Tiểu Thư Kiêu Ngạo Và Thiếu Gia Sát Gái

Chương 590: 590: Động Phòng





Ngày đại hôn rốt cuộc đến…
Toàn Tu Chân Giới giăng đèn kết hoa, không khí vui như hội, toàn bộ tu sĩ một lần nữa đổ về Bình An Thành, để chung vui với Bá Chủ.

Hậu Cung xuất lượng lớn Kỳ Hoa Dị Thảo gieo trồng tại Linh Dược Điền ra chiêu đãi khách nhân, mà Đa Bảo Các và các thế lực như Tinh Linh Nữ Quốc, Bách Hoa Tông, Thiên Sơn Tiên Cảnh, Băng Huyền Đế Quốc các loại nhà gái cũng không để khách nhân thất vọng, các loại tài vật tầng tầng lớp lớp được mang ra, vui say đến quên cả trời đất.

Lạc Nam liên tục bị ép rượu đến mức cái bụng no căng, phải gian lận dùng Tiên Lực hóa giải.

Rốt cuộc, trong ánh mắt chứng kiến của toàn bộ Tu Chân Giới…Các vị tân nương tử đầu đội khăn lụa che khuất diện mạo, thân mặc lễ y đỏ thẳm tiến vào lễ đường…cùng Lạc Nam làm lễ thành thân.

Đội ngũ nương tử đông đảo khiến vô số nam nhân hâm mộ diễm phúc của Bá Chủ, đem hắn làm hình tượng phấn đấu cả đời…dù có chết cũng sẽ để lại một đoạn giai thoại a.

Vô số nữ tử ném đến các vị tân nương ánh mắt ghen tị, nhưng cũng chỉ có thể mỉm cười chúc mừng.

Bên dưới lớp khăn lụa, nghe âm thanh ồn ào huyên náo bên tai, chúng nữ sắc mặt ngọt ngào ngập tràn hạnh phúc…
Một ngày này các nàng đã đợi từ lâu rồi…
Đường đường chính chính trở thành thê tử hắn, trở thành con dâu họ Lạc…là một trong những nguyện vọng của cuộc đời các nàng…
Mặc dù quan hệ có chút rối loạn, nhưng lại nhận được tất cả những lời chúc phúc tốt đẹp nhất từ mọi người xung quanh…tất cả đều là do danh vọng của phu quân các nàng và Hậu Cung quá lớn…
Yên Nhược Tuyết, Diễm Điệp Tình, Diễm Hồng Liên, Bạch Tố Mai, Tần Mộng Ảnh, Cơ Nhã, Cơ Băng, Băng Lam Tịch, Mộc Tử Âm, Lý Trúc Loan, Liễu Thi Cầm, Tiểu Sư, Diễm Nguyệt Kỳ, Tô Mị, Băng Linh Nhi, Nam Cung Uyển Dung, Hoa Ngọc Phượng, Thủy Nương Khanh, Hải Linh Lung, Hải U Quỳnh, Côn Minh Nguyệt, Ái Tâm, Bạch Liên Hoa, Hoa Thanh Trúc, Tô Nhan, Băng Phỉ Phỉ, Võ Tam Nương, Man Kiều, Cự Mỹ Anh, Hồn Nguyệt Ánh, Hồ Khinh Vũ, Hồ Ngọc Nghiên, Á Hy Thần, Á Liên Nga, Thủy Tích Quân, Đan Mộng Cơ, Đan Diễm Cơ, Lạc Ly, Lạc Huyên, Thiên Diệp Dao, Thành Bích, Bảo Kiều, U Cơ, Lệ Huân, Vương Y Vận, Vương Thiên Ảnh…và Liễu Ngọc Thanh.

Ngay cả Hỏa Nhi và Quang Nhi cũng được Lạc Nam triệu hoán ra ngoài, để các nàng mặc vào áo cưới, cùng hắn bái đường.

