Tiểu Thư Kiêu Ngạo Và Thiếu Gia Sát Gái

Chương 1161: 1161: Các Phương Chiến Trường





“Đó là Địa Hoàng Ảo Cảnh?”
Bên ngoài đại điện, một vị Địa Ma Đế gầm thét lên.

Bởi vì hắn chứng kiến đồ nhi của mình bị một mỹ nhân chân dài miên mang thi triển Ảo Cảnh nhốt vào bên trong đó, không có biện pháp thoát nạn.

Hơn nữa đây còn là một trong những Ảo Cảnh khó chịu nhất được ghi chép trong lịch sử.

Địa Hoàng Ảo Cảnh của Địa Hoàng Thánh Địa là Đế Cấp Thượng Phẩm Trận Pháp, người tiến vào trong Ảo Cảnh, linh hồn sẽ bị gắn kết cùng hạch tâm của ảo cảnh, cảnh còn người còn, cảnh mất người mất.

Muốn ảo cảnh sụp đổ chỉ còn cách tự bạo linh hồn mà thôi.

“Đáng kinh tởm, nữ nhân tên Địa Ngọc Huyền kia quá mức kinh tởm!” Địa Ma Đế giọng điệu oán độc truyền vào tai tất cả mọi người: “Vậy mà âm hiểm như thế…”
“Haha, thua không nổi thì đừng có tham gia!” Không ít Tiên Đế lên tiếng cười nhạo.

Việc có Đế Tử của Ma giới ăn thua thiệt lớn như vậy khiến Tiên giới bọn hắn cảm thấy hả hê.

Thiếu Đế Chi Chiến thực chất còn quyết định tương lai của Tiên giới và Ma giới.

Ví dụ như thiên tài của Tiên giới tổn thất nhiều hơn Ma giới, vậy thế hệ sau này chắc chắn Tiên giới sẽ lép vế so với Ma giới và ngược lại.

Vì lẽ đó, đôi bên đều hận không thể tiêu hao càng nhiều Thiên Tài của đối phương càng tốt.

Lúc này bên trong Địa Hoàng Ảo Cảnh, vị Đế Tử Ma Giới kia đang điên cuồng thi triển các loại thủ đoạn, các loại công kích mạnh mẽ để phá tan ảo cảnh.

Đáng tiếc, mọi cố gắng của hắn đều trở nên vô vọng…
Đối diện với hắn là bốn phía thiên địa tĩnh lặng đến đáng sợ, không có bất kỳ ai lên tiếng đáp lại.

Hắn nhận ra Ảo Cảnh này thật sự tà môn, mỗi lần Ảo Cảnh bị hắn công kích, hắn lại cảm thấy linh hồn của mình đau nhứt dữ dội.

Dần dần, tên Đế Tử bắt đầu sợ hãi, tâm lý cũng trở nên bất ổn.

Trong lúc tuyệt vọng nhất, thân ảnh mỹ miều của Địa Ngọc Huyền lại bước vào Địa Hoàng Ảo Cảnh.

“Tiện nhân, ngươi đi chết!” Đế Tử Ma Giới hai mắt long lên sòng sọc, mang theo vô tận hận ý lao về phía nàng.

Đáng tiếc, hắn đã dốc gần như toàn bộ lực lượng để phá Ảo Cảnh, lúc này suy yếu vô cùng, làm sao là đối thủ của Bán Đế như Địa Ngọc Huyền?
Không tốn quá nhiều sức lực, nàng thản nhiên đem tên này làm thịt…
Địa Hoàng Ảo Cảnh giải trừ, Địa Ngọc Huyền gọi Tinh Không Thú đến, muốn kỵ lên nó rời đi…
Bí Pháp khống chế Tinh Không Thú đã được Âu Dương Thương Lan phổ biến tại Làng Nhất Thế, chúng nữ tùy thời đều có thể bắt làm vật cưỡi để tiết kiệm thời gian.


ẦM!
Chỉ là ngay tại lúc này, mặt đất điên cuồng chấn động, hóa thành khe nứt sâu đến vô tận, tuôn ra lực hút dữ dội bao phủ lấy Địa Ngọc Huyền.

“Hừ!” Địa Ngọc Huyền yêu kiều hừ lạnh, chân dài đạp lên Tinh Không Thú lấy đà nhảy lên.

Con Tinh Không Thú xấu số bị sức hút dưới lòng đất kéo vào, sau đó khe nứt dữ tợn khép lại đem nó nghiền thành mảnh nhỏ.

