Tiểu Thư Kiêu Ngạo Và Thiếu Gia Sát Gái

Chương 1612: 1612: Ai Là Đệ Nhất





Khung xương của một Thiên Ma Đế như Độc Tôn có thể làm được rất nhiều thứ.

Quan trọng nhất, kích thước của nó cũng tương đối phù hợp…
Nghĩ đến đây, Lạc Nam xách lấy khung xương…từ Ngũ Sắc Giới tiến vào Linh Giới Châu, tìm đến Linh Dược Điền.

Thật ra từ khi chiếm được tài sản của Hắc Ám Vĩnh Kiếp, rất nhiều linh dược, nguyên liệu quý hiếm thu được từ đó được Lạc Nam mang vào Linh Dược Điền trồng trọt.

Trong đó có những nguyên liệu thích hợp để rèn đúc cơ thể, không cần phải tốn sức nhờ đến Thiên Địa Hội thay mặt tìm kiếm nữa.

Thấy Lạc Nam tiến vào, Mộc Ái My cùng Mộc Ái My đang trêu đùa với tiểu nha đầu Lạc Diệp bèn đứng dậy.

“Các nàng tuyển cho ta đủ nguyên liệu đúc một bộ thân thể!” Lạc Nam cười nói.

Mặc dù tò mò không biết Lạc Nam muốn làm gì, nhưng Mộc Ái My vẫn ngoan ngoãn làm theo.

Mộc Linh Nhu thì bế lấy Lạc Diệp ngồi đến bên cạnh Lạc Nam, tiểu nha đầu do liên hoa hóa hình này đối với hắn vẫn còn rụt rè, đôi mắt to tròn chớp chớp nhìn lấy.

“Haha!” Lạc Nam mỉm cười, gọi Tiểu Ngân Nhi ra chơi với Lạc Diệp, giới thiệu các nàng quen biết nhau.

Thấy có một vị tỷ tỷ xinh đẹp khả ái nhỏ nhắn giống như mình, Lạc Diệp quả nhiên cực kỳ ưa thích.

Tiểu Ngân Nhi cũng vô cùng sủng ái Lạc Diệp, sau Tiểu Thiên Ý…nàng lại có thêm một vị muội muội nữa rồi.

Hai nha đầu có bạn chơi, hứng thú chạy tung tăng, còn kéo thêm Tiểu Tinh đang nằm nghỉ mát bay khắp trời đất, tiếng cười khanh khách nô đùa như chuông bạc ngân vang khiến lòng người dễ chịu.

Lạc Nam nằm trên thảm cỏ, tận hưởng từng làn gió mát thoáng qua cùng mùi hương thơm ngát của các loài linh dược, bên cạnh có Mộc Linh Nhu ngoan ngoãn hiểu chuyện, cảnh đẹp ý vui.

“Ca ca…ngươi mệt mỏi không?”
Thấy Lạc Nam bôn ba ngược xui, Mộc Linh Nhu cũng có chút đau lòng khẽ hỏi, dùng tay xoa xoa huyệt thái dương cho hắn.

Nàng hiểu Lạc Nam có thể đi đến thành tựu ngày hôm nay thật không hề dễ dàng, khi chưa có tiếng tăm và địa vị, khi chỉ còn là một trong vô số tu sĩ len lõi trong biển người ngoài kia…hắn từng một thân một mình xâm nhập những hiểm địa như Loạn Cổ Chiến Trường, dùng mệnh để tìm kiếm tài nguyên và cơ duyên, chưa từng dừng lại.

Mặc dù như vậy, hắn vẫn chưa từng tỏ thái độ bất mãn hay chán chường, luôn mỉm cười ôn nhu trước mặt người thân của mình, chỉ có những ai chủ động trêu vào hắn, đặc biệt là động đến người thân của hắn mới nghênh đón lôi đình phẫn nộ.

Lòng dạ lại cực kỳ hào phóng rộng rãi, những thứ tưởng chừng có thể khiến thiên hạ điên cuồng…hắn lại dễ dàng trao tặng cho nữ nhân, bằng hữu của mình, giúp bọn hắn mạnh lên để có thể sánh vai cùng hắn, không để bất kỳ ai bị bỏ lại phía sau.