Hồn Nguyệt Ánh mặc dù thân thể ở trạng thái Linh Hồn, nhưng nàng có thể dùng Hồn Lực để khoác vào áo cưới che kín dung nhan, cùng Hồn Đế của mình thành thân, trong lòng vui không thể tả.

Nhìn đội ngũ thê tử hùng hậu như vậy, vố số người âm thầm cảm thán Bá Chủ có bản lĩnh, đổi lại nam nhân bình thường chỉ sợ không xuống giường được.

Nhưng nếu không có bản lĩnh…hắn cũng không phải Bá Chủ.

Những thê tử này, mỗi người đều là thiên chi kiều nữ, bất kể là khí phách hay thực lực đều không thua kém nam nhân…lại toàn bộ đều bị một nam nhân chinh phục, hùng phong của Bá Chủ…có thể thấy được chút ít.

Các nhà gái lại chẳng cảm thấy thiệt thòi vì để nữ nhi của mình chung chồng với người khác, trái lại cả đám hồng quang đầy mặt, tự hào đắc ý, Ái Lão gia tử, Nguyễn gia chủ, Hoa gia chủ, Băng Huyền Đế Quốc Lão Hoàng Đế các loại đều là hồng quang đầy mặt, hận không thể khoe khoang thật lớn để người khác biệt Bá Chủ là rể của mình.

Trong bầu không khí náo nhiệt…giờ lành đã đến, tiến vào động phòng…
Lạc Nam mang theo chúng nữ đi khuất vào gian phòng rộng đã chuẩn bị sẳn của Liễu gia, hắn cười lớn hưng phấn…xoa xoa bàn tay, tà tà nói:
“Các bảo bối, phu quân đến đây!”
“Chàng nằm mơ!”

Chỉ là tập thể mấy chục nữ nhân đột nhiên làm phản, trong tay các nàng đồng loạt xuất hiện Lệnh Bài truyền tống vào Cung Đình Thụ.

Lập tức kích hoạt!
XOẸT XOẸT XOẸT…
Chỉ thoáng chốc, toàn bộ căn phòng lớn chỉ còn lại vài nữ nhân không có Cung Điện, khiến sắc mặt Lạc Nam mộng bức.

Bao gồm Hỏa Nhi, Quang Nhi, Hải Linh Lung, Hải U Quỳnh, Côn Minh Nguyệt và Hồn Nguyệt Ánh.

Mấy người các nàng không sống tại Cung Đình Thụ nên không có Cung Điện…đương nhiên cũng chẳng có lệnh bài truyền tống, vì thế bị bỏ lại với hắn.

“Mấy bà vợ này…dám làm loạn?” Lạc Nam thở phì phò, vươn tay đem Hải U Quỳnh, Hải Linh Lung với Côn Minh Nguyệt ôm vào trong ngực ngồi xuống giường, mấy nữ Hỏa Nhi, Quang Nhi và Hồn Nguyệt Ánh lập tức trở về cơ thể hắn.

Vì Hải U Quỳnh, Hải Linh Lung và Côn Minh Nguyệt sống ở Thủy Tinh Cung mà không phải Cung Đình Thụ…nên tam nữ không có Lệnh bài truyền tống, mới bị chúng nữ chơi xấu bỏ rơi.

Ngay cả Vương Thiên Ảnh và Hồ Ngọc Nghiên vừa gia nhập không lâu cũng có được Thiên Ảnh Cung với Ngọc Nghiên Cung thuộc về riêng các nàng.

Lạc Nam đem khăn che mặt trên đầu Côn Minh Nguyệt, Hải U Quỳnh với Hải Linh Lung tháo xuống, ánh mắt mơ màng lẩm bẩm nói:
“Các nàng thật xinh đẹp!”
Mặc dù sống chung nhiều năm…nhưng hắn ngắm các nàng mãi vẫn không chán!
“Còn không mau cho thiếp và Tiểu Nguyệt vào trong Linh Giới Châu?” Hải U Quỳnh hất mái tóc tím về phía sau, dung nhan quyến rũ khẽ hừ một tiếng.