“Đại Địa Phá Thiên Trụ!” Địa Ngọc Huyền hai tay kết ấn, Bán Đế Thổ Lực nhanh chóng điều động, truyền thẳng xuống mặt đất.

ẦM!
Theo ý niệm của Địa Ngọc Huyền, một trụ Đất khổng lồ với đỉnh chớp sắt nhọn ẩn chứa sát cơ dày đặc từ lòng đất trồi lên xuyên thủng thiên không, oanh tạc vào một thân ảnh.

Đối diện với đòn phản kích của Địa Ngọc Huyền, thân ảnh trên không trung cười nhạt, thô bạo tung quyền, ẩn chứa đại địa chi lực dũng mãnh.

OÀNH!
Đại Địa Phá Thiên Trụ nát bấy trước một quyền kinh khủng, không gian vỡ tan, sương mù tan rã…
Từ bên trong vụ va chạm, một thân ảnh ưu nhã xuất trần bước ra, hai mắt hừng hực chiến ý nhìn lấy Địa Ngọc Huyền.

Áo dài thiên thanh ôm lấy cơ thể, làn da trắng như mỡ đông, dáng người thon dài uyển chuyển, bộ ngực đầy đặn tròn trịa kiêu hãnh, tóc dài xanh lam búi cao, chân mày nhướn lên tự tin, ngũ quan tinh xảo tuyệt luân pha lẫn khí chất thành thục và kiên cường.

Mà khi nhìn thấy diện mạo của nữ nhân này, Địa Ngọc Huyền toàn thân chấn động cực mạnh, ánh mắt co rụt dữ dội.

Ở bên ngoài đại điện xem qua màn ảnh, Độc Cô Ngạo Tuyết, Đình Manh Manh, Vân Tu Hoa, Thục Phi chúng nữ cũng đứng bật người dậy, không dám tin thốt lên:
“Lạc Yên?!”

“Địa Ngọc Huyền của Làng Nhất Thế đúng chứ?” Nữ nhân ung dung mỉm cười.

“Ngươi đến là vì hắn?” Địa Ngọc Huyền giọng điệu hơi run rẩy, nhưng khí thế không hề thua kém.

Đối với dung mạo của nữ nhân trước mặt này, Địa Ngọc Huyền quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn được nữa…
Bởi vì nam nhân của nàng từng trong khoảng thời gian rất dài mang theo dung mạo của nữ nhân này chạy khắp nơi…
Điều này cũng trực tiếp chứng minh mối quan hệ mật thiết của đôi nam nữ, đồng thời cũng cho thấy địa vị của nữ nhân trước mặt này đạt đến mức nào trong lòng nam nhân.

Trong đầu Địa Ngọc Huyền chỉ còn lại duy nhất một ý niệm…
Gặp phải bà cả rồi…
“Yên Nhược Tuyết!” Địa Ngọc Huyền cắn răng thốt ra ba chữ.

“Tham gia Thiếu Đế Chi Chiến với thân phận Đế Nữ của Thủy Hoang Chiến Tộc!” Nữ nhân cười rạng rỡ:
“Nhưng ta càng thích người khác gọi mình là Yên Nhược Tuyết của Hậu Cung!”

“Thủy Hoang Chiến Điển – Thổ Chiến Quyền!”
Vừa dứt lời, không để Địa Ngọc Huyền kịp thời phản ứng, Yên Nhược Tuyết đã biến mất ngay tại chỗ.

Ở sau lưng nàng, hư ảnh một tôn Thổ hệ chiến tướng khổng lồ gầm thét, Thổ Đế Lực tụ hội vào quyền kình, hung hăng nện xuống.

Địa Ngọc Huyền giật mình, nhấc lên chân dài:
“Địa Hoàng Cước!”
Khí thế hoàng giả bao trùm thân thể, Địa Ngọc Huyền chiến ý tung hoành.

OÀNH!
Quyền cước va chạm, Thổ Chiến Quyền chính diện đối kháng Địa Hoàng Cước.

Địa Ngọc Huyền chỉ cảm thấy toàn chân tê dại, thân thể bị đẩy lùi thật dài trên không trung, ánh mắt ngưng trọng nhìn Yên Nhược Tuyết vẫn đứng tại chỗ ở phía đối diện:
“Thật mạnh!”
“Lại tới!” Yên Nhược Tuyết nhếch lấy môi đỏ:
“Thủy Hoang Phân Thân!”
Đồng tử Địa Ngọc Huyền phóng đại, bởi vì ở trong tầm mắt của nàng, Yên Nhược Tuyết đột nhiên phân tách ra làm bốn người.

