Tiểu Thư Kiêu Ngạo Và Thiếu Gia Sát Gái

Chương 632: 632: Tiến Vào Bí Cảnh





Bồng Lai Tiên Đảo…
Nghe nói là một thế lực chỉ do nữ tử tạo thành, mỗi một nữ đệ tử trên đảo đều là tư dung tuyệt mỹ, sắc nước hương trời, tọa lạc giữa biển khơi, chính là thiên đường trong mộng của vô số nam nhân trên Tiên giới.

Ngoài ra, Bồng Lai Tiên Đảo cũng là một cái Vương Cấp Thế Lực ở Hải Vực Tinh, danh tiếng vang vọng…dù là ở Đại Tiên Giới cũng có nghe nói đến.

Chỉ bất quá, Bồng Lai Tiên Đảo rất ít xen vào chuyện thế tục, các nàng như những tiên nữ không nhiễm bụi trần, số lần nhúng tay vào tranh đấu có thể đếm trên đầu ngón tay.

Nghe nói nữ tử của Bồng Lai Tiên Đảo một khi nhập đảo sẽ không được phép lập gia đình, không được có tình cảm nam nữ, một khi vi phạm sẽ bị trục xuất khỏi Đảo, phế mất công pháp độc môn.

Đối với những thế lực chỉ có toàn nữ nhân Lạc Nam không lạ lẫm gì, Tinh Linh Nữ Quốc, Bách Hoa Tông hay Hồ Tộc ở Việt Long Tinh là ví dụ điển hình.

Chỉ bất quá nếu so sánh địa vị và thực lực, Bồng Lai Tiên Đảo nằm ở một đẳng cấp hoàn toàn khác.

Về phần quy tắc, Bồng Lai Tiên Đảo càng hà khắc hơn Tinh Linh Nữ Quốc với Bách Hoa Tông vô số lần…tương truyền bất kỳ nam giới nào dám đặt chân lên đảo sẽ bị xem là trọng phạm, toàn Đảo truy sát, trở thành kẻ thù không đội trời chung.

So với Bồng Lai Tiên Đảo, Bách Hoa Tông, Tinh Linh Nữ Quốc và Hồ Tộc vẫn tiếp đón nam khách nhân, dễ chịu hơn nhiều.

Cũng chính vì nguyên nhân trên mà nữ đệ tử của Bồng Lai Tiên Đảo trở nên thần bí và cao không thể chạm trong mắt vô số người, cũng trở thành nơi hướng tới của những nữ thiên tài có lòng kiêu ngạo.

Vô số nữ tử ở các Tiểu Tiên Giới nếu muốn trở thành đệ tử của Bồng Lai Tiên Đảo, cách thức đơn giản nhất chính là biểu hiện xuất chúng bên trong Tuyển Tử Đại Hội, lọt vào mắt xanh của nữ giám khảo đến từ Bồng Lai Tiên Đảo.

Đương nhiên Bồng Lai Tiên Đảo chỉ tuyển nhận nữ đệ tử, vì thế nếu ngươi là một nam nhân…biểu hiện có xuất chúng đến mấy người ta cũng không để ý đến ngươi, đó là vấn đề quy tắc, trải qua vô số đời vẫn không thay đổi.

Lạc Nam mặc dù nghe nói qua Bồng Lai Tiên Đảo, nhưng hắn đối với thế lực này chưa có hứng thú gì, lúc này chỉ mong mau sớm tiến vào Bí Cảnh thăm dò một chút, xem thử chiến trường của các vị cường giả thời xa xưa có quang cảnh ra sao.

“Hừ, mặc kệ đám nữ nhân tự cho mình là tiên tử đó…bổn yêu đi vào trước!”
Hắc Sa hừ lạnh một tiếng, tình tình có chút nóng nảy hắn đã thúc giục Tinh Không Ngạc Ngư dưới chân, ra hiệu nó tiến vào Bí Cảnh…
RỐNG…
Tinh Không Ngạc Ngư rống lớn một tiếng, trong ánh nhìn chăm chú của vô số người, thân thể nó cấp tốc thu nhỏ lại đến tận một vòng, tu vi trên thân từ Ngọc Yêu cũng chạm đến Ất Yêu Viên Mãn, lượn mình mang theo ba thiên tài của Hải Yêu Cung lượn người mà tiến.