“Hả? tại sao?” Lạc Nam có chút mộng bức hỏi.

“Chàng còn không hiểu? là bọn thiếp thống nhất muốn đem chàng nhường lại cho những tỷ muội chưa được chàng sủng ái, nào ngờ bị các nàng ấy đoán được nên trốn đi cùng nhau, có hiểu chưa?” Côn Minh Nguyệt liếc xéo hắn, dung nhan thành thục mỹ miều đến cực hạn.

Lạc Nam bừng tĩnh, trách không được một đám nữ nhân đột nhiên tránh hắn như tránh tà…thì ra những nữ nhân đã cùng hắn ân ái muốn đem cơ hội lần này trao cho mấy nữ vẫn còn trinh trắng, nào ngờ mấy nữ còn trinh trắng cũng đoán được nên xấu hổ tiến vào Linh Giới Châu cùng một lúc.

“Hắc hắc, tâm ý của các nàng phu quân nhận…bất quá hôm nay ai cũng không tránh thoát!” Lạc Nam cười tà một tiếng, ý niệm vừa động…đã ôm lấy mấy nữ cùng tiến vào Linh Giới Châu.

Tiến vào bên trong, Lạc Nam phát hiện chúng nữ đã phân tán chạy về Cung Điện, mỗi người một phòng rồi.

Hắn chưa kịp dở khóc dở cười, đã thấy Hải U Quỳnh với Côn Minh Nguyệt dùng sắc đẩy hắn ra, để lại một mình Hải Linh Lung.

Lạc Nam cũng không ngăn cản hai nữ chạy trốn, trái lại đem Hải Linh Lung bế vào lòng theo kiểu công chúa, nhìn ngắm dung nhan cao quý thanh thuần của công chúa Nhân Ngư Tộc, yêu chiều nói:
“Linh Lung…nếu các nàng ấy đã tạo cơ hội cho chúng ta, cũng đừng để các nàng ấy thất vọng!”
“Ưm…” Hải Linh Lung thẹn thùng vùi đầu vào ngực hắn, lồng ngực như muốn nổ, nào còn biết trời trăng mây nước nào.


Vì nàng vẫn chưa cùng phu quân ân ái nên bên dưới cơ thể vẫn còn dạng đuôi cá màu Hoàng Kim lấp lánh, chưa thể hóa thành chân nhân loại.

“Chúng ta xuống Thủy Tinh Cung!” Lạc Nam bế lấy bảo bối trong lòng chạy xuống Hoan Lạc Hải, hắn biết Thủy Linh Lung thích ở dưới nước hơn, nên chủ động chiều lòng thê tử.

Trong lúc hai người xuống nước, Tiên Lực toàn thân Lạc Nam đã bạo tạc, đem thân thể trần truồng lực lưỡng bại lộ ra ngoài.

Mà mỹ nhân ngư Thủy Linh Lung lúc này…cũng đang trần trụi trong lòng hắn.

Lạc Nam đem nàng đặt lên giường ngọc trai, Thủy Linh Lung hờn dỗi hừ một tiếng:
“Phu quân không được nhìn!”
“Hắc hắc!” Lạc Nam cười dâm dê, nhìn ngắm Thủy Linh Lung thỏa thích.

Chỉ thấy Linh Lung sở hữu vẻ đẹp của mỹ nhân phương Tây quý tộc cổ điển, mỹ nhân ngư thân thể thon dài, làn da trắng nõn nà không chút tỳ vết, mái tóc Hoàng Kim cao quý xỏa tung trong nước, chiếc cổ thon thả kiêu sa, xương quai xanh tinh xảo xinh đẹp, một cặp vú bầu bĩnh tròn trịa, căn tràn nhựa sống hết sức nảy nở, trên đỉnh chúng nó được tô điểm hai hạt thịt hồng tròn trịa như ngọc trai, như bảo vật giữa biển cả mênh mông.

