Tiểu Thư Kiêu Ngạo Và Thiếu Gia Sát Gái

Chương 138: Điều Tra Rõ Ràng





Lâm Tuyết dìu Hách Kiến đứng lên.

Hắn là vị hôn phu của cô, trông thấy hắn bị đánh, trong lòng cô sao có thể thoải mái được.

Lâm Tuyết và Tôn Đại Thánh quả đúng là “người quen cũ”.

Một người là đại ca xã hội to nhất thành phố Đại Phong, một người là hoa khôi cục cảnh sát.

Hai người từng chạm mặt rất nhiều lần.
Tôn Đại Thánh ở thành phố Đại Phong này tương đương với hoàng đế vùng bản địa.

Trừ phi hắn phạm phải tội lớn bằng trời, bằng không Lâm Tuyết thật sự không bắt được hắn.
Tôn Đại Thánh hung hăng nhổ ngụm nước miếng: “Mẹ kiếp, cái thứ ngứa đòn.” Nói xong bèn đi qua một bên.

Hách Kiến khóc không ra nước mắt, mẹ kiếp, một quyền vừa rồi của Tôn Đại Thánh quá độc ác, đầu của hắn bây giờ vẫn còn choáng váng.

Có điều cho dù trong lòng có chút không phục, hắn cũng không dám nói ra.
Thấy Tôn Đại Thánh dừng tay, Lâm Tuyết âm thầm thở phào.

Sau đó bèn kéo Lăng Thành đi tới một góc.

“Ấy ấy, cô kéo tôi làm gì?” Lăng Thành lầm bầm một câu.

Trong nháy mắt, hai người đã đi ra rất xa.

Lúc này Lâm Tuyết mới dừng lại, cắn môi thấp giọng nói: “Anh trai tốt, tôi muốn nhờ anh một việc.” “Chuyện gì vậy?” Cái cô Lâm Tuyết này, lúc có chuyện cần nhờ vả hắn thì gọi hắn là anh trai tốt, lúc không có chuyện gì thì mở miệng là em trai ngoan.
Lâm Tuyết khẽ nói: “Chuyện là...!Trên người anh còn Thần Tiên Đan không? Lại cho tôi một viên nữa có được không?” Gì? Lại muốn đòi Thần Tiên Đan? Lần trước đưa Thần Tiên Đan cho cái tên Hách Kiến, tên này còn hùng hổ dọa người.

Vừa nhớ tới chuyện này đã thấy cmn đau đầu!

Nói thầm trong lòng, Lăng Thành cười xòa: “Trên người tôi không có, hôm khác rồi tính sau.” Quả thực là không có, hôm qua hai viên cuối cùng đã cho Tôn Đại Thánh và ông nội hắn mất rồi.
Lâm Tuyết cắn chặt môi, ngữ khí mềm nhẹ khẩn cầu: “Anh trai tốt, xin anh mà, anh nhất định phải giúp tôi đó.” Một tuần nữa Phái Nga Mi sẽ tổ chức hội nghị sư môn tại thành phố Đại Phong.

Tham gia hội nghị này có một trưởng lão có quan hệ rất tốt với Lâm Tuyết, tên là Tô Uyển.
Tô Uyển hơn 30 tuổi, rất có thiên phú, là trưởng lão trẻ tuổi nhất của Phái Nga Mi, cũng là trưởng lão xinh đẹp nhất.

Cô vẫn luôn kẹt tại cảnh giới Võ Tướng tầng năm.

Cho nên thừa dịp sư môn hội nghị lần này, Lâm Tuyết muốn tặng cô một món quà.