Những điều này vô hình chung đã tạo nên một Lạc Nam độc nhất vô nhị, làm hấp dẫn không biết bao nhiêu là mỹ nhân, cũng là lý do để giải thích vì sao rất nhiều Đế Nữ, Thiên Đế tâm cảnh vững chắc như bàn thạch, hờ hững với vô số nam nhân qua nhiều năm tháng nhưng lại động tình khi tiếp xúc và tìm hiểu hắn.

Mọi thứ đều có nguyên nhân của nó…
Không phải vì các nàng đối với nam nhân không có hứng thú, chỉ là người khiến các nàng hứng thú xuất hiện hơi muộn một chút mà thôi.

“Đôi lúc có chút mệt mỏi…” Lạc Nam mỉm cười, nhìn sang Mộc Linh Nhu nói:

“Nhưng nghĩ đến bên cạnh luôn có mỹ nhân như nàng làm bạn, liền hết mệt!”
Mộc Linh Nhu sẳng giọng: “Không đứng đắn!”
Bất quá khuôn mặt hồng hào của nàng ửng đỏ, hiển nhiên được hắn khen là mỹ nhân khiến thiếu nữ tâm hồn nhộn nhạo.

“Nghĩ đến tương lai có thể vui vẻ sống cùng người thân, nhìn từng nữ nhi vui vẻ trưởng thành, mọi mệt mỏi đều có thể vượt qua!” Lạc Nam tiếp tục nói.

“Ngày đó sắp đến rồi đúng không?” Mộc Linh Nhu trong mắt hiện lên chờ mong vô hạn.

Nàng mặc dù không hiểu biết nhiều, nhưng cũng đủ khả năng nhận ra Lạc Nam và thế lực dưới tay hắn đang ngày càng hùng mạnh, nếu như là thế lực chi chiến…ngoại trừ Cổ Việt Tộc thần bí ra, e rằng không có bất kỳ thế lực nào dưới phiến vũ trụ này có thể đối kháng chính diện với cổ lực lượng khổng lồ mà Lạc Nam sở hữu.

“Không…vẫn còn xa lắm!” Lạc Nam sắc mặt có chút ngưng trọng.

“Vì sao?” Mộc Linh Nhu giật mình.

“Muội muội ngốc, Tiểu Nam hiếm có cơ hội nghỉ ngơi, lại bị muội quấy rối tâm trạng rồi!” Tiếng cười trách cứ của Mộc Ái My truyền đến.

Chỉ thấy nàng đã thu thập đầy đủ nguyên liệu, chậm rãi đến bên hai người ngồi xuống.

“Không sao, ta cũng ít giành thời gian cho tỷ muội các nàng, đây luôn là một trong những áy náy của ta!” Lạc Nam lắc đầu ôn hòa.

“Thật ra bọn thiếp cũng luôn bận rộn chăm sóc Linh Dược Điền, đâu có nhàm chán!” Mộc Ái My dịu dàng nhìn hắn.

Lạc Nam bật người ngồi dậy, với tình hình nóng như lửa ngoài kia, các tộc Thần Thú lại sắp đến Tuế Nguyệt Cung, hắn không cho phép mình lười biếng quá nhiều.

Diễm Tâm Đỉnh mang theo ngọn lửa ngút trời bùng cháy.

Khung xương cốt Thiên Ma Đế của Độc Tôn chậm rãi tiến ra.

Các loại nguyên liệu được Mộc Ái My thu thập nhanh chóng được Lạc Nam tinh luyện.

Hỏa Nhi nghiêm túc hỗ trợ…
Dưới sự chứng kiến của tỷ muội Mộc Ái My, không lâu sau đó…một bộ thân thể nam nhân đã hiện ra.

Hình thể cân đối, dáng người cường tráng, dung mạo lại bình phàm, điểm cuốn hút duy nhất của nam nhân này có lẽ là đôi mắt đen láy thăm thẳm như tinh không.

Nếu chúng nữ Song Tu Lâu có mặt ở đây, chắc chắn sẽ nhận ra thân thể này chính là Văn Lang.

