Giây thứ 4 trôi qua nhưng Yến Nguyên im lặng khiến Nam Phong định quay sang nhìn cô nhưng chỉ thấy bóng dáng cô gần trong gang tất, sau đó là một thứ gì đó ấm áp đặt lên má Nam Phong.
Yến Nguyên hạ xuống má anh một nụ hôn rất nhẹ, nhưng rất thiết tha. Rời khỏi gò má cao cương nghị đó, cô nhìn vẻ kinh ngạc vẫn chưa dứt trên mặt Nam Phong, cười nói:
- Phần thưởng cho câu trả lời của cậu! Nếu như cậu hỏi tôi thì tôi cũng trả lời như thế!
Nhìn gương mặt tươi cười tới mức híp mắt của Yến Nguyên, tâm trạng Nam Phong tốt càng tốt hơn. Anh vươn tay, định kéo cô lại nhưng đồng thời phía dưới lại vang lên phần giới thiệu phần thi của Yến Vy khiến cả hai đồng loạt đưa mắt nhìn. Ây da! Xem ra loa truyền âm thanh đi khá xa nha.
Anh nhìn về phía ánh mắt mong đợi của Yến Nguyên, lại phát hiện nhìn trực tiếp như thế thì không thú vị cho lắm. Đưa ánh mắt về phía chiếc kính viễn vọng bên cạnh, nhấc chân đi đến cầm giá đỡ kính lên, chỉnh tầm nhìn của kính và đưa cho Yến Nguyên.
- Xem như thế này sẽ dễ hơn! Định rủ cậu ngắm sao, nhưng thế này chắc nhầm mục đích khác rồi! – Anh đặt kính vừa tầm Yến Nguyên rồi nói.
- Không tệ! – Yến Nguyên ngồi xuống chiếc xếp được Nam Phong chuẩn bị sẵn, áp mắt vào kính nhìn xuống bên dưới.
Sau màn giới thiệu của MC buổi lễ, Yến Vy ưu nhã nâng tà váy, hướng cây đàn piano màu gụ đỏ phía bên trái sân khấu. Chiếc mặt nạ mạ bạc khiến Yến Vy trông vô cùng thần bí và hấp dẫn.
Bản thân là người cuối cùng tham gia phần thi piano, Yến Vy có lợi thế hơn ở chỗ có thể quan sát cách xử lí các phím đàn của những người thi trước. Đối thủ nặng ký nhất của Yến Vy hiện giờ chắc là Nguyệt Cầm, nữ sinh lớp 12 đa tài của trường, dường như đêm nay Nguyệt Cầm cũng sẽ tham gia tất cả các phần thi của lớp. Trong khi là người mở màn cho phần thi piano, Nguyệt Cầm khiến mọi người phải nể phục sự tự tin và bình tĩnh của mình.
Yến Vy nhìn phím đàn, sau đó hít một hơi dài, bàn tay trắng trẻo bắt đầu đệm. Khác với giai điệu du dương có luyện tập mà đa phần các thí sinh đã chọn thì Yến Vy bạo dạn hơn ở chỗ chọn cách đàn theo cảm xúc. Đối với loại hình này thì chỉ nên áp dụng với những người chuyên nghiệp, còn người chơi chưa được 1 tháng như Yến Vy thì quả là một quyết định hơn cả táo bạo. Nhưng dường như có trong người dòng máu chơi piano thiên phú, Yến Vy có lẽ đã đưa ra quyết định đúng đắn nhất. Những ngón tay thoăn thoắt lượn những đợt sóng vô cùng điêu luyện trên phím đàn. Đôi lúc tưởng chừng Yến Vy đang đệm lên giai điệu của địa ngục, khi lại đưa người ta đến một thiên đường âm nhạc. Yến Vy để cho cảm xúc của mình bây giờ thật hỗn loạn vì nhỏ nhớ rất kĩ một câu nói của Yến Nguyên: “ Người chơi đàn, nên để cho âm nhạc của bản thân biết nổi loạn, đặc biệt là theo cảm xúc tức thời!”. Những lời này đối với Yến Vy mà nói thì chính là động lực vô bờ bến để hoàn thành phần thi lần này.
Kết thúc là một âm hoàn toàn được hình thành từ 10 ngón tay của mình, Yến Vy ra sức ấn nốt cuối. Hàng loạt tiếng vỗ tay vang lên giòn giã ngay khi âm nhạc vừa kết thúc, bao gồm cả Nguyệt Cầm đang đứng trong cánh gà. Cô ghé vào tai người bạn bên cạnh, tấm tắc:
- Quả là không chê vào đâu được. Cả chị lẫn em, quả là thiên tài! – Nguyệt cầm khen như thế là bởi vì lần tranh tài lần đó của Yến Vy cùng Phương Linh, Thanh Thúy. Sau khi phần thi kết thúc, cô đã tận mắt chứng kiến sự ăn ý đến hoàn mỹ giữa Yến Nguyên và Diệu Anh. Thử hỏi trên đời này có bao nhiêu người như thế? Phục! Cô thật sự rất phục!
Bên dưới chỗ ngồi đặc biệt, Bảo Khánh cũng to nhỏ bên tai Diệu Anh:
- Cậu thấy gì?
- Hình ảnh của Yến Nguyên! Cao ngạo, tài giỏi! – Diệu Anh ưu nhã vẻ lên một nụ cười say đắm cùng tán thưởng. Rất hay! Theo nhận xét của cô thì giải nhất đêm nay 90% đã nằm trong tay Yến Vy.
- Đúng là không chê được! – Bảo Khánh cũng tán dương.