Nếu như có thể tặng cô ấy một viên Thần Tiên Đan, cô ấy chắc chắn sẽ vô cùng vui vẻ!
Đúng lúc này, từ cửa chính học viện có một nhân viên bảo an đi ra, cầm loa hô lớn: “Các vị học viên, các vị học viên! Lớp học đã phân xong, tất cả mọi người nhanh chóng vào trong học viện, tìm lớp học của mình.”
Vừa nói xong, mấy chục nghìn người đang tập trung tại cửa ra vào của học viện bèn tràn vào như thủy triều, từ xa nhìn lại cảnh tượng hết sức hùng vĩ.

Trên mặt mỗi người đều tràn đầy hưng phấn và kích động.

Chỉ cần gia nhập Học Viện Thượng Võ, tương lai chắc chắn sẽ không lường được.
Đờ mờ! Bọn họ vào trường rồi! Lăng Thành chạy nhanh về: “Được rồi được rồi, chuyện Thần Tiên Đan ngày mai lại nói.

Tôi vào trường trước đã.” “Anh trai tốt, anh tuyệt đối đừng quên đó, ngày mai tôi lại liên hệ với anh!” Lâm Tuyết đứng ở nơi đó, nhẹ giọng hô lên.

Tân sinh viên của Học Viện Thượng Võ có khoảng mấy chục nghìn người, phân thành mấy trăm lớp.

Lớp mười sáu năm nhất của Lăng Thành nằm ngay tại lầu 3 của tòa giảng đường.
Thời điểm đến lớp học, trong phòng học đã ngồi kín người, mỗi một học sinh đều vô cùng hưng phấn, không ngừng thảo luận, hò hét loạn cào cào.

Người không biết còn tưởng rằng vừa đi vào chợ bán thức ăn.

Có điều cũng khó trách, thành công tiến vào Học Viện Thượng Võ, chuyện này có thể không hưng phấn hay sao.

Vừa đi đến cửa đã nghe thấy Tôn Đại Thánh hô to một tiếng: “Thành Tử, tới đây tới đây, ngồi chỗ này.” Tôn Đại Thánh ngồi ở hàng ghế giữa phòng, cười hì hì vẫy vẫy tay.

Lăng Thành cười cười, đi thẳng qua đó.
Lúc gần đến nơi, Lăng Thành bỗng thấy kinh ngạc, hắn bị một bóng dáng yểu điệu lạnh lùng hấp dẫn.

Đằng trước bàn của Tôn Đại Thánh, một cô gái tuyệt phẩm, lạnh lùng như núi băng đang ngồi ở đó.

Chính là Nạp Lan Hân Nhiên.
So với không khí náo nhiệt xung quanh, Nạp Lan Hân Nhiên rất yên tĩnh, loại yên tĩnh ngăn cách người khác cả tỉ mét.

Khí chất trên người cô đủ để tất cả đàn ông say cô như điếu đổ.

Đẹp.

Quá đẹp.

Vẻ đẹp giống như được thiên nhiên chạm trổ hoa văn, trắng nõn mặn mà như hoa phù dung trong làn nước trong.
Không nghĩ tới trong lớp lại có nữ sinh đẹp như vậy.

Lăng Thành nhịn không được nhìn thật chăm chú, cười híp mắt thấp giọng nói: “Được đó nha Đại Thánh, vị trí này chọn khéo ghê, ngồi ngay phía sau người đẹp, ha ha ha!” Gương mặt Tôn Đại Thánh đầy đắc ý, cười nói: “Đó là tất nhiên, vị trí tốt như vậy đương nhiên chỉ có hai huynh đệ chúng ta có thể ngồi thôi.”
Đang nói, một trận tiếng giày cao gót truyền đến, chỉ thấy một người phụ nữ đẹp mặc đồng phục đi thẳng tới bục giảng.

Người phụ nữ này chừng ba mươi tuổi, dáng người rất đẹp, đồng phục bó sát phô bày ra đường cong hút mắt, có điều trên mặt cô ta lại hiện lên vài phần uy nghiêm.
“Trật tự.”Lời nói vừa dứt, trong lớp bèn yên tĩnh lại.

