽ xử lý ra sao.

Độc Cô Ngạo Tuyết ánh mắt trong veo như nước cũng đang quan sát cảnh tượng này, không biết trong lòng nàng đang suy nghĩ cái gì.


“Nữ nhân, đừng tưởng mình có chút nhan sắc thì không xem ai ra gì, mau giao ra Nhẫn Trữ Vật đi!”
Nhìn thấy Nam vẫn thản nhiên bất động, một đám Ất Tiên bất mãn nói ra.

Dù là Ất Tiên như bọn hắn cũng phải giao nộp Nhẫn Trữ Vật để được bảo vệ, một nữ Cực Tiên làm nên trò trống gì?
Tâm lý cả đám đang cực kỳ khó chịu, lúc này nhìn thấy Lạc Nam biểu hiện cảm thấy càng thêm ngứa mắt, nhớ lại trước đó nữ nhân này còn không thèm đóng góp Tiên Thạch để gia trì Trận Pháp.


“Một lũ thần kinh!” Lạc Nam lười để ý đến đám này, dù sao bọn hắn cũng chết dưới vuốt Đường Lang…
Chân nhỏ nhẹ đạp tinh không, Lạc Nam trong vai Lạc Yên muốn rời khỏi tòa Thành.

“Đứng lại!”
Tên Ngọc Tiên đã ngăn chặn trước mặt, tự cho là đúng nhìn chằm chằm Lạc Nam nói: “Không cần đưa Nhẫn Trữ Vật, lát sau nàng cứ đi sau lưng ta, Liệt Nham ta sẽ bảo vệ nàng!”
“Phốc!” Lạc Nam phun ra một ngụm, thằng khốn Liệt Nham này thành công khiến hắn nôn mửa.

“Liệt Nham, đừng vì một nữ nhân làm ảnh hưởng đại cục!” Tên Ngọc Tiên còn lại sắc mặt nghiêm túc nói.

Hiển nhiên hắn tỉnh táo hơn Liệt Nham, không bị dung mạo của Lạc Yên làm cho choáng váng đầu óc.

“Liệt Hoành ngươi không cần quan tâm chuyện của ta, đây là nữ nhân Liệt Nham ta nhìn trúng, bằng mọi giá cũng phải mang theo nàng!” Liệt Nham chân thành nói.

Lạc Yên là nữ nhân hoàn mỹ nhất hắn từng gặp ngoại trừ Độc Cô Ngạo Tuyết, bằng mọi giá không thể bỏ qua nàng.

“Cút!”
Nghe lời nói buồn nôn của Liệt Nham, Lạc Nam rốt cuộc không nhịn nổi nữa…
Trấn Ma Ấn xuất hiện trong tay, không nói lời nào hướng Liệt Nham đập mạnh mà xuống.

“Nguy hiểm!” Liệt Nham đồng tử co rút lại, xung quanh thân thể nhanh chóng xuất hiện một hỗn hợp Thổ cùng Hỏa hình thành một lớp dung nham cứng rắn bảo vệ bản thân.

Thân là một Ngọc Tiên, Liệt Nham phản ứng cực kỳ nhanh chóng…
ẦM!
Mặc dù như vậy…thì khi Lạc Nam đột phá Cực Tiên, sức mạnh của hắn đã có sự biến đổi về chất, năng lượng cung cấp cho Trấn Ma Đài cũng nồng đậm hơn.

Trấn Ma Đài cấp tốc biến lớn, chỉ thoáng chốc đã che phủ một nửa tòa thành, trấn mạnh xuống thân thể Liệt Nham, đem hắn chấn áp xuống mặt đất.

“Làm sao có thể?” Liệt Nham hoảng sợ kinh hô lên, hắn cảm giác tòa Trấn Ma Đài khổng lồ này nặng như vạn quân, đem hắn ép đến mức không thở nổi, ngay cả động đậy cũng không làm được.

Toàn trường bị biến cố làm cho lặng ngắt như tờ…
“Vương Cấp Pháp Bảo?”
Nhìn thấy cảnh này, Liệt Hoành trong mắt tràn ngập tham lam…một Cực Tiên dùng Pháp Bảo trấn áp một Ngọc Tiên, chỉ có thể là hàng Vương Cấp.

“Nữ nhân muốn chết!” Liệt Hoành cười lạnh gào thét lao vọt lên, thề phải cướp bằng được Trấn Ma Đài.