Vùng bụng trơn trượt bằng phẳng, lỗ rốn nhỏ nhắn được một hạt ngọc trai vàng tô điểm…quyến rũ dị thường.

Bên dưới bụng, nằm phía trước chiếc đuôi là nơi tư mật của Nhân Ngư Tộc, một lớp mao khéo lóe màu vàng óng che khuất hang động màu hồng phấn, kích thích thị giác vô cùng.

Nàng vẫn chưa có chân, nhưng nhờ đó lại tạo một cảm giác thích thú mới lạ…
“Linh Lung…một ngày này rốt cuộc đến rồi!” Lạc Nam nằm trên giường ngọc trai, đem vòng eo Hải Linh Lung ôm chặt, đối diện với nàng nhu tình nói.

“Ừm…thiếp đã chờ nó thật lâu!” Hải Linh Lung cảm nhận hơi thở nóng bỏng của hắn phả vào mặt mình, toàn thân tê dại kiều hừ một tiếng.

“Thật xin lỗi…phu quân sẽ bù đắp cho nàng toàn bộ!” Lạc Nam hôn lên cái trán trơn bóng của nàng, diệu dàng thủ thỉ.

“Làm nhanh lên, còn các tỷ muội đang đợi kìa!” Hải Linh Lung theo hắn đã lâu, mặc dù chưa giao hoan nhưng đã gần gũi toàn bộ cơ thể đối phương, lúc này khi có hai người cũng không e thẹn, thò tay nắm lấy côn thịt cương cứng như khối sắt, nhẹ nhàng vuốt ve.

“Ngốc…thời gian của chúng ta còn rất dài!” Lạc Nam vừa cảm động vừa buồn cười, hắn có thể cảm giác được bàn tay của Hải Linh Lung đang nhẹ nhàng run rẩy.

Không đợi nàng mở miệng nói chuyện, môi dày đã nặng nề hôn xuống, tìm đến đôi môi anh đào trơn nhuận của giai nhân, bắt đầu xâm chiếm.

“Ưm…yêu thiếp đi phu quân, hôm nay Linh Lung thuộc về chàng rồi!” Mỹ nhân ngư động tình rên rỉ, cánh tay còn lại vòng qua cổ hắn, nhiệt tình đáp lại nụ hôn nóng bỏng của nam nhân.


Đầu lưỡi hai người như rắn nước quấn lấy nhau, nước bọt trau đổi giữa Thủy Tinh Cung…
Bàn tay Lạc Nam đã tìm đến bầu ngực đầy ắp của mỹ nữ, đem chúng nó lần lượt biến đổi trong tay mình, thành muôn loại hình dáng.

Hải Linh Lung cũng không phải dạng vừa, đuôi cá uyển chuyển quấn qua chân Lạc Nam, từng lớp vảy Hoàng Kim lấp lánh mềm mại theo ý muốn của nàng, mát xa thân dưới của nam tử.

Lạc Nam vừa hôn môi Hải Linh Lung, một tay thám hiểm vòng một của nàng…tay còn lại đã trượt qua vùng bụng, khám phá chốn tiểu cốc sau lớp lông vàng ướt nhẹp, ngón tay thích thú xoa lên hạt thịt săn cứng nổi trội đó, khiến Hải Linh Lung rùng mình liên tục, hô hấp dồn dập nỉ non:
“Phu quân…Linh Lung muốn…muốn lắm rồi!”
Lạc Nam cũng không làm theo trình tự, Nhân Ngư các nàng khác giống với Xà như Bạch Tố Mai, rất dễ động tình…nhất là khi người âu yếm các nàng lại là nam nhân trong mộng.

Hắn tách miệng khỏi môi trên của Hải Linh Lung, há miệng ngậm lấy một bên bầu sửa, đầu lưỡi đánh liên tục lên nhũ hoa săn cứng, mút lấy chùn chụt như trẻ em khát sữa lâu ngày.