Hải Sa, Hải Quy và Hải Giai cũng nhanh chóng đem tu vi áp xuống Ất Yêu Viên Mãn, xâm nhập Bí Cảnh…chỉ thoáng chốc đã biến mất dạng.


Nhìn thấy ba người Hải Yêu Cung biến mất, Đạo Trần với Đạo Lãng cười lạnh nói:
“Đúng là ngu xuẩn!”
Tại mảnh vỡ của thế giới, nơi từng là chiến trường của các cường giả niên đại xưa ẩn chứa nguy hiểm gì còn chưa biết, vậy mà dám cưỡi Yêu Thú to xác tiến vào, chẳng khác nào trở thành tâm điểm của sự chú ý, phúc họa khó lường.

Nghĩ đến đây, Đạo Trần với Đạo Lãng cười nhạt nhìn nhau, đem Tinh Không Hạm to lớn thu vào Nhẫn Trữ Vật, ý niệm cả hai vừa động.

XOẸT XOẸT…
Hai thanh Tiên Kiếm lấp lóe hào quang đã xuất hiện dưới chân bọn hắn…Đạo Trần với Đạo Lãng chân đạp Tiên Kiếm, thân ảnh ung dung tiêu sái đến cực điểm như sao băng xẹt ngang không gian, chỉ thoáng chốc đã xâm nhập Bí Cảnh.

“Ngự Kiếm Phi Hành?”
Vô số tu sĩ Tiểu Tiên Giới thấy cảnh này hâm mộ không thôi…Ngự Kiếm Phi Hành tại Tiên giới cũng là thân pháp nổi danh, không phải bất kỳ ai cũng đều có thể học được.

Như Phi Kiếm Môn từng đối đầu với Lạc Nam cũng là một trong số ít các thế lực Kiếm đạo có khả năng Ngự Kiếm Phi Hành.

Bất quá nếu so với thuật Ngự Kiếm của Đạo Huyền Tông, thuật Ngự Kiếm của Phi Kiếm Môn còn yếu kém rất nhiều, tốc độ và sự linh hoạt ở một đẳng cấp hoàn toàn khác biệt.

Nhìn thân ảnh ung dung của Đạo Trần và Đạo Lãng đạp trên Tiên Kiếm biến mất, vô số thanh thiếu niên quyết tâm phải vào bằng được Đạo Huyền Tông, chỉ riêng môn Thân Pháp ngự kiếm này cũng đủ trở thành dụ hoặc cực lớn rồi.

Lạc Nam cũng có chút hứng thú đánh giá thuật Ngự Kiếm của hai người Đạo Huyền Tông, đẳng cấp của môn này chỉ thấp hơn Huyễn Quang Vô Cực một chút.

Trong điều kiện tu vi hai bên chênh lệch, Lạc Nam không cho rằng mình sẽ chạy trốn thành công nếu bị Đạo Trần và Đạo Lãng dùng Ngự Kiếm Phi Hành truy sát.

Đương nhiên Huyễn Quang Vô Cực chỉ là tầng 1 của Thiên Hạ Vô Cực, nếu Lạc Nam hắn thành công đem Thiên Hạ Vô Cực toàn bộ các tầng luyện thành, thì thuật Ngự Kiếm của Đạo Huyền Tông chỉ có thể hít khói thôi.

Nhìn thấy Hải Yêu Các và Đạo Huyền Tông đã lần lượt xâm nhập bí cảnh mà Bồng Lai Tiên Đảo vẫn không thấy bóng dáng, Vô Lượng Quân chỉ đành thở dài một hơi tiếc nuối, hắn có đối tượng trong mộng ở Bồng Lai Tiên Đảo, bất quá xem ra lần này lại vô duyên nữ rồi.

Phất tay thu hồi Chuyến Thuyền, Vô Lượng Quân không vội tiến vào Bí Cảnh, trái lại dùng ánh mắt hờ hững liếc nhìn toàn trường một vòng, nhàn nhạt mở miệng:
“Chư vị chắc cũng hiểu quy tắc của Bí Cảnh này…thứ cho Quân mỗ nói thẳng, kẻ nào dám ngang nhiên dùng thực lực Ngọc Tiên trở lên tiến vào, Quân mỗ sẽ mượn đầu trên cổ ngươi dùng…và cả thế lực sau lưng các ngươi!”
Hiển nhiên hắn không muốn có kẻ ngu xuẩn nào đó bộc phát tu vi Ngọc Tiên khiến Bí Cảnh sụp đổ, khi đó một chút chỗ tốt cũng không húp được nên mở miệng uy hiếp nói.

