Tiểu Thư Kiêu Ngạo Và Thiếu Gia Sát Gái

Chương 1580: 1580: Uy Nghi Sụp Đổ





ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM…
Thanh âm Đan Thần Tháp khổng lồ lật úp mà xuống chẳng khác nào từng đường búa tạ hung hăng nện vào tâm trí mỗi con người đang có mặt khiến bọn hắn như muốn nghẹt thở.

Từ cổ chí kim, Đan Thần Tháp vĩnh thế trường tồn với thời gian, trải qua biết bao nhiêu thời đại, trải qua quá nhiều thương hải tang điền, trải qua quá nhiều biến động trong lịch sử.

Long Chí Tôn đột phá phi thăng, trở thành nhân vật gần nhất đột phá giới hạn của vũ trụ.

Luân Hồi Thụ hàng thế khiến tất cả thiên kiêu và cường giả tranh giành, đánh nát Đế Thiên Tiên Ma Giới, tạo thành Tiên Ma Vực khỉ ho cò gáy.

Nghịch Long hàng thế, xém chút thống nhất Tiên Giới thành công, cuối cùng liên quân thất bại, người ngã ngựa đổ.

Tuế Nguyệt Nữ Đế rơi vào độc kế của Săn Ma Điện, buộc phải tự bạo, cuối cùng nhân họa đắc phúc, đúc thành Thời Không Thánh Thể.

Đại chiến Tiên Ma nhiều lần nổ ra…tạo thành các hiểm địa như Loạn Cổ Chiến Trường, Tiên Ma Mộ Địa.

Tiên Ma Cung thành lập, khiêu khích quy tắc của hai thế lực cự đầu là Tru Tiên Điện và Săn Ma Điện, nhận lấy kết quả hủy diệt.

Những sự kiện trọng đại mang tầm vóc vũ trụ này, Đan Thần Tháp đều lấy tư thái ngẩng cao đầu quan sát, tồn tại cho đến ngày hôm nay bất chấp vật đổi sao dời.

Ấy vậy mà lúc này đây, thánh địa trong mắt vô số Luyện Đan Sư đã bị một người thô bạo lật úp xuống.

Tuy Đan Thần Tháp chẳng khác nào một tiểu thế giới hoàn chỉnh, đẳng cấp của nó cực cao, dù bị lật úp thì cũng chẳng hư hỏng gì, những người sinh hoạt ở bên trong cũng chẳng bị thương hại hay ảnh hưởng đến tính mạng.

Nhưng mà…đây không thể nghi ngờ là một cái giá cực lớn, lớn hơn cả việc tổn thương hoặc đánh bại tất cả bọn hắn.

Nhục nhã…vô cùng nhục nhã…
Sỉ nhục…sỉ nhục không thể hình dung…
Đan Thần Tháp bị lật ngược xuống đất, cảnh tượng như toàn bộ Đan Thần Tháp đang cung kính bái lại Lạc Nam.

Tất cả tôn nghiêm, tất cả danh dự, tất cả niềm kiêu hãnh từ trước đến nay bị hủy hoại trong gang tấc.

Đây là vết nhơ không thể rột rửa, một vết nhơ mang tính lịch sử vô pháp xóa nhòa.

Dù Lạc Nam chết đi, người đời vẫn nhớ đến chiến tích lẫy lừng của hắn, hắn từng đem Đan Thần Tháp lật úp xuống đúng theo lời hắn từng nói.

Trái ngược điều đó…dù vô số năm sau Đan Thần Tháp có trở lại huy hoàng đến mức độ nào, sự kiện nó bị lật úp xuống đất cũng không thể xóa nhòa, bị ghi tạc vào sử sách, sự giẫm đạp lên tôn nghiêm đó như một tòa núi lớn bám trụ trên lưng tất cả thành viên gia nhập Đan Thần Tháp.

Chuyện lần này một khi lan truyền, tất cả uy vọng và danh dự gầy dựng vô số năm qua của Đan Thần Tháp e rằng mất sạch rồi.


Thân là những người có mặt ở hiện trường, tận mắt chứng kiến sự kiện kinh thiên động địa này diễn ra…thử hỏi có ai là không kích động?
Toàn trường tĩnh lặng đến lạ thường, nhưng âm thanh hít thở không thông đè nén như muốn xé tan lồng ngực lại không ngớt vang lên.

