Chiếc di động của Yến Vy để trên bàn đổ
chuông. Yến Vy thì đang dứng tiếp chuyện nên không để ý. Thấy vậy, Khải Hoàng
ngồi ngồi bên cạnh có ý tốt liền lên tiếng nhắc nhở: - Này, em có điện thoại!
Thấy có người hướng về phía mình gọi nên Yến
Vy liền quay đầu, sau đó thấy Khải Hoàng gật đầu với nhỏ. Yến Vy liền hiểu ra,
sau đó hướng về mấy người bạn nói vài câu rồi đi vài bước lại chỗ Khải Hoàng.
- Em có điện thoại! – Khải
Hoàng lên tiếng nhắc nhở lần nữa. Cả hai cũng mới làm thân cách đây mấy mươi
phút mà thôi.
- À! Cảm ơn anh! – Nhỏ hướng
về phía Khải Hoàng cười cười, sau đó liền cầm điện thoại lên thì thấy tin nhắn
từ Yến Nguyên.
Thấy nội dung tin nhắn có một chút kì quặc,
thiếu đầu thiếu đuôi nhưng Yến Vy vẫn quyết định đi ra đó vì người nhắn là Yến
Nguyên. Không biết có chuyện gì? Nhỏ liền xoay người định rời đi nhưng rất
nhanh liền nhận ra chỗ đó bị mọi người đồn là có ma thì chột dạ. Không được,
rất đáng sợ.
Ánh mắt có Yến Vy liếc một vòng nhìn mọi
người xung quanh, định tìm ai đó đi cùng vì dù gì Yến Nguyên cũng không có ý
định bảo một mình nhỏ đi.
Khải Hoàng thấy Yến Vy như đang tìm kiếm ai
đó, liền tò mò hỏi:
- Em tìm ai đó?
- Hả? À! Em tìm người! – Trả
lời nhanh chóng, mắt cũng không ngừng ngó xung quanh, và cuối cùng ánh mắt đáp
về phía Khải Hoàng.
Thấy ánh mắt của nhỏ, Khải Hoàng thắc mắc
lại hỏi:
- Sao lại nhìn anh?
- Hây?! Không biết anh có thể
cùng em ra hướng nhà vệ sinh một lát được không? Em… em hơi sợ! – Nhỏ ngượng
ngập nói ra, nhưng cũng không nói là mình đi làm gì, chỉ nói là đi hướng đó.
- Ưm… Cũng được! Anh muốn rửa
mặt một cái. – Khải Hoàng nhanh chóng đưa ra quyết định. Thứ nhất là có thể
giúp Yến Vy, lấy tiếng với con gái. Thứ hai là ngồi một lát anh cũng cảm thấy
nhàm chán.
Yến Vy liền rối rít cảm ơn, sau đó cả hai
nhanh chóng rời đi. Bước chân của Yến Vy có phần vội vã vì sợ để Yến Nguyên đợi
lâu. Còn Khải Hoàng bước đi rất bình thường nhưng 1 bước của anh bằng 2 bước
của Yến Vy nên cũng không vội.
Ra đến nơi, Khải Hoàng thấy Yến Vy định chạy
sang bên hông nhà vệ sinh liền thấy khó hiểu. Chạy sang đó làm gì, chỗ đó rất
vắng, vài học sinh trong trường vẫn hay đồn thổi là có ma. Thế là không hiểu do
linh tính hay gì mà anh bước theo sau lưng nhỏ.
Yến Vy đứng ở chỗ mà Yến Nguyên chỉ định
nhưng không thấy cô đâu. Nhỏ liền cầm điện thoại lên định gọi cho Yến Nguyên
thì bất thình lình mặt bị chụp lấy, sau đó là một trận trời đất quay cuồng rồi
mắt nhỏ tối sầm lại, ý thức mất đi, người vừa bịt mặt nhỏ cũng nhanh chóng xốc
nhỏ lên vai, chạy ra hướng giống như lúc khiêng Yến Nguyên.
Khải Hoàng thấy một màn như thế, liền kinh
hô:
- ĐỨNG LẠI!
Tiết thay, lời vừa thốt ra khỏi miệng thì
vai anh cũng bị một cú đập thật mạnh, sau đó liền ngất xỉu. Khải Hoàng ngã khụy
xuống, sau đó cũng bị hai người đã bắt Yến Nguyên và Yến Vy kéo ra xe.