Vô số người rùng mình, không ai dám bật lại uy thế của một đệ tử hạch tâm đến từ Vô Lượng Hải Các, bởi vì ở các Vương Cấp Thế Lực, phần lớn đệ tử hạch tâm thường là truyền nhân của Tiên Vương cấp cường giả, chọc vào một đệ tử hạch tâm chẳng khác nào gián tiếp chọc một vị Tiên Vương.


Sẽ không ai ngu xuẩn đến như vậy, trừ khi mạng và hậu trường của ngươi đủ cứng rắn.

Thấy không ai dám phản bác lời mình, Vô Lượng Quân mới nhếch miệng cười cười, trong lòng dâng lên cảm giác ưu việt, đem tu vi áp xuống Ất Tiên Viên Mãn…
Xoẹt…
Toàn bộ thân thể hắn hóa thành hơi nước tiêu tan, biến mất trong tầm quan sát của đám người, động tác lưu loát đến cực điểm, đợi đến khi có người kịp định thần…Vô Lượng Quân đã biến mất dạng.

“Thủ đoạn thật quỷ dị, không hồ là đệ tử hạch tâm của Vương Cấp Thế Lực!” Ngọc Hàn Lãnh hít sâu một hơi.

Vô Lượng Quân có tu vi Ngọc Tiên Hậu Kỳ sánh bằng hắn, bất quá ngay cả hắn cũng không kịp quan sát động tác của Vô Lượng Quân, mãi đến khi tan biến trước mắt mới nhận ra người đã đi rồi.

“Có ý tứ!” Lạc Nam lẩm bẩm một tiếng, tốc độ của Vô Lượng Quân vừa rồi đã vượt qua Tốc Biến…so với Ngự Kiếm Phi Hành của hai người Đạo Huyền Tông càng quỷ dị hơn.

Lạc Nam thầm nghĩ dù hiện tại mình có dùng Bá Lực Chưởng…cũng rất khó bắn chúng Vô Lượng Quân với tốc độ như vậy.

Chênh lệch giữa Trung Tiên Giới và Tiểu Tiên Giới khác biệt hoàn toàn…
“Ta phải mau chóng mạnh hơn!’’ Lạc Nam hít sâu một hơi, tu vi chỉ mới Chân Tiên khiến hắn cảm giác được một cổ áp lực vô cùng lớn.

Cũng may Bí Cảnh buộc cả đám phải áp tu vi ở Ất Tiên, bằng không hắn đã lập tức quay người rời đi.

Bởi vì hắn không cho rằng mình sẽ chiến được một Ngọc Tiên như Vô Lượng Quân ở trạng thái toàn thịnh, Lạc Nam có tự tin nhưng không ngu xuẩn.

‘‘Thiếu Chủ…chúng ta cũng vào ! tuyệt đối đừng trêu đến ba thế lực vừa rồi !’’ Ngọc Hàn Lãnh hít sâu một hơi, nghiêm túc căn dặn nói.

Hắn sợ Thiếu chủ của mình sẽ lại kiêu ngạo không biết trời cao đắc dày mà đắc tội với đám người Đạo Trần, khi đó mười cái Ngọc Tiên Môn cũng không đủ chết đâu.

Lạc Nam trong lòng buồn cười, ngoài mặc lại nghiêm túc gật đầu.

Hắn hiểu vì sao Ngọc Hàn Lãnh lo lắng như vậy, mặc dù đều là Ngọc Tiên…nhưng công pháp, vũ kỹ, thân pháp, pháp bảo các loại mà đám người Vô Lượng Quân sử dụng cao cấp hơn hàng của Ngọc Tiên Môn rất nhiều, dù Ngọc Hàn Lãnh có sở hữu Huyết Cốt Cơ Băng cũng không cho rằng mình đủ sức chống lại.

‘‘Vào đi, bổn thiếu chủ cũng muốn xem thử một chút chiến trường thượng cổ là như thế nào !’’