“Hức, hức…mau, mau cùng thiếp!” Hải Linh Lung chỉ cảm thấy hạ thân ngứa ngáy, liên tục có nước từ u cốc nàng tiết ra bàn tay đang chọc phá phía dưới của hắn.

“Mau cái gì bảo bối?” Lạc Nam cảm nhận vị ngọt nơi bầu sửa, ngẩng đầu dí dỏm nhìn nàng.

“Mau…cắm thứ này của chàng vào trong thiếp đi!” Hải Linh Lung bạo dạn vô cùng, khác xa dáng vẻ thẹn thùng ngày thường khi có mặt chúng nữ, bàn tay mềm mại nắm chặt côn thịt như muốn bóp nghẹt lấy nó.

“Hừ…” Lạc Nam thoải mái thở dài một hơi, hắn biết nàng thật sự động tình…không tiếp tục trêu ghẹo, đem đầu nấm cự đại đặt giữa khe thịt hẹp hồng hào.

Dùng lực đẩy mạnh…
ÓT…
Âm thanh lúc cán vang vọng, vùng mu phía trước đuôi cá bị đâm xuyên, một lớp màn mỏng rách nát, trong dòng nước Hoan Lạc Hải xuất hiện màu hồng đỏ diễm lệ của máu…
“Á…Thiếp vui lắm!” Hải Linh Lung thân thể run lên bần bật, cảm giác trống rỗng từ nãy giờ được lắp đầy…mặc dù chịu đau đớn vì phá thân, nhưng nàng vẫn cảm thấy hạnh phúc…
Lạc Nam đem côn thịt đặt im một chỗ, liếm láp từng tấc da thịt trên người giai nhân…công chúa Nhân Ngư Tộc lẽ ra đã thuộc về hắn từ lâu, lúc này cũng chính thức hòa hợp.

“Nhấp đi phu quân, thiếp hết đau rồi!”
Hải Linh Lung yêu kiều rên rỉ, đuôi cá bỗng chốc hóa thành đôi chân nữ nhân thon dài trắng nõn, kẹp chặt lấy vùng hông Lạc Nam.

Bàn tay Lạc Nam vuốt ve trên bắp đùi nõn nà như da em bé của nàng, miệng ngậm chặt một bên bầu sửa, côn thịt tiến quân thần tốc.

BẠCH BẠCH BẠCH BẠCH…
Giường ngọc trai chấn động, toàn bộ Hoan Lạc Hải hình thành những con sóng nhẹ nhàng.

“Ưm…ưm…thiếp sướng chết…chẳng trách dì Quỳnh với Nguyệt Tỷ thích được chàng âu yếm!” Hải Linh Lung rên lên ư ử, nàng như con thuyền nhỏ giữa đại dương, mặc cho nam nhân chèo chống.

“Nàng sai rồi…đây không phải âu yếm, đây là phu quân chơi các nàng…chơi thê tử bảo bối của ta, chơi cho các nàng sướng!” Lạc Nam hưng phấn mút mạnh lấy nhũ hoa, hai vách thịt âm động ép chặt côn thịt, nghịch long huyết sôi trào, dâm tính tràn đầy bá đạo nói.

“Ừm…thiếp là thê tử chàng mà, phu quân thích chơi sao thì chơi!” Hải Linh Lung bị lời nói của hắn kích thích, tâm hồn run rẩy, trái tim như bị thuần phục, đôi chân càng kẹp chặt, gia tăng lực ma sát với côn thịt đang đâm xuyên nàng kia.

Không biết qua bao lâu, Lạc Nam đem Hải Linh Lung làm đủ mọi tư thế…đưa nàng lên đỉnh đến lần thứ 3, theo một tiếng rên rỉ cao vút pha lẫn âm thanh trầm thấp của hắn, hai người cùng lúc xuất ra.


“Hức…sướng chết thiếp! thiếp yêu chàng!”
“Ta cũng thế…bảo bối nàng thật tuyệt!”
Hỗn hợp mang theo tình hương nóng bỏng hòa lẫn vào dòng nước, đôi nam nữ trần truồng ôm chặt lấy nhau, môi lại tìm đến môi, trao cho nhau những nụ hôn nồng nàn nhất.