“PHỐC!”
Có tiếng phun máu truyền đến.

Thái Thượng Đan Đế chật vật đứng lên sau khi bị Côn Lôn Nữ Hoàng bất ngờ tập kích trấn xuống mặt đất.

Ngơ ngác nhìn thấy cơ ngơi vĩ đại mình nắm giữ trong tay bị kẻ thù lật úp xuống, thân thể hắn không rét mà run, toàn thân siết chặt dữ dội, nhịn không được máu huyết sôi trào, vừa lúc phun ra một ngụm máu tươi.

Sắc mặt trầm ổn như núi ngày thường của Thái Thượng Đan Đế đã trở nên vặn vẹo đến đáng sợ như lệ quỷ, hai mắt đỏ ngầu nhìn thẳng Lạc Nam như muốn ăn tươi nuốt sống, hắn ngửa đầu thét dài điên loạn:
“Lạc Nam, bổn tọa và ngươi thề bất lưỡng tập!”
“Lạc Nam, cả nhà ngươi chết không yên lành!” Dương Diệp đứng ở bên cạnh ngửa đầu rống to, hai mắt chảy xuống huyết hải thâm cừu.

Nếu như lúc này có thể dùng mạng của mình đổi lấy mạng Lạc Nam, Dương Diệp nguyện ý chết đi hàng trăm nghìn lần.

Cùng lúc đó, cố vô số ánh mắt căm hận từ các thành viên Đan Thần Tháp khóa chặt lấy Lạc Nam, đồng thời cũng có rất nhiều ánh mắt bất thiện từ bốn phương tám hướng ở Luyện Đan Đại Lục khóa chặt lấy hắn.

Đan Thần Tháp có địa vị như thần ở Luyện Đan Đại Lục, mà Lạc Nam lại dám làm nhục nó, đương nhiên sẽ bị đại đa số người ở nơi đây căm hận.

Bất quá sợ hãi thực lực khủng bố của Lạc Nam, những người này chỉ có thể nuốt giận vào lòng.

Bài học Bạch Đằng Hãm Quân Trận vây nhốt 11 vị Thiên Đế vẫn còn hiện diện trước mắt.

Mà đối với việc mình trở thành toàn trường công địch, Lạc Nam không thèm bận tâm chút nào, ngược lại đưa mắt nhìn Dương Diệp và Thái Thượng Đan Đế chậm rãi cười:
“Các ngươi dám mưu hại ta, các ngươi dám công khai khiêu khích ta, dám công khai khi dễ nữ nhân của ta và thế lực đồng minh với ta!”
“Các ngươi ỷ vào cái gì?”
“Còn không phải là ỷ vào danh tiếng và nội tình của Đan Thần Tháp hay sao?”
“Các ngươi cho rằng Đan Thần Tháp mạnh mẽ, các ngươi có quyền khi dễ người khác mà người khác không dám làm gì các ngươi?”
“Các ngươi tự tin thiên hạ này e ngại Đan Thần Tháp, không dám đối nghịch với Đan Thần Tháp nên tự tung tự tác?”
“Các ngươi sai rồi!”
“Ngày hôm nay…bổn Thiếu Chủ đã biến thứ các ngươi ỷ lại thành trò cười, lật úp nó xuống!”
Từng câu từng chữ vang vọng đất trời, thanh âm khí phách không gì tả nổi của Lạc Nam khiến vô số người trong lòng kịch chấn.

“Chưa hết đâu!” Lạc Nam gằn từng chữ một:
“Các ngươi vu oan giá họa Côn Lôn Giới hợp tác cùng Phiêu Miểu Tiên Cung muốn thâm nhập nội bộ Đan Thần Tháp thông qua việc thu giữ linh hồn bổn nguyên của người Phí Gia và Liêm Gia sao?”
“Buồn cười!”

“Đan Thần Tháp trong mắt bổn Thiếu Chủ chẳng là cái thá gì cả, hà cớ gì ta phải tốn công tốn sức như vậy chỉ để xâm nhập nội bộ của các ngươi?”
Toàn trường chính thức động dung.