Lạc Nam nhếch miệng cười, Hắc Bạch Lôi lấp lóe dưới chân, hóa thành Lôi ảnh ngập trời xuyên toa mà đến, thân ảnh liên miên bất tuyệt trùng trùng điệp điệp, thế tiến như lôi đình, lao vọt mà đi.

‘‘Cái này…Thiếu Chủ vậy mà đã tu luyện Lôi Ảnh Bộ đạt được tạo nghệ cao như thế rồi ?’’
Ngọc Hàn Lãnh cùng Ngọc Hư, Ngọc Quán ba mặt nhìn nhau, đều chứng kiến trong mắt đối phương sự khiếp sợ.

Lôi Ảnh Bộ là Thân Pháp Ngọc Cấp của Ngọc Tiên Môn, người tu luyện nó đạt thành tựu cao nhất không ai khác chính là Ngọc Chấn Lôi, vậy mà hiện tại nhìn Ngọc Hải thi triển, bọn hắn cảm giác tạo nghệ không kém Ngọc Chấn Lôi chút nào, có chăng chỉ yếu kém về mặt tốc độ do tu vi không bằng mà thôi.

Đó là điều mà Ngọc Hải trước đây không thực hiện được, sao không khiến ba người kinh ngạc ?
‘‘Nghe nói từ khi thương thế khôi phục, thiếu chủ chưa từng chạm vào nữ sắc, ngược lại chuyên tâm bế quan, xem ra thành quả không tệ !’’ Ngọc Quán vuốt râu nói.

Ngọc Hàn Lãnh nghe vậy ánh mắt đục ngầu tràn đầy mừng rỡ, xem ra thiếu chủ thật sự trưởng thành rồi.

Lạc Nam trong lòng cười nhạt, Ngọc Hải trước đây không phải tự nhiên được phong là đệ nhất thiên tài của Ngọc Tiên Môn, hắn sở hữu đến tận hai loại Lôi Kiếp là Hắc Lôi và Bạch Lôi, vừa lúc Lạc Nam cũng có hai loại này, thân phận giả mạo nhờ đó càng trở nên hoàn mỹ.

Hắn dùng tu vi Chân Tiên thi triển Lôi Ảnh Bộ xuất chúng hơn cả Ngọc Hải khi còn là Ất Tiên khiến Ngọc Hàn Lãnh đám người kinh ngạc, đủ thấy sự chênh lệch về thiên phú giữa hai bên.

Là một Hồn Tu, đầu óc và tinh thần của Lạc Nam không phải Ngọc Hải có thể so sánh.

Ngọc Hàn Lãnh mang theo Ngọc Hư cùng Ngọc Quán, áp tu vi xuống Ất Tiên Viên Mãn, theo sát sau lưng thiếu chủ.

Bọn hắn ngoài trừ nhiệm vụ bảo hộ thiếu chủ, cũng muốn xem thử…bí cảnh này ẩn chứa những gì.


PHỐC…
Vừa tiến vào rìa bí cảnh, Ngọc Hàn Lãnh…Ngọc Hư và Ngọc Quán đã không nhịn được phun một ngụm máu tươi, sắc mặt cả đám hoảng sợ đến cực điểm.

Không chỉ riêng ba người, vô số tu sĩ tiến vào từ bốn phương tám hướng đều không ngoại lệ…cả đám thi nhau phun máu, có người tinh thần yếu kém trực tiếp ngất đi.

‘‘Thật là kinh khủng, sát khí…vì sao có thể mạnh đến mức này !’’
Lạc Nam nuốt một ngụm máu sắp phun ra vào trong miệng, sắc mặt khó coi đến cực điểm.

Vô số luồng Sát Khí vô hình bao trùm thiên địa, cảnh vật hoang tàn xơ xác không cách nào để hình dung, như lạc vào một vùng đất chết tạo nên cảm giác đè nén như muốn nghẹt thở.

‘‘Những sát khí này chắc là thuộc về các tôn đại năng từng đại chiến tại nơi này trong quá khứ, đã vô số năm trôi qua chúng vẫn còn tồn đọng trong không khí, thật sự kinh khủng !’’ Ngọc Hàn Lãnh vận chuyển Tiên Lực cùng sát khí chống lại, sắc mặt mang theo sùng kính xen lẫn sợ hãi.

