Tiểu Thư Kiêu Ngạo Và Thiếu Gia Sát Gái

Chương 1036: 1036: Ma Vật Trong Ma Ấn





Hai cơ thể gắt gao kết hợp không một kẻ hở…
Máu đào chảy dọc theo đùi hai người, lớp màn mỏng manh phá vỡ, thời gian như đọng lại, Lạc Nam với Độc Cô Ngạo Tuyết bốn mắt nhìn nhau…
Trong khoảnh khắc, hai người đều cảm thấy có chút hoảng hốt.

Lần đầu gặp nàng, hắn chỉ là một tiểu tử vô danh tiểu tốt, mà nàng là một Tuyệt Tình Kiếm Vương cao cao tại thượng, thiết diện vô tư, một người một Kiếm trấn áp quần hùng, như tinh tú giữa bầu trời đêm, sặc sỡ lóa mắt.

Thời gian dần trôi, địa vị và thân phận của hai người ngày một được rút ngắn…
Lúc này đây, nàng đang thẹn thùng nằm dưới thân hắn, hiến dâng thân thể trinh nguyên của mình cho hắn…
Hai người chặt chẽ kết hợp cả thể xác lẫn linh hồn…
Lạc Nam giữ nguyên côn thịt bên trong tiểu nguyệt chật chội, bất chấp vô số da thịt mềm mại vây quanh, ấm áp và ẩm ướt.

Hắn cúi xuống liếm láp mồ hôi trên trán nàng, trên mặt nàng, ôn nhu cười nói:
“Ta có cảm giác, mọi thứ như một giấc mộng vậy…”
Ánh mắt của nàng hiện lên từng tia nhu tình, khóe môi hồng nhuận phơn phớt: “Một giấc mộng đẹp…”
“Ừm…ta ước gì có thể kéo dài nó vĩnh viễn!” Lạc Nam dịu dàng nói, cúi đầu hôn lấy môi nàng.

Độc Cô Ngạo Tuyết khép hờ hai mắt, trái tim như bị hòa tan, lần này nàng chủ động nghênh đón.

Bốn cánh môi hòa quyện vào nhau, Độc Cô Ngạo Tuyết duỗi ra đầu lưỡi đinh hương hồng hào vào trong miệng hắn.

Lạc Nam ngậm lấy nó mút vào, tận tình nhấm nháp…
Hắn đem dung dịch trong miệng truyền qua, Độc Cô Ngạo Tuyết ngoan ngoãn nuốt lấy.

Chẳng biết từ bao giờ, vòng eo nàng đã hơi vặn vẹo, từng thớ thịt mềm bên trong u cốc bắt đầu quấn lấy thân côn, gia tăng lực ma sát…
Nàng chật đến mức khó thể hình dung, Lạc Nam đã nín nhịn sắp chịu không nổi rồi.

Lúc này thấy nàng rốt cuộc ham muốn, hắn rốt cuộc bắt đầu chuyển động.

“Ưm…”
Lần rút ra đút vào đầu tiên, Độc Cô Ngạo Tuyết rùng mình, cảm giác kỳ lạ dâng tràn khắp toàn thân, tê dại từng thớ thịt.

Lạc Nam biết yêu chiều nữ nhân, hắn không vội vàng làm mạnh, trái lại động tác vô cùng ôn nhu.

Mơn trớn bờ môi nàng, chiếm hữu lưỡi thơm của nàng, một tay xoa lấy bầu sữa, một tay vuốt ve khắp thân thể, côn thịt ra ra vào vào với một nhịp điệu nhẹ nhàng đều đặn.

“Ưm…Tiểu Nam…”
Độc Cô Ngạo Tuyết chỉ cảm thấy mình lơ lửng trên các tầng mây, lần đầu tiên trong đời được nam nhân mình yêu âu yếm, chỉ sau vài chục lần ra vào đều đặn của Lạc Nam, nàng đã nỉ non một tiếng, u cốc siết chặt, nước ấm trào dâng.

Tiết thân lần đầu…
Lạc Nam mỉm cười tách khỏi môi nàng, âu yếm hỏi: “Nàng thích không?”
“Ừ…” Nàng mím môi ừ một tiếng, gò má đỏ hồng.


“Ta cũng thích, nàng tuyệt vời lắm…” Lạc Nam véo véo mũi nàng, khen ngợi nói.

“Tuyệt vời chỗ nào?” Độc Cô Ngạo Tuyết bạo dạn hỏi.

Nàng cảm giác được côn thịt của hắn đang giật giật đòi hỏi dữ lắm, biết mình chưa thỏa mãn được hắn.

“Nàng rất đẹp, rất chật, ta rất thích…” Lạc Nam cúi xuống, lại ngậm lấy bầu sữa của nàng nghịch ngợm.