[…]
Nam Phong đứng ở bãi xe chờ Yến Nguyên hơn
15ph nhưng vẫn không thấy cô bèn đâm ra lo lắng, nhanh chóng chạy đi tìm cô.
Anh đứng lưỡng lự trước WC nữ không lâu liền xông vào, vậy mà chẳng thấy ai,
nỗi lo lắng trong anh càng lớn mà không rõ lí do. Yến Nguyên đi đâu rồi? Cô ấy
đang đùa sao? Nhưng sao tim anh lại đập như thế, còn cảm thấy bất an không
thôi?
Chạy ra khỏi WC nữ, Nam Phong liền nghe bên
cạnh truyền đến những anh thanh kì lạ. Theo phản xạ, Nam Phong nhảy qua lan can
bằng sắt rồi men theo tiếng chạy mà đi tới.
Tuy là trong bóng tối nhưng Nam Phong vẫn
thấy khá rõ những gì diễn ra. Có 2 người đang cố gắng khiên một thứ gì đó đẩy
vào trong xe. Nam Phong liền hiểu ra vấn đề, hô lên:
- 2 NGƯỜI KIA! ĐỨNG LẠI! TÔI
BÁO CẢNH SÁT NGAY!
2 người có hành vi mờ ám nghe có người báo
cảnh sát thì liền rối cảm lên, chạy thục mạng vào buồng lái của chiếc xe rồi
lái đi.
- AAAAAA! CHẾT TIỆT! ĐỨNG LẠI
ĐÓ!
Nam Phong không tài nào đuổi theo nổi, trong
lòng liền nổi lên bão táp. Anh suy đoán ra đó là bắt cóc, nhất định là như thế.
Lúc nãy anh nhanh chóng nhìn ra biển số xe.
Cố gắng bình tỉnh lại, Nam Phong gấp rút cầm
điện thoại lên gọi.
[…]
6h sáng…
Phòng khách của biệt thự Nguyễn Hoàng đầy ấp
người. Ông Dũng, Nam Phong, quản gia Quân và hơn 10
cảnh sát túc trực từ tận đêm qua. Họ đang đợi điện thoại của bọn bắt cóc, vì họ
tin chắc chúng sẽ gọi điện lại. 1 là vì tiền, 2 là vì ông Dũng là người làm ăn,
có kẻ thù, nhưng trước mắt đó chỉ là giả thiết được đưa ra. Theo tin nhận được
từ một số cảnh sát tuần tra khu vực quanh đó thì có một chiếc xe không có bảng
số, tầm 16 chỗ chạy như bán mạng về hướng đường X, thậm chí xém gây ra một vụ
tay nạn. Cảnh sát đã cho người đuổi theo
nhưng vô ích. Chiếc xe đó hiện đang nằm trong diện tình nghi số 1.
Ông Dũng một tay gác lên thành ghế sofa, tay
còn lại chống một bên mặt, che đi đôi mắt đang khép hờ nguy hiểm của mình.
Nhưng có trời mới biết ông đang lo lắng giống như nuốt phải than. Yến Nguyên có
bệnh trong người, Yến Vy lại nhút nhát, hơn nữa ông cũng chỉ còn duy nhất họ là
người thân.
Trong khi đó, Nam Phong lạnh nhạt nhìn chiếc
điện thoại. Hai tay anh chống xuống đùi, mái tóc che khuất ánh mắt màu huyết
đang chuyển sang sậm hơn vì tức giận, càng nhìn càng giống một vực thẳm. Nếu như
anh không đi trước, nếu anh đợi Yến Nguyên thì cô đã không xảy ra chuyện.
Không khí vẫn đang trầm mặc cùng trầm mặc
thì Nam Phong vụt dậy. Anh giật lấy chiếc áo khoác bên cạnh rồi định đi một
mạch ra cửa… nhưng tiếng chuông điện thoại đã ngăn bước chân vội vã của anh.
Mọi người bắt đầu trở nên căng thẳng, Nam
Phong lập tức quay người lại. Một vị cảnh sát nghiêm giọng nói:
- Bắt máy đi! Chúng tôi sẽ dò
tín hiệu của cuộc gọi.
Ông Dũng nhanh chóng phối hợp:
- Alo!
- Hahaha! Báo cảnh sát rồi sao?
– Một giọng nói lảnh lót đầy đùa cợt vang lên, kèm theo là một tràn cười khả ố.