Ánh mắt cô ta đảo quanh một vòng: “Tôi tên là Kỷ Vân, là trưởng lão Phái Tiêu Dao, đồng thời cũng là chủ nhiệm lớp của các bạn.”
Oa.


Lời nói vừa dứt, trong lớp bắt đầu xôn xao hẳn lên.

Trong lòng không ít nam sinh nhất thời trở nên sôi trào.

Vận may của bọn hắn tốt ghê, chẳng những chung một lớp với Nạp Lan Hân Nhiên, còn có một giáo viên xinh đẹp như vậy làm chủ nhiệm, quả thực là quá hạnh phúc, ha ha!
“Cô ơi, cô xinh đẹp như vậy, cô có bạn trai chưa thế?” Đúng lúc này, từ hàng ghế phía sau truyền đến một giọng nói.

Lập tức, không ít nam sinh đều rối rít phụ họa.

Phần lớn đều là con nhà giàu, bọn họ ngày bình thường đều đã quen thói ngang ngược, nhìn thấy người đẹp bèn không nhịn được mà mở miệng trêu chọc.
Mà tên vừa nói chuyện kia tên là Đặng Quang, nhà hắn mở một chuỗi siêu thị ở thành phố Đại Phong, cũng coi như là một tên nhà giàu đời hai.
Trên bục giảng, Kỷ Vân nhẹ nhàng nâng tay lên, chỉ vào Đặng Quang lạnh lùng nói: “Cậu, đứng lên cho tôi.” Đặng Quang cười hì hì đứng lên, còn chưa biết chính mình sắp gặp phải tai vạ, bộ dáng cà lơ phất phơ.
Kỷ Vân cầm tài liệu giảng dạy trong tay, đi thẳng qua chỗ hắn, đến trước mặt tên Đặng Quang kia, ngữ khí lạnh lùng: “Trước kia cậu chưa từng đi học à? Không biết tôn kính giáo viên là gì à?” Bên trong giọng nói lộ ra sự uy nghiêm.
Thấy được ánh mắt đó của Kỷ Vân, Đặng Quang lập tức có chút căng thẳng: “Tôi...” Bốp.

Không đợi hắn nói xong, Kỷ Vân giơ tập tài liệu trong tay lên, đánh vào đầu hắn! Cmn, tiếng vang lớn này khiến cho tất cả mọi người run lên.

Lực đạo này cũng không nhỏ đâu, Đặng Quang có cảm giác đầu mình bị đánh nổ.
Kỷ Vân lạnh lùng nói: “Sau này bớt cười đùa tí tửng đi, nghe rõ chưa?” Lời nói vừa dứt, Kỷ Vân dồn khí vào đan điền, một luồng nội lực cường đại dao động, trong nháy mắt bộc phát ra!
Cái gì? Võ Hầu tầng một? Cảm nhận được thực lực của cô, lớp học nhất thời lặng ngắt như tờ! Tất cả mọi người đều ngừng thở, thở mạnh một cái cũng không dám! Đặng Quang cũng hoàn toàn choáng váng, đứng ở nơi đó mồ hôi lạnh tràn trề!
Hắn là thiếu gia nhà giàu, bình thường đã quen đi ghẹo gái, đã bao giờ gặp phải loại tình huống này đâu? Cái cô Kỷ Vân này là Võ Hầu tầng một? Loại thực lực này, chỉ cần một ngón tay cũng có thể hành hắn ra bã.
Ực.

Lúc này Lăng Thành cũng âm thầm nuốt nước miếng.

Hắn coi như đã nhìn ra, hiệu trưởng trường học này cũng là cao thủ trong cao thủ.

Mẹ kiếp, thế thì hắn trộm đồ kiểu gì? Bị bắt lại chả phải là sẽ bị đánh chết à? Trong lòng suy nghĩ vậy, mặt mũi Lăng Thành đầy đau khổ, khóc không ra nước mắt.
“Cậu, cút ra ngoài cửa lớp đứng.” Kỷ Vân lạnh lùng mở miệng.