Độc Cô Ngạo Tuyết cắn môi, bàn tay đặt lên đầu hắn vuốt ve, ánh mắt ôn nhu.

Nước của nàng lại tiết ra, bên trong tiếp tục đòi hỏi…
Lần này Lạc Nam mạnh hơn, côn thịt rút ra chín phần sau đó một hơi đâm lúc cán…
Ót…
Thanh âm nhớp nhép bao phủ khắp căn phòng, Độc Cô Ngạo Tuyết ưm lên một tiếng:
“Sướng…”
Lạc Nam như được khích lệ lớn nhất, hắn ra sức rút ra đút vào, khi cạn khi sâu, đem hai mép môi dọc của nàng tách ra liên tục, mỗi một lần đâm sâu đều chạm đến tận cùng hoa tâm.

Đôi gò bông đào của nàng nảy lên nảy xuống, Độc Cô Ngạo Tuyết phiêu phiêu trên mây, nàng muốn rên rỉ nhưng ngôn ngữ có hạn, chỉ có thể không ngừng lặp đi lặp lại:
“Tiểu Nam…Tiểu Nam…Tiểu Nam…”
Nàng gọi tên hắn liên tục mỗi một lần côn thịt ra vào, thanh âm dạt dào tình cảm, như chứa đựng muôn vàn cảm xúc bên trong đó.

“Ta ở đây…ta đang yêu nàng…”
Lạc Nam hơi thở nặng nhọc, ôm lấy vòng eo của nàng nhấp theo tư thế truyền thống.

Độc Cô Ngạo Tuyết mẫn cảm hơn tưởng tượng của hắn, chỉ sau hàng trăm đợt tấn công tiếp theo, nàng một lần nữa rùng mình, lên đỉnh lần thứ hai…
Lạc Nam cúi người ôm lấy nàng, vừa hôn vừa vuốt ve, giúp nữ nhân trong lòng tận hưởng dư vị cao trào một cách trọn vẹn.

Hồi lâu sau, Độc Cô Ngạo Tuyết mới lí nhí bên tai hắn: “Của chàng…của chàng vẫn còn, ta làm sao mới thỏa mãn được?”
Mặc dù chưa từng trải qua chuyện nam nữ, nhưng không có nghĩa là nàng dốt đặc cán mai.

Rõ ràng nàng đã tiết thân hai lần nhưng nam nhân này vẫn cứng rắn như thép, hắn còn chưa được bắn…
Lạc Nam khóe môi nhếch lên một tia cười xấu xa, hướng bên tai nàng lí nhí nói…
Độc Cô Ngạo Tuyết nghe xong sắc mặt càng thêm đỏ rực, lấy can đảm hít một hơi, làm theo lời hắn.

Chỉ thấy nàng bước xuống đứng bên cạnh giường, hai tay chống vào thành giường, bờ mông cong vút yêu kiều vểnh về phía sau.

“Ta yêu nàng chết mất…” Lạc Nam trong lòng kích thích tột độ…
Hắn vội vàng bước xuống đứng ở phía sau nàng, hai tay ôm lấy vòng eo…
Nhìn thấy khe thịt hé mở như mời gọi, côn thịt từ phía sau đâm xuyên vào.

“Ưm…” Độc Cô Ngạo Tuyết tê dại run lên, xém chút ngã quỵ xuống.


Ở tư thế này, hai người kết hợp càng thêm chặt chẽ, thanh vũ khí của nam nhân lấy một gốc độ hoàn toàn khác đâm vào cơ thể nàng.

Lạc Nam hưng phấn không cách nào để hình dung…
Không những là niềm vui vẻ thể xác, mà hắn càng sướng khoái đến tận tâm hồn, Tuyệt Tình Kiếm Vương ngoan ngoãn chiều theo ý hắn, Độc Cô Ngạo Tuyết trong trẻo lạnh lùng chấp nhận tư thế này, có thể thấy nàng chiều chuộng hắn đến mức nào.

Không để mỹ nhân thất vọng, Lạc Nam ôm lấy nàng, từ phía sau ra sức công phạt.

Bạch bạch bạch bạch…
Thanh âm da thịt va chạm vang vọng khắp phòng, mỗi một cú nhấp của Lạc Nam đều khiến hai người rùng mình vì thỏa mãn.

Ôm sát lấy nhau để cho nhau điểm tựa, Độc Cô Ngạo Tuyết cảm giác được vùng đất chật chội của mình liên tục bị công chiếm sau đó tách ra, khoái cảm lại lên như thủy triều, từng đợt thủy rơi vải xuống sàn ngọc.