Không sai, Lạc Nam rèn đúc thân thể Văn Lang.

Mà lý do…
“Bí Thuật – Phân Hồn!”
Sắc mặt Lạc Nam trở nên nghiêm nghị.


Trong thoáng chốc, Hồn Đỉnh bên trong đan điền của hắn xoay tròn dữ dội.

Vô cùng vô tận Hồn Lực nhanh chóng rời khỏi cơ thể, sau đó chậm rãi ngưng tụ…
Theo Hồn Lực không ngừng cung cấp và cô đọng, một hư ảnh Linh Hồn bắt đầu hình thành.

Đó là hư ảnh của một nam nhân diện mạo tà mị anh tuấn, ẩn hiện nét uy nghiêm khí phách, rất khó để miêu tả.

Chính là Lạc Nam.

Đây chính là Đế Cấp Cực Phẩm Bí Thuật – Phân Hồn, môn Bí Thuật mà Lạc Nam đạt được khi sử dụng Vòng Quay Danh Vọng thời điểm vừa gặp lại tam nữ Vương Y Vận, Diễm Hồng Liên và Băng Lam Tịch.

Phân Hồn giúp người thi triển dùng Hồn Lực để tạo ra một phân thân giống mình y như đúc, tuy nhiên chỉ tồn tại bên ngoài được một khoảng thời gian nhất định cho đến khi Hồn Lực tiêu hao sạch sẽ.

Đương nhiên, phân thân này chỉ có Linh Hồn, không có thân thể.

Ánh mắt lóe lên, Lạc Nam nhìn phân thân linh hồn của mình cười nói:
“Mau tiến vào!”
Trong ánh mắt bất ngờ của hai nữ Mộc Ái My, phân thân linh hồn của Lạc Nam chậm rãi dung nhập vào cơ thể có diện mạo Văn Lang vừa được đúc thành.

Thoáng chốc, Văn Lang đã thoải mái đứng lên.

Mặc dù là vậy, Văn Lang này vẫn là do Lạc Nam điều khiển, chỉ hoạt động được đến khi Linh Hồn bên trong được sử dụng hết.

“Vẫn còn chưa đủ đâu…” Văn Lang cất giọng cười nói.

Lạc Nam nhẹ gật đầu, động lấy ý niệm.

Từ trong Đan Điền của hắn, Ma Đỉnh phá không mà ra, sau đó chui vào cơ thể Văn Lang ngự trị.

ẦM!
Ma Lực bùng nổ, Văn Lang toàn thân có Ma Khí ngút trời, khí thế Đại Đế hoàn toàn không kém gì bản thể.

Bất quá chỉ với một mình Ma Đỉnh, e rằng mọi thứ còn chưa đủ cân bằng.

Lạc Nam vuốt cằm suy nghĩ, lại đem Độc Đỉnh và Lôi Đỉnh ném vào trong cơ thể Văn Lang.

Thật ra những Đại Đỉnh không hoàn toàn dung nhập trong người Văn Lang, trái lại chỉ xem Văn Lang như một cái túi da tạm thời ở lại nhằm che mắt người khác, quyền khống chế và điều khiển chúng nó đều phụ thuộc vào Lạc Nam.

Đương nhiên, Văn Lang cũng là Lạc Nam.

Lạc Nam nhất tâm nhị dụng, bất chợt hướng Văn Lang tung ra Bạo Tinh Quyền.


Ở phía đối diện, Văn Lang cũng được ba tôn Đại Đỉnh cung cấp lực lượng, tung ra Hắc Diện Ma Chưởng.

ẦM ẦM!
Không gian chấn động, khí thế ngút trời, Lạc Nam và Văn Lang cùng nhau lùi lại vài bước.

“Không tệ…tuy thể phách vẫn có phần thua kém ta, nhưng khung xương Thiên Ma Đế cũng đã phần nào bù đắp được!” Lạc Nam vuốt cằm mỉm cười.

Cảm thấy thử nghiệm như vậy đã đủ, hắn giải trừ Phân Thân Linh Hồn.