Đặng Quang nào dám ho he gì, che lấy cục u trên đầu, ngoan ngoãn đi ra đứng ở ngoài cửa.

Lúc này, cả đám học viên trong lớp đều đàng hoàng, cô giáo nghiêm nghị như vậy, ai cũng không dám đưa đầu vào trước họng súng.

Kỷ Vân nhấc giày cao gót trở về bục giảng, hai mắt nhìn xung quanh một vòng, lạnh lùng nói: “Còn có một việc nữa.

Vừa rồi trước cổng trường có mấy người đánh nhau, là ai thì đứng lên hết cho tôi.” Lời nói vừa dứt, trong phòng học hoàn toàn yên tĩnh.

Không ít người len lén liếc về phía Tôn Đại Thánh.

Lúc trước ở cổng học viện, chuyện Tôn Đại Thánh giáo huấn Hách Kiến đã bị không ít người thấy được.
Tôn Đại Thánh gương mặt thản nhiên, lúc này chỉ có đồ đần mới đứng lên thừa nhận.

“Dám làm mà không dám nhận à?” Kỷ Vân cười lạnh một tiếng, duỗi ngón tay chỉ vào Lăng Thành và Tôn Đại Thánh: “Hai người các cậu cho là không thừa nhận thì tôi sẽ không biết là các cậu hay sao? Đứng lên.”
Mẹ kiếp, vẫn không thoát được.

Tôn Đại Thánh buồn bực lầm bầm một tiếng, bộ dáng kiểu sao cũng được, lười biếng đứng lên.

Lăng Thành cũng đứng lên theo.
“Cậu tên là Tôn Đại Thánh, đúng không?” Đúng lúc này, Kỷ Vân chậm rãi mở miệng nói: “Tôn Gia các cậu tại thành phố Đại Phong coi như là có thực lực, ông nội cậu là Tôn Diệu, mấy chục năm trước dựa vào một đôi quyền cước mà lập nghiệp từ bến cảng Đại Phong, chậm rãi xây dựng nên đế chế Tôn Gia hôm nay.

Tôi nói không sai chứ.

Mấy năm nay, Tôn Gia các cậu hoành hành ngang ngược ở thành phố Đại Phong, lũng đoạn một nửa thế lực ở thành phố này, không ai dám trêu chọc, đúng không?”
Oa! Cô Kỷ điều tra rõ ràng như vậy? Trong nháy mắt, không ít người trong phòng học nhịn không được hít một hơi lạnh, sắc mặt từng người đều vô cùng kinh hoảng.

Tôn Đại Thánh cũng choáng váng, ngơ ngác nhìn Kỷ Vân.

Cô ta...!Sao cô ta lại hiểu rõ hoàn cảnh của hắn như vậy?
Lúc mọi người còn đang kinh ngạc, Kỷ Vân lại chậm rãi nói: “Tôi nói cho mấy cậu biết, trước khi các cậu nhập học, học viện đã điều tra rõ ràng bối cảnh gia đình của mấy cậu rồi.” “Trong tay mỗi một giáo viên chủ nhiệm đều có một bản tư liệu cặn kẽ của học sinh.

Cho nên tôi nói cho các cậu biết, mặc kệ các cậu ở nhà lợi hại như nào, ở nơi này cũng phải ngoan ngoãn cho tôi!”
Lúc này, ánh mắt Kỷ Vân rơi vào trên người Lăng Thành: “Cậu! Lăng Thành, con rể ở rể của Tống Gia thành phố Đại Phong, ở rể Tống Gia 3 năm, không có một chút địa vị nào, ba mẹ vẫn luôn ở vùng nông thôn, đúng không?”
Ha ha.

Lời nói vừa dứt, trong lớp lập tức vang lên một trận cười vang!