Hồi lâu sau…
“Thân thể mệt mỏi, thiếp muốn nghỉ ngơi!” Hải Linh Lung đang quỳ gối hé môi liếm láp sạch sẽ côn thịt bất chợt đẩy hắn ra, xua tay như đuổi tà, giường ngọc trai khép vỏ lại.

“Cô nàng ngốc này…” Lạc Nam cười lắc đầu, trong mắt tràn ngập yêu thương.

Hắn đã truyền Long Tiên Thánh Điển cho nàng, nàng làm sao có thể mệt mỏi dễ như vậy? chẳng qua là muốn đẩy hắn đến chỗ nữ nhân khác mà thôi.

Không phụ tấm lòng của Hải Linh Lung, Lạc Nam vẫn trần truồng lao vọt khỏi Hoan Lạc Hải…
Hôm nay là đêm động phòng hoa chúc, hắn sẽ không bỏ qua bất kỳ ai trong số các nàng…
Nhìn nhìn một phen, trong lòng Lạc Nam chảy qua một tia nhu tình…nhảy lên Cung Đình Thụ, hướng về một Cung Điện đẩy cửa đi mạnh vào.

Bên trong Cung Điện, thân ảnh giai nhân chấn động, nhịp tim bất giác gia tốc.

Nàng vẫn ngoan ngoãn ngồi trên giường nệm, đầu vẫn mang khăn đỏ…không nhìn thấy biểu tình.

Lạc Nam trần truồng ngồi xuống bên cạnh, vòng tay ôm lấy vòng eo mảnh mai kia, say mê hít thở hương thơm thanh mát trên cơ thể nàng, cúi đầu hôn lên vị trí đôi môi nàng, dù chưa tháo khăn che mặt.

“Ưm…ưm…Tiểu Nam!”
Cách một lớp vải, hai làn môi ấm nóng chạm vào nhau, người ngọc trong lòng càng thêm run rẩy…
Lạc Nam tách môi, một tia nghịch ngợm lóe lên trong mắt…hắn vẫn để nàng mang khăn che mặt, nhưng đôi bàn tay đã thành thạo lột sạch hồng y trên cơ thể nàng…để lộ cái yếm mỏng manh cùng nội khố trắng tinh có chút rỉ nước.

Bàn tay to lớn chen chút vào lớp yếm mỏng, nắm lấy một bầu co giãn, chạm nhẹ lên nhũ hoa e thẹn…
“Tiểu Nam…đừng trêu thiếp nữa!” Giai nhân rên rỉ trong môi…
“Còn gọi Tiểu Nam?” Lạc Nam bất chợt véo vào nhũ hoa nàng.

“Hức…phu quân!” Giai nhân biết sai, ôn nhu gọi một tiếng.

Lạc Nam hưng phấn cười to, hưng phấn đem nàng bế vào lòng xoay vòng vòng, rốt cuộc làm rơi tấm khăn che mặt…
Hắn nhìn ngắm dung nhan quen thuộc kiều diễm ấy, vội vàng mà hấp tấp khóa chặt đôi môi thơm ngát của nàng, đầu lưỡi điên cuồng tiến vào xâm nhập, như muốn chinh phục con cái trong lòng mình…
Giai nhân trong mắt tràn ngập nhu tình, hé mở đôi môi chủ động thả ra chiếc lưỡi đinh hương của mình, mặc cho hắn nút lấy…
Chụt chụt chụt…
Hút sạch hương tân ngọc dịch trong miệng nàng, cảm thấy đôi môi bảo bối đã có chút sưng đỏ, Lạc Nam mới lưu luyến rời môi…yêu thương ngắm nhìn giai nhân tuyệt mỹ, thủ thỉ nói:
“Dì nhỏ…vợ ngoan, ta yêu nàng!”

Chúc mọi người ngủ ngon