Đúng vậy…nếu là trước đây khi Lạc Nam nói ra lời này, đại đa số người sẽ bĩu môi xem thường, cho rằng tên này là ếch ngồi đáy giếng, không biết tự lượng sức mình.

Nhưng lúc này đây, khi chứng kiến sự khủng bố của Lạc Nam và Côn Lôn Giới…toàn trường không ai dám cười, cũng chẳng ai dám hoài nghi lời nói của hắn.

Côn Lôn Giới đã hùng mạnh như vậy rồi, Lạc Nam cần gì phải tốn công tốn sức nghĩ kế xâm nhập nội bộ của thế lực khác nữa?
Vậy chẳng lẽ…thật sự là Thái Thượng Đan Đế và Dương Diệp vu oan cho hắn? tất cả những gì mà khối Lưu Ảnh Ngọc trước đó phát ra là sự thật?
Thấy biểu hiện do dự của nhiều người, Lạc Nam âm thầm nở nụ cười, đây chính là điều hắn muốn.

Mặc dù không mấy để tâm nhưng danh dự quả thật là thứ rất quan trọng.

Hắn muốn toàn trường biết nguyên nhân hắn đánh Đan Thần Tháp không phải lỗi do hắn, chỉ vậy là đủ rồi.

Côn Lôn Giới đang trên đà phát triển, cũng không thể để các thế lực khác hiểu lầm thành loại chủ động gây sự được.


“Lạc Nam, ân có đầu nợ có chủ!” Dương Diệp đỏ mặt tím tai rống giận:
“Là do bổn Đan Tử có thù với ngươi, vì sao ngươi lại sỉ nhục toàn bộ Đan Thần Tháp? Ngươi là loại tiểu nhân ân oán không phân minh!”
Lạc Nam nhún vai mỉm cười:
“Như bổn Thiếu Chủ đã nói, cũng vì Đan Thần Tháp làm chỗ dựa cho nên ngươi mới phách lối như vậy, lần này ta đem Đan Thần Tháp lật úp để xem ngày sau ngươi còn dám dựa vào nó không xem ai ra gì hay không?”
Dương Diệp gân xanh nổi đầy mặt, hận ý khiến hắn rít lên từng tiếng như lời mời gọi từ địa ngục:
“Lạc Nam, có dám cùng bổn Đan Tử tỷ thí Luyện Đan, dùng mạng để đánh cược hay không?”
Dương Diệp quyết tâm dùng mạng của mình cược lấy mạng Lạc Nam qua cuộc tỷ thí, hắn không tin một kẻ quái thai có chiến lực khủng bố như Lạc Nam sẽ còn tinh lực giành cho Luyện Đan nữa.

Trái ngược với đó, thời gian qua Dương Diệp điên cuồng tập luyện để trở thành một vị Luyện Đan Sư cao cấp, ngay cả Thái Thượng Đan Đế cũng tán thưởng hắn không ngớt lời.

Dương Diệp hoàn toàn tự tin mình có thể dùng lĩnh vực kiêu ngạo để đánh bại Lạc Nam một cách triệt để.

Đáng tiếc, Lạc Nam lại là lắc đầu xem thường:
“Chút trò trẻ con cũng dám lấy ra lừa ta? định câu giờ để đồng minh viện trợ à? Mục đích lần này đã thành…bổn thiếu chủ không chơi cùng các ngươi nữa!”
Nói xong, Lạc Nam phất tay cao giọng:
“Đan Thần Tháp đã lật, chúng ta khải hoàn trở về!”
Nghe Lạc Nam phân phó, tất cả thành viên Phiêu Miểu Tiên Cung cũng như các nữ nhân đồng loạt gật đầu.

Các nàng cũng hiểu mặc dù tạm thời chúng cường giả Đan Thần Tháp không làm gì được mình, nhưng đồng thời các nàng cũng khó giết hết bọn chúng.


Một khi tử chiến đến cùng tổn thất cũng sẽ cực kỳ thảm trọng.

Chúng nữ nhìn nhau ăn ý, toàn diện kết hợp đánh ra một kích đẩy lùi địch nhân, sau đó lao về phía Thông Đạo Không Gian rút đi.

“Mau ngăn cản bọn chúng!” Sắc mặt Thái Thượng Đan Đế kịch biến.