- Bỏ qua chuyện này đi. Rất nhanh sẽ tới lượt tớ thi phần thi tài năng, tiếp theo là chúng ta cũng sẽ dự phần “King and Queen”. Cậu có tin chúng ta sẽ thắng? – Diệu Anh hỏi một câu, nụ cười trên mặt càng rõ. Đêm lễ hội này cô rất vui. Ánh nhìn nhận vài người của cô cũng đã khác.
- Thắng hay không cũng được! Trong mắt tớ cậu đẹp nhất là được rồi! – Bảo Khánh đan bàn tay vào bàn tay cô, diệu giọng.
- Cậu cũng vậy! – Diệu Anh siết chặt tay lại, cười thật ngọt ngào với Bảo Khánh.
Mà trong khi đó, sự hài lòng trên gương mặt Yến Nguyên là vô cùng lớn. Không làm cô thất vọng mà!
- Vui như vậy? – Nam Phong nhìn vẻ đắt ý của cô, đùa cợt hỏi.
- Tất nhiên! – Cô hất cầm.
- Tiếp tục xem đi, cũng sắp tới phần của Bảo Khánh cùng Diệu Anh rồi! – Nam Phong nhướng chân mày.
- Cũng rất mong đợi! – Yến Nguyên trả lời xong liền tiếp tục áp mắt vào kính viễn vọng.
Bên dưới bây giờ đã đến lượt thi văn nghệ của Diệu Anh. Ánh đèn sân khấu vụt tắt, chỉ chừa lại một nguồn ánh sáng chủ đạo dõi theo bước chân của người biểu diễn.
Diệu Anh rất nhẹ nhàng bước từ hàng ghế khán giả, đi lên phía trên. Trên mặt cô là một nụ cười vô cùng rực rỡ, vô cùng ấm áp, khiến người ta chỉ ra một thiên sứ trong bộ váy trắng đang mỉm cười với họ.
Đưa gương mặt tươi cười nhìn sơ qua những người bên dưới, bao gồm cả Bảo Khánh, cuối cùng dừng lại trên gương mặt vừa xanh vừa trắng của Phương Linh.
Diệu Anh không ngốc để không biết Phương Linh đang nghĩ gì. Mà cho dù nghĩ gì đi nữa thì cũng không khiến cô bận tâm. Cô không phải dạng con gái nhu nhược, cô chỉ giỏi che đi khía cạnh cần che giấu mà thôi. Hơn nữa… công ty của nhà Phương Linh sắp nằm gọn trong tay mẹ của cô. Vài ngày trước Diệu Anh nhận được điện thoại của mẹ, nói cần cô giúp một chuyến. Thì ra là phá giải hệ thống bảo mật và xâm nhập vào tài liệu riêng của công ty nhà Phương Linh. Trước đó gia đình nhỏ đã nhờ một trong số những hacker tài giỏi của làng công nghệ hãm hại gia đình bên ngoại của Diệu Anh, với ý đồ chiếm đoạt công ty, dù gì hai nhà cũng là đối thủ, ai thủ đoạn nhanh hơn một bước thì tỉ lệ thắng cũng cao hơn vài phần. Nhưng tiết là người mà gia đình Phương Linh mời đến lại là người dưới cơ của Diệu Anh, tài năng thua cô mấy bậc. Dựa vào kí hiệu mà chính tay Diệu Anh cài đặt cho hệ thống bảo mật của công ty gia đình thì người này liền chào thua, thành ra gia đình Phương Linh thua trong nhục nhã, lại bị mẹ của Diệu Anh một phen đánh úp. Theo như tình hình này thì đầu tuần sau, công ty thời trang của gia đình Phương Linh sẽ đi vào dĩ vãng.
Dẹp lại những suy nghĩ có trật tự trong đầu mình, Diệu Anh rất tự nhiên bước lại đứng trước micoro. Cô nở một nụ cười thật hòa nhã, sau đó hơi cuối đầu chào.
Nhạc bắt đầu vang lên, thổi vào lòng những người ở đây một luồng khí nóng. Ánh đèn sân khấu cùng lúc cũng chợt vụt tắt khiến mọi người cảm thấy vô cùng kì lạ. Nhưng thắc mắc trong lòng họ rất nhanh được giải đáp khi mà chưa đầy 3s thì đèn lại vụt sáng. Và mọi ánh mắt đổ dồn về sân khấu với một sự chú ý khiến người khác nghẹt thở.
Cô gái mặc váy dạ hội màu trắng thanh thoát lúc nãy đã biến mất, thay vào đó là một nữ thần trong bộ váy dạ hội màu đỏ rực đầy mê hoặc. Tất cả đèn nền bên dưới sân khấu cũng biến thành màu đỏ. Diệu Anh khiến cho mọi người không ngừng hò reo đến chói tai với sự biến hóa của mình. Ngay lúc đó cô cũng bắt đầu hát lên giai điệu của bài hát mà chính không khí bây giờ đã nói lên tất cả: “Red”.
Giọng Anh Ngữ của Diệu Anh vô cùng chuẩn xác, cộng thêm tiếng hát cao vút, trong trẻo của mình thì hôm nay cô chính là nữ hoàng của sân khấu. Ánh mắt của Diệu Anh hướng về phía Bảo Khánh, ý nói: “ Hôm nay coi như là quà tặng cậu!”, rồi sau đó lại hướng về Phương Linh đang tối sầm mặt, hàm ý: “ Phương Linh, đừng xem thường tôi. Nếu gia đình cô hay cô thật sự có ý đồ với tôi thì e là cả cơ hội hành động cũng không có!”.