Lấy thế tứ phương mai phục, thế không thể đỡ.

Địa Ngọc Huyền yêu kiều quát lên: “Địa Hoàng Hộ Thể!”
Thổ thuộc tính nồng đậm từ mặt đất được rút ra, hóa thành tầng tầng màn chắn bao phủ thân thể nàng, muốn chống lại thế công của Yên Nhược Tuyết.

Yên Nhược Tuyết khóe môi nhếch lên nụ cười, hai cái phân thân thay đổi động tác, bàn tay từ quyền chuyển thành chưởng, đặt lên tấm màn chắn Thổ hệ.

“Làm sao có thể?” Địa Ngọc Huyền không dám tin hô lên, bởi vì nàng phát hiện Thổ thuộc tính từ Địa Hoàng Hộ Thể của mình đang bị Yên Nhược Tuyết hấp thu.

Trong nháy mắt, Địa Hoàng Hộ Thể đã bị hóa giải.

Mà Yên Nhược Tuyết bản thể cùng một phân thân khác đã toàn lực đấm đến phía sau.

Trong tình cảnh nguy cấp, Địa Ngọc Huyền động lấy ý niệm.

RÀO!
Dị Thổ - Vạn Hình Cốt Thổ từ trong cơ thể nàng phóng ra, biến hóa thành một tấm Cự Thuẫn khổng lồ ngăn cách.

ĐÙNG!
Yên Nhược Tuyết đấm vào Vạn Hình Cốt Thổ, không gian bốn phía băng liệt, lực phản chấn đem nàng đẩy lùi giữa không trung.


“Đến lượt ta!” Địa Ngọc Huyền chuyển từ thủ thành công.

Vạn Hình Cốt Thổ nhanh chóng biến dạng, hóa thành một đôi Giày thép đầy gai bao phủ lấy chân nàng.

Thuận Không Bộ triển khai, Địa Ngọc Huyền tiếp tục tung cước.

Nụ cười trên môi Yên Nhược Tuyết càng đậm, ánh mắt hưng phấn quát khẽ:
“Thủy Hoang Chiến Điển – Thổ Hoang Vu Thuật!”
Bàn tay đặt xuống mặt đất.

Lực lượng thổ hệ nhanh chóng bị rút lên, tiến vào thân thể hoàn mỹ của nàng.

Mặt đất trở nên khô cằn, biểu lộ của Địa Ngọc Huyền càng trở nên ngưng trọng.

Bởi vì nàng phát hiện, tu vi Thiên Tôn của đối thủ đang lấy một tốc độ khủng bố tăng lên, đạt đến Bán Đế rồi.

“Đồng cấp chiến cho thỏa thích!” Yên Nhược Tuyết nháy mắt nói.


Một phương hướng khác…
“Từ đâu ngươi có được truyền thừa của hắn?”
Nam tử hình thể khổng lồ như núi, diện mục hàm hậu thường ngày trở nên nghiêm nghị, mở miệng dò hỏi một tên dáng người cao thẳng lực lưỡng, thân người đầu gà.

“Ngươi là…A Man! À không, phải gọi là Đế Tử của Cự Chiến Cổ Tộc!” Nhân Kê hai mắt lấp lóe nhìn kẻ ngăn cản trước mặt mình.

Truyền thừa khiến hắn biết được Cự Chiến Cổ Tộc là tồn tại gì.

Không ngờ thiếu niên Cự Nhân Tộc khù khờ hiền lành năm đó lại có thân phận khủng bố như vậy.

“Ta hỏi một lần nữa, vì sao ngươi có truyền thừa của hắn?” Cự Thiên Cuồng giọng điệu ẩn chứa một tia mất bình tĩnh.

Thông thường một người chỉ để lại truyền thừa trong hai trường hợp.

Thứ nhất, thu nhận đệ tử và toàn tâm toàn ý truyền thừa cho hắn.

Thứ hai, trước khi chết để lại truyền thừa, chờ người hữu duyên đạt được.

Mặc dù cùng Nhân Kê có quen biết, nhưng Cự Thiên Cuồng hy vọng đáp án mà mình nhận được là thứ nhất, như vậy mọi chuyện quá mức hoàn mỹ rồi.