Hắn vẫn đang chờ đợi đồng minh của mình sắp giáng lâm, làm sao có thể trơ mắt nhìn đối thủ đào tẩu như vậy?
Nếu thật sự để phe cánh Lạc Nam bình an vô sự thoát khốn, ngày sau Đan Thần Tháp sẽ trở thành trò cười lớn nhất vũ trụ.

Đáng tiếc, khi thực lực song phương không chênh lệch quá lớn…dù dừng lại đánh nhau cũng rất khó lấy mạng đối thủ thì làm sao có thể ngăn cản đối thủ muốn rút đi được chữ?
Lần lượt, thân ảnh của từng người tiến vào trong đường hầm không gian, Bá Vũ Điện của Lạc Nam được chín con Kim Cương Thiên Long dạo khắp chiến trường, đem tất cả những nữ nhân có tốc độ không cao thu lấy.

Đình Manh Manh đang đánh hăng say bị Lạc Nam chụp lấy ném lên Bá Vũ Điện cũng chỉ có thể kháng nghị kêu oa oa…
Thấy người rút lui ngày càng nhiều, viền mắt Thái Thượng Đan Đế đỏ ngầu, trong lòng tràn đầy cầu khẩn truyền âm cho một tồn tại thần bí:
“Tam Muội Chân Hỏa, xin ban cho ta lực lượng tiêu diệt kẻ thù!”
“Không thể…” Một thanh âm hư vô mờ mịt chậm rãi đáp lại: “Nguyên tắc của ta vẫn không thay đổi, một khi Đan Thần Tháp chưa lâm vào nguy cơ diệt vong, ta sẽ không xuất chiến!”
“Hơn nữa giao ước ban đầu, lực lượng của ta cho ngươi mượn sử dụng chỉ để Luyện Đan, không thể lạm dụng vào chiến đấu được!”
“Khốn kiếp!” Thái Thượng Đan Đế điên cuồng rống lên: “Nhưng bọn hắn sỉ nhục Đan Thần Tháp chúng ta!”
“Có nhân ắt có quả!”
Thanh âm hư vô mờ mịt thở dài: “Thái Thượng a Thái Thượng…sống từng tuổi này rồi, ngươi còn chưa hiểu đạo lý đó sao?”
“Lần này xem như một bài học quý giá, để ngươi hiểu rằng Đan Thần Tháp chưa phải vô địch thiên hạ!”
Nghe đáp như vậy, Thái Thượng Đan Đế trong mắt lóe lên một tia oán độc rồi dập tắt, chỉ có thể ảo não thở dài vô cùng không cam tâm.

“Dịch Chuyển Không Gian!”
Bảo Kiều huy động Không Gian Tổ Phù, đem một số người bị thương trong đại chiến kéo trở về đường hầm.

Lạc Nam cùng các tôn Thần Tướng và chín con Kim Cương Thiên Long phía sau đoạn hậu, che chắn tất cả địch nhân dám xông lên, bảo vệ đường hầm cho tất cả người của mình rút lui.

Kể cả Phiêu Miểu Tiên Cung cũng vào đường hầm không gian trở về Côn Lôn Giới.

Lần này xem ra Nữ Hoàng phải bỏ ra không ít tuổi thọ, bởi vì đường hầm không gian là do nàng dùng Kim Khẩu Ngọc Ngôn thi triển, hơn nữa còn duy trì trong thời gian dài.

Bảo Kiều tuy có Không Gian Tổ Phù, nhưng tu vi của nàng ấy chưa đủ để gánh vác nhiều cường giả thông qua Đường Hầm Không Gian như thế.

Đám Hộ Pháp cùng Trưởng Lão của Đan Thần Tháp cũng kiêng dè không muốn đánh nữa sau trận chiến vừa rồi, chỉ có thể ra vẻ uy hiếp một chút, trừng mắt nhìn địch nhân rút lui.

“Hahaha, nếu muốn trả thù cứ việc đến Côn Lôn tìm bổn Thiếu Chủ! Hy vọng các ngươi dám đánh thẳng vào như cách ta từng làm!”
Lạc Nam cất tiếng cười dài, ra hiệu cho các Thần Tướng toàn diện tự bạo.

ĐÙNG!
Như pháo hoa bao trùm toàn bộ Luyện Đan Đại Lục, toàn bộ thế giới hư hại nặng nề, nó đã gánh chịu quá nhiều đợt oanh tạc và tàn phá.