Cả hai cùng nhau thỏa mãn, vì thế lần này Lạc Nam rất nhanh đã có dấu hiệu, hắn thở nặng nề bên vành tai nàng:
“A…Tiểu Tuyết…ta sướng quá…ta ra đây nàng…”
“Thiếp…cũng…” Độc Cô Ngạo Tuyết đầu óc mụ mị, nàng chỉ kịp nói hai tiếng, cơ thể đã triệt để bị khoái cảm bao phủ, tận cùng hoa tâm có nước ấm dâng lên.

Lạc Nam thả lỏng toàn thân, côn thịt giật giật từng phát thật mạnh bên trong u cốc chật chội, vô tận sinh mệnh bắn thẳng mà vào.

“HỪ!”
Hai người cùng lúc hừ một tiếng trong khoái cảm, ôm siết lấy nhau ngã xuống giường, tứ chi quấn quít.

“Hôn…thiếp…” Độc Cô Ngạo Tuyết vội vàng tìm đến môi hắn.

Lạc Nam ngậm lấy môi nàng.

Tình cảm dâng trào, hai người liền kề không một kẻ hở.

Đúng lúc này, Lạc Nam đột nhiên cảm giác được cái phôi Ma Đỉnh vẫn chưa hoàn chỉnh bên trong người mình đang ra sức động đậy.

Trong lòng hắn cả kinh, đây là hiện tượng gì?
Ma Đỉnh rung động, vậy chỉ có thể là cảm giác được Ma Vật…
Hắn vội vàng thăm dò bên trong cơ thể Độc Cô Ngạo Tuyết, không phát hiện được bất kỳ thứ gì ngoài một chút Ma Lực thuần túy vừa mới có được do phá giải một tầng Mắt Xích.

Lạc Nam động não suy nghĩ, rất nhanh đã biết đây là hiện tượng gì.

Ánh mắt hắn khóa chặt Ma Ấn phía dưới bụng nàng, trong lòng đã có được kết luận.

Bên trong Ma Ấn của Độc Cô Ngạo Tuyết, ngoài Ma Lực của Ma Đế Tiên Ma Cung để lại, còn phong ấn một loại Ma Vật.

Ma Đỉnh của hắn đã xuyên qua Ma Ấn cảm giác được khí tức của Ma Vật trong cơ thể nàng.


Đáng tiếc, Ma Ấn vẫn chưa giải trừ, Ma Vật vẫn còn chưa thể thoát ra, vì thế nên không thể dung hợp cùng Ma Đỉnh.

“Tiểu Tuyết…nàng biết mình có Ma Vật không?” Lạc Nam vuốt ve mái tóc dài rối bời của nàng, lên tiếng hỏi.

“Ma Vật?” Độc Cô Ngạo Tuyết sắc mặt mù mịt, hiển nhiên nàng vẫn chưa biết gì.

Lạc Nam trong lòng hiểu ra, Ma Vật là do cường giả Tiên Ma Cung lưu lại, khi nào Ma Ấn giải trừ thì nàng tự động sẽ biết, không cần biết sớm làm gì.

“Không có gì, ta nhầm lẫn!”
Nghĩ đến đây hắn cũng không tiếp tục đề cập, nếu để nàng biết mình có Ma Vật, lại thêm hắn đang cần Ma Vật, chắc chắn nàng sẽ nghĩ cách liều lĩnh giải trừ Ma Ấn để đem Ma Vật cho hắn.

Lạc Nam không muốn nữ nhân này sẽ vì mình mà mạo hiểm.

“Ta đem Long Tiên Thánh Điển truyền cho nàng, chúng ta song tu…chắc chắn sẽ giải thêm được vài cái Mắt Xích!” Hắn lên tiếng đề nghị.

Độc Cô Ngạo Tuyệt ngoan ngoãn gật đầu, ánh mắt lóe lên chờ mong.


Thời gian ngắn ngũi…
Lạc Nam chỉ giúp được Độc Cô Ngạo Tuyết giải phong thêm hai cái mắt xích, mà tu vi của nàng cũng từ vừa mới đột phá Địa Tôn tiến triển thành sắp đột phá Thiên Tôn.

Phải biết điều này đã là tiến bộ kinh khủng, bởi vì cách đây không lâu Độc Cô Ngạo Tuyết vừa mới dùng Bàn Đào Quả đột phá Địa Tôn mà thôi.

Nếu có thể giải phong toàn bộ Ma Ấn, tu vi của Độc Cô Ngạo Tuyết đạt đến Đế là chắc chắn, chỉ là không biết cấp bậc nào của Đế…ngay cả Lạc Nam cũng không ước tính được.


“Keng, Điểm Danh Vọng hiện có 1399 tỷ!”
Lạc Nam kiểm tra Điểm Danh Vọng, hài lòng phát hiện so với lần trước…con số lại tăng thêm hơn bốn trăm tỷ.