Đáng tiếc, Nhân Kê ảo nảo lắc đầu: “Ngày ta đạt truyền thừa, sư phụ đã chết nhiều năm trước rồi…”
“Vậy sao…” Cự Thiên Cuồng nặng nề thở dài, giọng điệu tràn ngập mất mát.

“Ngươi có từng gặp chủ nhân?” Nhân Kê thấy tâm trạng cố nhân không tốt, lập tức đổi sang chủ đề khác.

“Đã gặp!” Cự Thiên Cuồng nhếch miệng cười chất phát: “Thế còn ngươi?”

“Chính chủ nhân đã trợ giúp ta có được truyền thừa của sư phụ!” Nhân Kê ưởn ngực tự hào đáp.

“Hắn vẫn luôn bí ẩn như vậy…” Cự Thiên Cuồng lắc đầu cảm thán không thôi.

“Được rồi, thời gian quý báo, mọi chuyện xong đại sự rồi nói sau!” Nhân Kê đề nghị: “Chúng ta tách ra hành động, đẩy nhanh tốc độ!”
Cự Thiên Cuồng đang định gật đầu, sắc mặt bỗng nhiên trở nên âm trầm, gằn từng chữ:
“Tạm thời không thể!”
Nhân Kê cũng đã sớm cảm ứng được, ánh mắt trở nên lạnh lẽo, ngửa đầu gáy vang.

“Xem nào…xem nào…” Một thân ảnh đen kịch như ngọn núi đập vỡ không gian bước ra, kích thước không kém chút nào so với Cự Thiên Cuồng, toàn thân bắp thịt như muốn bùng nổ, đầu trâu với cặp sừng như Đế Bảo uy mãnh.

Cự Thiên Cuồng cùng Nhân Kê chiến ý bùng phát.

Bọn hắn nhận ra thân phận của kẻ vừa đến…
Đế Tử Tru Tiên Điện – Ngưu Ma Vương!
“Hai vị đứng im để ta khai thác Sinh Mệnh Điểm cho thuận lợi!” Ngưu Ma Vương thở ra khói, cực kỳ nghiêm túc đề nghị.

Nhận ra sự kiêu ngạo trong lời nói của Ngưu Ma Vương, Cự Thiên Cuồng sắc mặt lạnh nhạt, nhìn sang Nhân Kê:
“Ngươi đứng im một bên! Ta muốn độc chiến!”
“Haha, ta cũng có hứng thú với cái gọi là Đế Tử của Tru Tiên Điện!” Nhân Kê bật cười, ánh mắt chuyển đến một vùng không gian khác.

Ở tại nơi đó, một thân ảnh khác chậm rãi bước ra…Đế Lôi ngập trời bao phủ.

Đế Tử Tru Tiên Điện - Lôi Chấn Tử!

.

“Thi thể tốt…thi thể tốt…khắp nơi đều là thi thể tốt…”
Bên dưới lòng đất của phế tích đổ nát, một tên nhân loại hình thể nhỏ nhắn như chuột cống, trong tay cầm một chiếc xẻng vàng hết sức bắt mắt liên tục đào bới.

Mỗi khi phát hiện một đốt xương, một mảnh da, hay một bộ thi thể hoàn chỉnh nào đó, hắn đều hưng phấn đến phát rồ, khóe môi liếm láp, như nhìn báu vật quan sát đống thi thể cường giả chôn vùi trong phế tích.

Chiếc xẻng trong tay cực kỳ quái dị, vậy mà đào bới tầng tầng không gian, ngay cả những hóa thạch kiên cố chẳng biết bao nhiêu năm cũng đơn giản bị nó nại ra như đậu hủ.

Cẩn thận từng li từng tí, trân trọng từng bộ phận thi thể, phân loại chất lượng, đẳng cấp khác nhau của thi thể.

Từ Nhẫn Trữ Vật lấy ra một kiện quan tài cổ kính có chút rỉ sét, đem đám thi thể bỏ vào trong quan tài, lực lượng quái dị từ thân thể tràn ra, máu tươi nhỏ vào, chậm rãi tinh luyện.

Hồi lâu sau, hắn đóng lại nắp quan tài, lại lấy ra một cái quan tài khác bỏ đám thi thể vào, lập lại hành động như cũ.

Mãi đến khi thi thể, xương cốt của những cường giả tại di tích này bị lấy sạch, tên trộm mộ xảo quyệt lại nâng lên xẻng vàng trong tay, đào xuyên hư không, chui dưới lòng đất, tìm kiếm nơi chôn cất khác…
Mờ ám và lén lút…

Chúc cả nhà ngủ ngon.