Bá Lực che phủ tầm mắt của tất cả…

Mãi đến khi Bá Lực mất đi, đường hầm không gian đã khép lại từ bao giờ, ngay cả một tia khí tức lạ lẫm cũng chẳng có…nói gì đến Lạc Nam và Bá Vũ Điện?
“AAAAAAAAAAAAAA”
Phẫn nộ vang thấu trời xanh, Thái Thượng Đan Đế đầy bất lực và không cam lòng ngửa đầu gầm thét.

Lạc Nam rời đi, Đan Thấn Tháp không còn cảm nhận được khí tức áp bách của Xích Tà Kích âm thầm phát ra cảnh cáo khiến nó hoảng sợ, nó nhanh chóng trở về trạng thái ban đầu, đỉnh tháp đang cắm dưới lòng đất lật ngược trở lại xuyên qua mây xanh, trở lại dáng vẻ uy nghiêm sừng sững.

Nhưng mặc kệ uy nghiêm thế nào, khi nhìn vào hình dạng lúc này của Đan Thần Tháp, ánh mắt của toàn bộ Luyện Đan Đại Lục trở nên quỷ dị vô cùng, không còn quá nhiều sự sùng kính và ngưỡng vọng như trước nữa.

Có lẽ, cả đời của bọn hắn cũng không quên được hình tượng nó bị người khác lật úp xuống, giẫm đạp tôn nghiêm.

“Chúng ta không cam tâm!”
Vô cùng đột ngột, có ba tên Địa Hộ Pháp rống giận lao vọt ra.

Bọn hắn sắc mặt đỏ bừng như máu vì phẫn nộ, Hồn Lực luân chuyển…
Toàn trường lập tức giật mình, bọn hắn nhận ra ba vị Địa Hộ Pháp này là ba nhân vật hiếm hoi tinh thông Nguyền Rủa Thuật của Đan Thần Tháp.

Chỉ thấy ba người đồng tâm hiệp lực lấy ra một pho tượng đất cắm xuống giữa chiến trường, đem tượng đất khắc họa hành bộ dạng của Lạc Nam, còn cẩn thận viết tên của hắn lên mặt và thân pho tượng.

Sau đó, cả ba đồng tâm hiệp lực kết ấn, miệng niệm lời nguyền oán hận, nghiến răng nghiến lợi, thanh âm u ám như đến từ địa ngục:
“Chúng ta nguyện ý dùng một nửa tu vi, một nửa tuổi thọ để đánh đổi, nguyền rủa Lạc Nam mỗi ngày đều phải mất đi một người thân, chịu đựng đau đớn tột cùng!”
BÙM! BÙM! BÙM!
Thanh âm vừa dứt, trong ánh mắt kinh hoàng của toàn bộ người quan sát, ba tiếng nổ thê lương kèm theo vô số máu tươi và thịt vụn văng tung tóe.

Một số người không nhịn nổi cảnh tượng thê thảm cảm thấy buồn nôn.

“Làm sao có thể?” Thái Thượng Đan Đế ánh mắt co rụt lại.

Ba vị Địa Hộ Pháp nổ tung thành máu thịt, ngay cả linh hồn cũng triệt để bị nghiền nát…
RĂNG RẮC…
Pho tượng đất Lạc Nam nứt ra, sau đó ầm ầm sụp đổ.

Hiển nhiên chẳng những Nguyền Rủa vô hiệu, mà ba nhân vật thi triển Nguyền Rủa cũng bị phản phệ thảm trọng.

Điều này vô thức khiến Thái Thượng Đan Đế nhớ đến một sự kiện gần đây ở Thiên Đình.

Ánh mắt hắn lóe lên một tia nguy hiểm.

Ngay lúc này, Thái Thượng Đan Đế cảm thấy trong lòng run lên, hắn vội vàng thi triển thân pháp biến mất dạng, tìm một nơi vắng vẻ lấy ra một kiện đồ vật.

Đó là một khối Truyền Âm Ngọc màu đen cực kỳ âm tà.

Vội vàng đem lực lượng truyền vào, Thái Thượng Đan Đế giọng điệu trở nên nể trọng:
“Đại nhân…tìm lão phu có việc?”