Cơ thể Văn Lang ngã xuống đất, các tôn Đại Đỉnh cũng bay ra, trở về đan điền của Lạc Nam.

Lạc Nam phất tay, thu Văn Lang vào trong Nhẫn Trữ Vật.

Như đã nói, Lạc Nam tu luyện Cấm Kỵ, hắn là tồn tại độc nhất vô nhị, không thể phân thân một cách chân chính như những tu sĩ khác.

Vì lẽ đó, hắn đã nghĩ ra phương pháp khác.

Đó là rèn đúc một thân thể xem như túi da, sau đó dùng Linh Hồn của mình điều khiển nó, lực lượng mà túi da này sử dụng thì do các Đại Đỉnh tạm trú ngụ bên trong cung cấp.

Bí Thuật Phân Hồn vừa lúc chính là điều kiện cần để phương pháp này trở nên hoàn thiện.

Hạn chế duy nhất có lẽ là Lạc Nam phải nhất tâm nhị dụng, điều khiển cái túi da này hoạt động, không thể giống như mấy nữ Thục Thục, Phi Phi…hay Lãnh Nguyệt Tâm và Lãnh Vận Du, mỗi người đều có lý trí độc lập.

“Ca ca, ngươi làm như thế để làm gì?” Mộc Linh Nhu tò mò cong môi hỏi.

“Nếu vũ trụ này muốn thấy Lạc Nam và Văn Lang phân ra thắng bại, vậy ta sẽ chiều lòng bọn hắn!”
Lạc Nam ánh mắt lóe lên, thần bí cười tà:
“Tiên Lạc – Ma Văn…trận chiến phân định ai là Vạn Cổ Đệ Nhất Yêu Nghiệt!”

Ma Giới phát sinh chấn động.

Song Tu Lâu, tưởng chừng chỉ là một thế lực căn cơ nông cạn do một vị Lâu Chủ thành lập, toàn bộ thế lực chỉ có một Thiên Ma Đế, ngày ngày dựa vào các Hoa Khôi biểu diễn tài hoa mà kiếm sống.

Nào ngờ nhất chiến kinh nhân, Song Tu Lâu bộc phát chiến lực và nội tình đáng sợ, hung hăng đem ý đồ đánh chiếm của Ma Đình và Ma Thương Thị đánh đến tan tác.

Bấy nhiêu đó đã đủ bất ngờ, nhưng những gì xảy ra song song mới là thứ khiến người khác khiếp đảm.

Nhân vật được xưng tụng là đệ nhất yêu nghiệt Ma giới – Văn Lang, dùng Song Tiễn bắn phá tam tòa Đế Cấp Cực Phẩm Đại Trận, lấy mạng Phó Thị Trưởng Ma Thương Thị.

Bị Đại Nguyên Lão, Nhị Nguyên Lão và Tam Nguyên Lão của Tru Tiên Điện vây công, kết quả áp đảo cả ba người, bằng vào thủ đoạn quỷ dị khó lường bắt sống Độc Tôn, ngay cả khi đích thân Tru Tiên Điện Chủ xuất thủ cũng không làm gì được hắn, nghênh ngang rời đi.

Chiến tích như vậy, quả thật là kinh thiên động địa.

Theo hiểu biết của nhiều người, ba vị Nguyên Lão của Tru Tiên Điện đủ sức quét sạch Ma Thương Thị và Ma Đình.

Vì thế mà việc Văn Lang có thể áp đảo ba đại nhân vật, thậm chí cấp tối đỉnh như Tru Tiên Điện Chủ cũng bất lực mang đến chấn động hơn xa việc Song Tu Lâu triển lộ sức mạnh.

Vừa mới không được bao lâu, đệ nhất yêu nghiệt bên phía Tiên Giới là Lạc Nam cũng có những chiến tích khủng khiếp, lật úp Đan Thần Tháp, chặn giết Tru Tiên Điện…

Thì hiện tại Văn Lang ở Ma Giới cũng chẳng chịu thua kém, đại triển thần uy.

Hai nhân vật, các chiến tích đủ để ghi tạc vào sử sách.