“Nham Tương Quyền!”
Thổ và Hỏa Tiên Lực cuồn cuộn ngưng tụ thành hỗn hợp dung nham, vừa nóng vừa cứng bao trùm đôi tay của Liệt Hoành, mang theo thế công dũng mãnh không chút thương hương tiếc ngọc đấm thẳng mặt Lạc Nam.

“Hừ, để ta xem Ngọc Tiên Sơ Kỳ mạnh như thế nào!” Lạc Nam hừ lạnh một tiếng.

Đối thủ là Ngọc Tiên nên hắn cũng chẳng dám xem thường, Bát Môn Độn Giáp trực tiếp triển khai, ngoại trừ Tử Môn…các môn còn lại đều kích hoạt.

“Thiết Bố Sam, Thiết Khải Gia Thân!”
Thể tu và cả Tiên tu vận chuyển, Lạc Nam lạnh lùng vươn chân đạp xuống:
“Tiên Đài Trấn Ma Cước!”
Sau lưng hắn, hư ảnh một tòa Tiên Đài sừng sững ngạo nghễ oai phong, theo bước chân mềm mại của nữ nhân giáng lâm mà xuống.


Nham Tương Quyền không tiến mà lùi, cũng đấm thẳng mà lên.

ĐÙNG!
Trong khoảnh khắc, tòa Thành lung lay dữ dội, một luồng sóng công kích lan tràn khắp toàn trường đem một đám Ất Tiên chấn đến thổ huyết.

Lạc Nam ở trên thiên không lùi lại vài bước, tóc dài không gió tự bay…Thiết Khải Gia Thân rạn nứt sau một cú va chạm đó rồi bắt đầu tiêu tan.

Đối diện với hắn, Liệt Hoành sắc mặt trắng nhợt siết chặt cánh tay rung lẩy bẩy, khóe miệng tràn ra một tia máu tươi, Nham Tương bao phủ nát bấy, vài nhánh xương cốt đứt gãy rồi.

“Làm sao…nữ nhân này có thể mạnh như vậy?”
Toàn thành ngơ ngác, một đám Ất Tiên hãi hùng khiếp vía…Cực Tiên giao đấu với Ngọc Tiên, quả thật là nghe cũng chưa từng nghe qua.

“Nữ nhân này sử dụng toàn là Vương Cấp, chẳng trách tự tin như vậy!” Liệt Hoành sắc mặt cực kỳ khó coi.

“Mau thả ta ra! Ta sẽ không làm phiền nàng nữa!” Liệt Nham bị Trấn Ma Đài đè bẹp dưới đất hoảng hốt gầm lên.

RĂNG RẮC…
Đúng lúc này, Trận Pháp bảo hộ tòa thành rốt cuộc tan vỡ…
GRỪ!
Đám Đường Lang như hổ nhập bầy cừu, mang theo từng thanh Liêm Đao sắt lẹm tàn sát mà vào.

“Không may, trận pháp vỡ rồi!” Đám người kinh hồn táng đảm.

“Chạy!” Liệt Hoành phản ứng nhanh nhất, lúc này hắn cũng bất chấp Lạc Nam và đám Ất Tiên, toàn lực co chân bỏ chạy.

“Liệt Hoành, ngươi còn chưa bảo vệ chúng ta!” Đám Ất Tiên ánh mắt đỏ ngầu tuyệt vọng nói.

“Ngu thì chết chứ bệnh tật gì?” Liệt Hoành cười lạnh, lúc này hắn cũng không thèm bận tâm đồng bọn là Liệt Nham, chạy là thượng sách.

“Muốn đánh thì đánh, muốn chạy thì chạy…ngươi xem Lạc Yên ta là thứ gì?”
Một thân ảnh hoàn mỹ xuất hiện trước mặt Liệt Hoành, khóe môi cong lên nghiền ngẫm nói.

“Nữ nhân ngu xuẩn, mau trốn đi…bằng không ngay cả ta và ngươi đều sẽ chết!” Liệt Hoành hét ầm lên nói.

Con Đường Lang thủ lĩnh kia đang truy kích mà đến, khí tức Ngọc Yêu mạnh mẽ khó thể hình dung.

Mặc kệ Liệt Hoành nói cái gì, cũng mặc kệ Đường Lang với tu vi Ngọc Yêu đang lao vọt đến.

Trong bàn tay mềm mại của Lạc Yên xuất hiện một thanh Kiếm nặng nề cứng rắn như thép nguội, còn gì ngoài Hắc Ma Kiếm?
“Ngục Thần Kiếm Pháp – Hộ Ngục Trảm!”
Nhất Kiếm nện ra, thiên địa biến sắc…

Chúc mọi người ngủ ngon nha.