Có thể thấy, việc hắn phá nát Côn Lôn Bia do Côn Lôn Lão Nhân ghi lại, còn để lại năm chữ Đương Đại Đệ Nhất Hoàng đã mang đến danh vọng nhiều như thế nào.

Không phải biểu hiện thực lực, không khiến người khác ghen tị, đố kỵ hay tham lam mà vẫn có thể đạt được số Điểm Danh Vọng lớn như thế.

Lạc Nam đã cực kỳ hài lòng.

Phải biết rằng, ở Tiên Ma Vực hắn phải diệt đi liên tiếp vài cái Đại Đế Cấp Thế Lực mới chỉ đạt gần 1000 tỷ mà thôi.

Điểm Danh Vọng càng nhiều, đối với ngày có thể nâng cấp Hệ Thống, Lạc Nam càng thêm chờ mong.

Hiện tại đột phá Thể Tôn và Hồn Tôn, hắn đã có đủ tự tin để giành lấy ngôi vị Côn Lôn Thiếu Chủ với một đám thiên tài dưới hai vạn tuổi.

Không cần thiết phải tiêu tốn Điểm Danh Vọng nhằm gia tăng thêm chiến lực làm gì.

Tích thật nhiều Điểm, một khi tu vi đạt đến Tiên Tôn…mang ra sử dụng, nhất phi trùng thiên.

Đây là kế hoạch hiện thời của Lạc Nam.

Bất quá, trực giác cho hắn biết con số gần 1400 tỷ Điểm Danh Vọng còn chưa là gì nếu Hệ Thống lần này thăng cấp.


Trong lần tuyển chọn Côn Lôn Thiếu Chủ này, cũng là một lần cơ hội để tiếp tục thu gặt Điểm Danh Vọng.

Lạc Nam đã quyết tâm sẽ không hành sự khiêm tốn, thay vào đó là trấn áp toàn trường, dùng tư thái siêu cường giành lấy ngôi vị Côn Lôn Thiếu Chủ.

Gặt hái một lượng Điểm Danh Vọng to lớn nữa.


“Tiểu Tuyết…chúng ta đi!”
Hai người thanh toán, sau đó rời khỏi Phúc Gia Khách Sạn trong ánh mắt luyến tiếc của nữ lễ tân.

Bởi vì tuyển chọn Côn Lôn Thiếu Chủ, chỉ còn một ngày nữa sẽ chính thức bắt đầu.

Hai người rời khỏi Phúc Gia Khách Sạn, lập tức nhíu mày, bởi vì cảm giác được địch ý.

Đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy lại là tên thanh niên mặc tử bào và nam tử trung niên cầm đao đi bên cạnh.

Hiển nhiên, hai kẻ này vẫn chưa có ý định bỏ qua sau khi đã bị Lạc Nam làm mất mặt.

Thấy Lạc Nam nhìn đến, thanh niên mặc tử bào cười gằn một tiếng, đưa tay lên cổ làm động tác chém.

“Ngu ngốc!” Lạc Nam cười nhạt, mang theo Độc Cô Ngạo Tuyết rời đi.

Nơi diễn ra tuyển chọn Côn Lôn Thiếu Chủ, nằm ở tận cùng Hi Vũ Thành.


Trong quá trình di chuyển, Lạc Nam chứng kiến vô số người đổ xô theo cùng hướng với mình.

Trong đó có hàng loạt thanh niên, thiếu nữ xuất chúng…cũng có không ít tu sĩ bình thường của Côn Lôn Giới đi xem náo nhiệt.

Biển người lít nha lít nhít như kiến cỏ, con số khủng bố không thể hình dung…
Có thể thấy ngôi vị Côn Lôn Thiếu Chủ có sức hấp dẫn lớn đến mức nào.

Mặc dù nghìn nghịt người, nhưng không một ai dám chủ động gây sự hay phát sinh xung đột.

Bởi vì ở dọc theo ven đường, từng vị nữ nhân thân khoác bạch giáp, tay cầm khoái đao hiên ngang đứng thẳng, mỗi một vị trên thân bùng phát Đế Uy, chấn nhíp cực mạnh.

“Đây là lực lượng tinh nhuệ của Nữ Cấm Vệ…” Lạc Nam âm thầm đánh giá, ánh mắt lấp lóe:
“Bất quá so với bất kỳ nhánh quân nào trong Phong Lâm Hỏa Sơn của Nghịch Long Đế đều sẽ kém hơn!”
Thu hồi ánh mắt, hắn và Độc Cô Ngạo Tuyết trôi theo dòng người…
Chứng kiến một cái cự đại chiến trường tọa lạc ở tận cùng Hi Vũ Thành, bên ngoài bao vây vô số thân ảnh…khí thế uy nghiêm phóng lên tận trời.

“Đến rồi!”

Chúc cả nhà ngủ ngon.

.