Phải biết mảnh vỡ thế giới này trôi dạt trong thời không vô tận không biết bao nhiêu năm tháng rồi, vậy mà các luồng sát khí còn tồn đọng vẫn khiến bọn hắn bị áp bức cực lớn, khó có thể tưởng tượng quang cảnh năm xưa sẽ dữ dội như thế nào.


RỐNG…
Bên trong đan điền của Lạc Nam, Sát Kim Đỉnh điên cuồng gầm rống, tỏa ra sát khí cường liệt chống lại các sát khí ảnh hưởng lên cơ thể hắn.

Sát Kim Đỉnh tồn tại Cuồng Sát Tinh Kim và Kim Bằng Tinh Kim, chúng nó cũng là Dị Kim có sát khí mạnh mẽ, làm sao cam tâm chịu yếu thế khi chủ nhân bị Sát khí ảnh hưởng ?
Quả nhiên có Sát Kim Đỉnh âm thầm hỗ trợ, Lạc Nam cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm đi rất nhiều, Sát Khí ở thiên địa này không còn ảnh hưởng quá lớn đối với hắn.

‘‘Chiến lực của lão phu không thể phát huy toàn bộ ở nơi này, chúng ta càng phải cẩn thận hơn !’’ Ngọc Quán hít sâu nói.

Sau vụ nổ dữ dội lần trước trong sự kiện Ngọc Ma, thương thế của Ngọc Quán với Ngọc Hư cũng rất nặng, chỉ vừa mới phục hồi không lâu mà thôi, lúc này cảm thấy có chút quá sức.

‘‘Không chỉ riêng chúng ta, tin tưởng tất cả những người tiến vào đều bị ảnh hưởng không ít thì nhiều !’’ Ngọc Hàn Lãnh nói.

‘‘Các vị trưởng lão, hiếm có khi Bí Cảnh xuất thế, ta nghĩ nên tách ra hành động…cơ hội tìm kiếm cơ duyên của chúng ta sẽ cao hơn !’’ Đúng lúc này, Lạc Nam bất chợt mở miệng đề nghị.

Hắn vừa dứt lời, ba tên trưởng lão sắc mặt lập tức đại biến, lắc đầu như trống bõi :
‘‘Không được !’’
Nhiệm vụ chính của bọn hắn là bảo vệ thiếu chủ, nếu để ‘‘Ngọc Hải’’ xảy ra chuyện gì, chỉ sợ Ngọc Chấn Lôi lột da rút gân cả bọn.

‘‘Hừ, bổn thiếu chủ còn cần các ngươi bảo vệ sao ?’’ Lạc Nam giọng điệu cứng rắn nói.

‘‘Lão phu kiên quyết không đồng ý, nếu thiếu chủ còn có ý đi một mình…chúng ta lập tức bắt ngươi trở về !’’ Ngọc Hàn Lãnh lắc đầu, giọng điệu tràn ngập quyết ý.

‘‘Được rồi, bổn thiếu chủ nói đùa, chúng ta cùng đi !’’
Lạc Nam trong lòng cười khổ, quả nhiên mấy lão già này không dễ dụ a.


Thời gian không nhanh không chậm trôi qua…
Bí Cảnh này cực kỳ to lớn, người tiến vào cũng không dám tin tưởng lẫn nhau, đều giữ một khoảng cách nhất định với nhóm người khác.

Lạc Nam cùng ba lão già theo đuôi cũng chẳng biết đường nào mà lần, chỉ có thể một đường tiến thẳng…
Hắn vẫn đang xoắn não suy nghĩ phương án thoát ly ba lão già để một mình hành động, đi với mấy tên này ngay cả Bạch Nguyệt Đoạt Hồn Nhãn cũng không dám mở ra, thật sự quá gò bó.

‘‘Chư vị, mau cứu bổn công tử, ta là Thiếu Chủ của Mộc Sơn Tông…chỉ cần các vị cứu ta muốn gì cũng được !’’
Đúng lúc này, một âm thanh hãi hùng khiếp vía vang vọng trời cao, một quần thể đen kịch to lớn từ tận sâu bên trong Bí Cảnh ngang tàng mà ra mang theo uy thế hủy diệt.

Chứng kiến cảnh tượng này, ánh mắt của Lạc Nam bất chợt lóe sáng…