Thân phận cũng là khủng bố dị thường, một người là Thiếu Chủ của Côn Lôn Giới đang phát triển như diều gặp gió, một người khác là đồ đệ của Tiên Ma Công Chúa, dư nghiệt Tiên Ma Cung từng triển lộ nội tình khủng bố.

Một lần nữa toàn bộ vũ trụ dâng lên làn sóng dư luận, một chủ đề được vô số người đặt ra.

Lạc Nam và Văn Lang…ai là kẻ mạnh hơn?
Tiên Lạc – Ma Văn áp đảo toàn bộ thế hệ trẻ tuổi đương thời, ngay cả những Lâm Tích, Lạc Kỳ Nam, Quỷ Đỏ…đều trở nên ảm đạm thất sắc…thậm chí những cường giả đỉnh tiêm cũng cảm thấy kiêng kỵ hai nhân vật trẻ tuổi này.

Không biết bao nhiêu thiên chi kiêu tử ở cả Tiên Giới và Ma Giới xem bọn hắn là mục tiêu phấn đấu, là thần tượng.

Càng là như vậy, số người muốn thấy Lạc Nam và Văn Lang đại chiến càng nhiều hơn, xem ai mới là nhân vật đệ nhất.

Bất quá bọn hắn biết rằng điều này sợ rằng rất khó.

Bởi lẽ Lạc Nam và Văn Lang chưa từng có xung đột chính diện, chưa từng kết thù.

Côn Lôn Giới và Tiên Ma Cung cũng chẳng liên quan hay dính liếu gì đến nhau.


Song Tu Lâu.

“Hừ, đám người đáng ghét lại bắt đầu so sánh…Lạc Nam gì gì đó làm sao sánh bằng Thiếu Chủ của chúng ta?”
Phía sau đình viện, Dạ Ly bất mãn không ngừng, trong lòng nàng cảm thấy đem bất kỳ cái tên nào ra so với Thiếu Chủ của mình cũng là không xứng.

“Haha, nói thì nói như vậy…nhưng chiến tích của Lạc Nam cũng không thể xem thường được đâu!” U Cơ che miệng cười ẩn ý.

“Thiếu Phu Nhân sao có thể nói như vậy?” Đến lượt Duyên Duyên không phục, hai tay chống nạnh:
“Lạc Nam tuy rằng lợi hại, nhưng hắn là con ông cháu cha chính hiệu, có Côn Lôn Đế Thiên hùng hậu bồi dưỡng mà thôi!”
“Trong khi đó Thiếu Chủ của chúng ta là nhân vật thần bí mà ngay cả Chủ Nhân cũng không thể nắm bắt, lấy sức một mình giúp Song Tu Lâu trở nên hùng mạnh!”
“Chính xác nha!” Yêu Yêu gật đầu phụ họa:
“Một người được Thế Lực của mình bồi dưỡng, một người thì bồi dưỡng thế lực của mình! Rõ ràng Thiếu Chủ Văn Lang của chúng ta lợi hại hơn!”
U Cơ âm thầm bắt đắc dĩ.

Nếu như trước đó chỉ có một mình Dạ Ly sùng bái Lạc Nam, thì hiện tại sau những chuyện hắn làm…không chỉ toàn bộ Thất Đại Hoa Khôi, mà ngay cả Tổng Quản như Thủy Nguyệt cũng trở nên mê mẫn.

Không biết khi biết được sự thật, các nàng sẽ có cảm tưởng gì…
Mà lúc này, Thủy Nguyệt bỗng nhiên nhận được Truyền Âm Ngọc.

“Là Thiếu Chủ!” Chúng nữ biểu lộ thập phần vui vẻ.

Thủy Nguyệt kích động truyền lực vào Truyền Âm Ngọc, bên trong vang ra âm thanh nhu hòa của Lạc Nam:
“Nơi này không thể ở lâu, Thủy Nguyệt điều khiển Song Tu Lâu đừng nên kháng cự, ta mang các nàng rời đi!”
Trong vô số ánh mắt tò mò và nghị luận từ bên ngoài, Song Tu Lâu với kiến trúc khổng lồ đột ngột tan biến.

Bóc hơi giữa không khí!